Editor: MAC

Nạp Lan Trường Càn nhìn bóng dáng lão tướng quân rời đi, khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười.

Cũng ngay tại khoảnh khắc này, những ân oán tích tụ đều như mây khói thoảng qua, tiêu tán hết trong lòng hắn.

Nếu hắn không thể nào ngồi nhìn mặc kệ công chúa thì hắn... Vì sao còn phải nhớ mãi sai lầm trong quá khứ của nàng?

Chỉ cần lần này nàng không làm bọn họ thất vọng thì hắn có thể thư thái.
...

Trong đại viện.

Lão tướng quân bước nhanh đi đến, ngay cả quải trượng luôn luôn không rời khỏi người cũng bị ông vứt bỏ.

Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên chính là đám linh thú đứng thành hai hàng đối diện nhau trong sân.

Đàn linh thú này đứng ngăn nắp trật tự cứ như quân nhân được huấn luyện.

Nạp Lan Lão tướng quân sửng sốt dừng bước chân, ánh mắt ông mờ mịt không hiểu tình huống trước mắt là gì.

“Gia gia!”

Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Nạp Lan lão gia tử ngước mắt nhìn lại mới một con Tuyết Lang thong dong ưu nhã bước ra đi qua trước mặt đám thú.

Phong Như Khuynh ôm Đại Nhi vào lòng rồi nhảy xuống, chậm rãi đi đến chỗ Nạp Lan lão gia tử.

Bên môi nàng nở nụ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa như tắm mình trong gió xuân.

“Ngoại công, con khiến mọi người phải lo lắng rồi...”

Chẳng qua nàng chỉ muốn đi bắt mấy con linh thú về làm việc cho mình mà thôi, còn tưởng rằng ngày đó nàng qua đây nói thì sẽ không gây oanh động quá lớn nhưng ai ngờ vẫn làm người thân lo lắng.

Việc này quả thật là nàng sai.

Trước đó Nạp Lan lão gia tửcòn muốn nói câu gì nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ thì tự nhiên lệ nóng doanh tròng, ông lau lau khóe mắt, giọng nói run rẩy: “Trở về là tốt, ngươi trở về là tốt rồi...”

Cách đó không xa, Nạp Lan Trường Càn cũng đuổi tới nơi, lúc đầu hắn còn muốn rắn dạy Phong Như Khuynh vài câu nhưng bỗng nhiên nhìn thấy đoàn linh thú đứng thành hai hàng đối diện chật cả sân thì lập tức trở nên ngây ngốc.

“Công chúa, ngươi cướp được từ trong Linh Thú các sao?”

Khuôn mặt Phong Như Khuynh tối sầm, trong cảm nhận của cữu cữu rốt cuộc nàng ác ôn đến mức nào chứ?

Loại chuyện này sao nàng có thể làm ra được?

“Grừ Grừ.”

Tuyết Lang bất mãn kêu, rõ ràng đây là công lao của nó, có liên quan cọng lông gì tới Linh Thú các khốn khiếp kia cơ chứ?

Đám khốn khiếp kia bắt nó còn chưa tính, giờ còn muốn cướp đi thành quả công lao nó vất vả làm ra, chắc chắn những người đó coi trọng Thiên Linh Quả mơ tưởng muốn cướp đi khổ lao của nó, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn người khốn khiếp kia!

Giờ phút này Tuyết Lang lửa giận ngập trời, Nạp Lan Trường Càn không hề nghĩ rằng hắn chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến cho Tuyết Lang ghi hận Linh Thú Các! Lại còn là hận thù cướp miếng ăn, không đội trời chung!

“Ngươi câm miệng!”

Nạp Lan lão gia tử quay đầu trừng mắt nhìn Nạp Lan Trường Càn: “Ngoại tôn nữ của ta là loại người như vậy sao?”

“…”

Nạp Lan Trường Càn im lặng không nói.

Nếu là Phong Như Khuynh trước kia, quả thật chính là loại người này…… Chuyện cướp đồ của Linh Thú Các đối với nàng là quá bình thường.

“Vẫn là ngoại công tương đối hiểu con,” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm, “Cữu cữu, hôm nay con dẫn đám thú này về vì muốn giúp con làm việc.”

Nạp Lan Trường Càn ngơ ngác.

Dẫn linh thú về làm việc... Gia hỏa này không phải muốn để đám linh thú bị nàng nô dịch chứ?

Phong Như Khuynh liếc mắt đã nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng của Nạp Lan Trường Càn, sắc mặt lại đen lần nữa: “Con có cho thù lao!”

“…”

Nạp Lan Trường Càn ngơ ngẩn nhìn đám linh thú kia, cho chúng nó tiền tiêu vặt? Chúng nó biết xài như thế nào đây?

“Công chúa, đàn linh thú này, có phải ngươi lừa tới hay không?” Nạp Lan Trường Càn nghiêm trang nói, “Như vậy không thể được, đối với Nạp Lan gia tộc, quan hệ giữa linh thú và nhân loại đều là bình đẳng, ngươi tuyệt đối không được học theo mấy kẻ bên ngoài đi nô dịch linh thú.”