Lâm Trác Úy thực sự có chút tức giận!
Đã giả vờ cả nửa ngày trời mà lại bị cô em vợ làm cho mất mặt?
Điều đó mà chịu được thì còn cái gì không chịu được chứ!
Vừa định thốt lên rằng tôi đương nhiên có thể chữa khỏi.

Nào ngờ!
Bẹp một tiếng, Lý Vân Tịch đạp mạnh vào đầu ngón chân của anh ở dưới gầm
bàn.

Lâm Trác Úy mở miệng ra kêu thành tiếng: “Á!”
Nhập từ khóa tìm kiếm!
Nhìn thấy anh cau mặt với người nhà, Trương Mẫn và Lý Hữu Phú thực sự
muốn nôn ra máu.


Đây là con rể gì thế này?
Thiệt là!
Không thể khen nổi, vào khoảnh khắc trước còn khen ngợi anh mà vào giây
tiếp theo đã làm trò hề rồi.

Lý Cảnh Điềm không chút nể mặt, cô ta thờ ơ đáp lời: “Này! Lâm Trác Úy,
chuyện này không thể chữa được thì không thể chữa được, anh còn áp lực tâm
lý nặng nề, lẽ nào sắp trở nên mất trí luôn sao?”
Lâm Trác Úy cười gượng gạo, trừng mắt nhìn người vợ Lý Vân Tịch một cái rồi
rút chân ra khỏi gầm bàn.

Lý Vân Tịch giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy và ngẩng đầu lên.

Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của Lâm Trác Úy thì cuối cùng vẫn
không thể nhịn được bèn phì cười lên một tiếng.

Trương Mẫn trợn trắng mắt, quát: “Ăn cơm! Cười cái gì mà cười?”
Chẳng bao lâu thì bữa cơm này đã kết thúc trong bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Lý Vân Tịch và bố Lý Hữu Phú đến công ty, Trương Mẫn thì đi xem phim truyền
hình.

Lâm Trác Úy và Lý Cảnh Điềm đến khám bệnh cho Triệu Hổ, đúng chứ?
Gia đình của người giàu có đúng là phách lối.

Lý Hữu Phú thì lái chiếc xe Maybach, Lý Vân Tịch thì là chiếc Mercedes-Benzs
màu đen, thậm chí đến cả sinh viên đại học Lý Cảnh Điềm cũng lái một chiếc
BMW màu đỏ.

Lâm Trác Úy vội vã ra khỏi nhà và vừa định lên xe.


Lý Cảnh Điềm hét lên: “Này, đợi đã!”
“Chuyện gì vậy? Tiểu Điềm.


Khi nghe thấy cái câu “Tiểu Điềm” thì mí mắt của Lý Cảnh Điềm giật giật, rất
khó chịu
“Triệu Hổ người ta dù sao cũng là một người có máu mặt, sao nào? Anh định
mặc như vậy đi khám bệnh cho người ta à?”
Khi nói đến đây thì cô ta quan sát cách ăn mặc của Lâm Trác Úy từ đầu đến
cuối, từ trái sang phải.

Toàn bộ đều là hàng vỉa hè, đây không phải là làm mất mặt của nhà họ Lý sao?
Chuyện này thực sự rất xấu hổ!
Nhà của Lâm Trác Úy quá nghèo, thực sự không thể nào mua được quần áo
đẹp gì cả.

Tất cả đều là những áo quần còn sót lại của lúc trước, quần áo từ ba
năm trước rồi!
“Tôi! tôi cũng không có áo quần nào khác cả!” Lâm Trác Úy cười lúng túng.

Lý Cảnh Điềm nhếch mép cười nhạo, hai tay khoanh trước ngực và vô cùng
kiêu căng.

“Cũng phải! hừm! Một tên ăn bám phụ nữ, không có chị tôi đưa tiền thì làm gì
có khả năng mua quần áo mới chứ?”
Ngay khi vừa dứt lời thì Lâm Trác Úy có chút thẹn quá hoá giận, hung dữ trừng
mắt nhìn cô ta: “Cô! ”
“Tôi cái gì tôi? Tôi có câu nào nói sai sao?”
Lý Cảnh Điềm hôm nay đúng là uống lộn thuốc rồi, đối chọi gay gắt với Lâm

Trác Úy.

Lâm Trác Úy rất muốn phát cáu lên, nhưng cuối cùng nghĩ đến đây là em gái
của Lý Vân Tịch, là em vợ của mình.

Nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn!
Mở cửa xe ra, Lâm Trác Úy chỉ phun ra một câu: “Tôi không muốn tốn hơi với
cô! Chữa bệnh trước, đại cục quan trọng hơn.


“Đợi đã!”
Ai mà ngờ được, Lâm Trác Úy đã không tính toán mà cô ta còn muốn giở trò.

“Lại làm gì nữa?”
“Đi tìm một cái túi ni lông đến đây!”
“Cái gì? Cô là người lái xe mà lại say xe sao?” Lâm Trác Úy khó hiểu.

Khi nghe thấy vậy thì cô ta nhếch mép cười nhạo và hờ hững nói: “Chiếc túi ni
lông là để anh dùng chứ không phải cho tôi!”
“Cám ơn! Tôi không có say xe.

” Lâm Trác Úy thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào giây tiếp theo!