“Nhưng mà Lâm Trác Úy dùng tích tuyết thảo, há chẳng phải làm cho anh ta càng nặng hơn sao?” Người lưỡng tính không phục, nói.
"Này, vậy nên...!cậu ta dùng tích tuyết thảo làm thuốc dẫn.

Nhưng tích tuyết thảo sẽ càng làm thương tích của bệnh nhân nặng thêm, nên cậu ta cố tình đun hỏng thuốc để lấy bã thuốc! Như vậy đã giải quyết được vấn đề suy nhược không chịu được đồ bổ, và vừa có thể loại bỏ đi hàn tính của tích tuyết thảo.”
Sau khi Cổ Thế Diểu nói xong, ông chắp tay sau lưng và nhìn người lưỡng tính với vẻ nghiền ngẫm rồi nói:
"Cậu mới là người không hiểu dược lý! Đã thua mà còn hùng hổ bắt người ta gỡ bỏ bảng hiệu? Cậu nhóc! Ai cho cậu dũng khí đó vậy?"
Sau khi nghe điều này, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên cười.

Triệu Bưu ở bên lại càng mừng rỡ, được thế không bỏ qua cho người ta:
"Chỉ chút bản lĩnh đó, anh còn học người ta tới phá quán? Ha ha...!Chết cười mất!"
Các bạn học ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đã vui mừng khôn xiết khi thấy Lâm Trác Úy giành chiến thắng.
Gã này vừa rồi còn coi thường bọn họ, còn nói Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đều là bọn học sinh tiểu học, bây giờ bị bẽ mặt rồi chứ gì?
"Cho anh xem thường Trung tâm y học cổ truyền quốc gia của chúng tôi!"
"Không hiểu thứ gì hết còn dám tới giả bộ? Anh còn muốn cười nhạo chúng tôi không?"
Lời nói của những người này khiến người lưỡng tính, vừa rồi còn vênh váo tự đắc cảm thấy đỏ mặt.
Quay đầu nhìn Lâm Trác Úy lần nữa, vẻ mặt anh vẫn bình thản không có gì khác thường.
Giờ phút này...
Người ta bất ngờ nhận ra rằng tên này đang giả heo ăn hổ.
"Được thôi! Lần này tôi thua.

Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, để rồi coi."
Nói xong, người lưỡng tính xua tay, tức giận rời đi.
Trương Linh Hạ nhìn Lâm Trác Úy cười chế giễu, duỗi ngón tay cái ra rồi cũng đi theo.

Sau khi mọi việc xong xuôi thì có một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên ở đó.
"Thần y Lâm! Thực sự là một thần y!"
"Thật là giỏi, ha ha ha...!chúng ta không tìm nhầm người!"
"Giỏi lắm! Vỗ tay khen ngợi vì cậu ấy."
Mọi người đều vỗ tay nịnh nọt.
Lâm Trác Úy dở khóc dở cười, cũng không biết vừa rồi là ai xem thường anh và nghi ngờ anh nữa.
"Triệu Bưu!"
"Vâng! Anh, có chuyện gì anh cứ căn dặn."
"Mau lấy bã thuốc cho bệnh nhân uống, cứu người quan trọng."
Nói đến đây, Lâm Trác Úy nhìn về phía Cổ Thế Diểu đang ở một bên, cười nói: "Ông Cổ! Ở chỗ tôi chữa bệnh là quan trọng, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói sau."
"Không sao! Không sao, chữa bệnh cứu người mà."
Cổ Thế Diểu lại nhìn Trần Nhược Liễu và mỉm cười: "Cháu gọi cho ông nội cháu, tối nay ba người chúng ta sẽ tụ tập lại và cùng nhau trò chuyện."
"Dạ!"
Trần Nhược Liễu gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, cô ấy gọi điện cho Trần Biển Thước để thông báo.

Khi nghe tin ông cụ Cổ đến, Trần Biển Thước nhanh chóng đến đây.
Trong một thời gian, ở Hội Quán có cả ba vị năng lực cao siêu.
Ba người cùng nhau ra trận giúp khám bệnh chữa bệnh, tốc độ cũng nhanh hẳn lên.
Đến tối, về cơ bản thì gần như sắp xong.
Hôm nay Lâm Trác Úy nhận được sự giúp đỡ từ người ta, cộng với số tiền họ kiếm được, tất cả đều vào túi anh, theo quy tắc thì mời hai người họ ăn bữa cơm.
Trần Nhược Liễu và các bạn học khác đều không biết xấu mặt, ai nấy nghe nói có cơm ăn đều hét lên muốn đi ăn cơm.
Lâm Trác Úy nhắm mắt, đến một quán ăn nhỏ đặt một bàn tiệc rượu.
Một nhóm người vây lấy anh, từng người mời rượu, và sau đó thì nói chuyện.
"Lâm Trác Úy! Cuộc so tài hôm nay thực sự sảng khoái.

Anh đã làm cho Trung tâm y học cổ truyền quốc gia của chúng ta được một phen nở mày nở mặt!".