Đàm Song Song nắm chặt tay, dung nhan tuyệt mỹ lập tức trở nên vặn vẹo, ánh mắt phẫn nộ oán độc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ngồi trên lưng Tuyết Lang.
 
Phong Như Khuynh... Vì sao ngươi còn trở về? Ngươi đã có nhiều thứ còn ta chỉ có mỗi Liễu Ngọc Thần, vì sao ngươi còn quay về tranh đoạt chàng với ta?
 
Nếu ngươi vĩnh viễn không về thì thật là tốt...
 
Đáng tiếc lúc này trong mắt của Liễu Ngọc Thần đều là bóng dáng của Phong Như Khuynh, không chú ý đến ánh mắt ác độc của Đàm Song Song.
 
Ánh mắt hắn sững sờ cho đến khi bóng dáng kia dần dần biến mất ở đầu đường thì hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn phương hướng nàng rời đi.
 
Phong Như Khuynh... Thật sự trở về?
 
Hơn nữa nàng còn mang về một số lượng lớn linh thú?
 
Vì sao Phong Như Khuynh bây giờ và người chỉ biết gây chuyện thị phi khiến người khác chán ghét vô cùng trong ấn tượng của hắn lại khác biệt lớn đến như vậy.
 
Thay đổi đến mức hắn không còn nhận ra nàng...
 
Liễu Ngọc Thần khẽ nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra những lần gặp gỡ Phong Như Khuynh trong hai tháng qua.
 
Lúc này hắn mới giật mình phát hiện thiếu nữ trước đây chỉ biết dây dưa với mình thật sự đã thay đổi!

“Ngọc Thần.”
 
Đàm Song Song giấu đi sự tàn độc trong ánh mắt, khi nàng ta thấy Liễu Ngọc Thần đang ngẩn người nhìn phía đầu đường thì trong lòng như bị kim châm, đau đến mức khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng ta vội vàng cầm lấy tay Liễu Ngọc Thần trong đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt.
 
Liễu Ngọc Thần phục hồi tinh thần, trong lòng hắn ảo não, hắn không nên nhìn chằm chằm vào Phong Như Khuynh như thế, Song Nhi nhìn thấy không biết thương tâm đến mức nào.
 
“Song Nhi, nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ kinh ngạc... vì sự thay đổi của nàng ấy mà thôi.”
 
Đàm Song Song bất ngờ cười: “Ngọc Thần, sao ta có thể không tin chàng chứ? Ta thấy nàng ấy bình an trở về cũng rất vui mừng, thật ra... Nàng ấy thay đổi là một chuyện tốt, ta cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn khuyên chàng bớt chút tình cảm cho nàng ấy, ta sẽ không giống với công chúa lúc trước muốn chiếm giữ toàn bộ chàng.
 
Nếu trước kia Đàm Song Song đề nghị như thế thì hắn sẽ lập tức cự tuyệt vì muốn trấn an nữ tử hắn yêu.
 
Nhưng bây giờ không hiểu vì sao Liễu Ngọc Thần lại không nói gì.

Bàn tay Đàm Song Song càng thêm dùng sức nắm chặt, đau lòng không thể tự kiềm chế.
 
Quả nhiên Ngọc Thần nổi lên hứng thú với nữ nhân kia, không, không được, nàng ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp đi hắn, tuyệt đối không!
...
 
Sau khi biết tin Phong Như Khuynh mất tích, phủ tướng quân cũng trở nên hỗn loạn.
 
Nạp Lan Tịnh đích thân dẫn người đi Thú Sơn tìm nàng, ngay cả lão tướng quân tuổi đã cao vì nôn nóng mà suýt chút nữa ngất đi, Nạp Lan Trường Càn sợ đến mức không dám rời khỏi ông nửa bước nên ở bên cạnh chăm sóc lão tướng quân.
 
Nhưng không nghĩ đến sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, tiểu thư phủ tướng quân Nạp Lan Đại Nhi cũng mất tích!
 
Lúc đấy nếu Nạp Lan Trường Càn không nhanh chân lấy linh tửu cho lão tướng quân thì chắc lão tướng quân đã trực tiếp ngất xỉu.
 
Chẳng qua... Ngay lúc phủ tướng quân còn đang hỗn loạn thì một giọng nói vui sướng truyền khắp toàn bộ phủ.
 
“Lão tướng quân, tướng quân đại nhân, tiểu thư đã trở lại, tiểu thư đã trở lại còn mang theo cả công chúa điện hạ về nữa!!!”
 
Trong đại đường nghe giọng nói truyền vào từ ngoài sân, thân mình lão tướng quân run rẩy lập tức đứng lên, ông thở hổn hển không vững, khuôn mặt già nua vì quá mức kích động mà đỏ au.
 
“Khuynh Nhi bình an trở về? Đại Nhi cũng đã trở về? Trường Càn, điều ta nghe thấy có phải thật hay không? Các nàng đều trở về rồi?
 
Trong lòng Nạp Lan Trường Càn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm vui sướng nói: “Cha, con cũng nghe thấy các nàng đã trở về rồi!”
 
“Nhanh! Chúng ta mau đi nghênh đón các nàng!”
 
Lão tướng quân không quan tâm mấy người phía sau, vội vàng chạy ra ngoài phòng.
 
Cơ thể ông hiếm khi thấy khỏe mạnh, bước chân như gió, nháy mắt đã biến mất trước mắt Nạp Lan Trường Càn.



PS: Rất nhiều muội tử khó hiểu vì sao hoàng đế không giải quyết bọn người Dung Quý Phi, nhưng dù sao thì truyện này ta viết bối cảnh giả thiết của nữ chủ không phải thế gia mà là hoàng cung, thế gia đại biểu cho một gia tộc, tùy tiện giết như thế nào cũng không sợ, nhưng hoàng tộc là đại biểu cho một quốc gia, nếu không có bất luận chứng cứ gì thì không thể giết người, bằng không hoàng đế sẽ bị lưu truyền là hôn quân.

Cũng giống như Hoa Hạ (Trung Quốc) cổ đại của chúng ta, không thể tùy tùy tiện tiện nói chém là chém, phải có chứng cứ, nhưng kết cục bọn họ khẳng định là thê thảm! Ta bảo đảm!

Các muội tử theo dõi văn ta hẳn sẽ đều biết, phong cách viết văn của ta là thể loại ngược pháo hôi ngược cặn bã, vai chính của ta vĩnh viễn sẽ không có hại, vĩnh viễn sẽ không bị ngược, ta chỉ viết sảng văn vả mặt, không ngược vai chính, chỉ ngược cặn bã.

Còn có, cảm tạ nhóm huynh đệ tỷ muội luôn duy trì đọc sách ta, vĩnh viễn yêu các ngươi ~

**Mong các vị huynh đệ tỷ muội luôn thanks và cmt để làm ed có động lực <3**