Loại chuyện đứng ra bảo đảm vẫn rất làm người ta khó xử.

Nếu Lâm Trác Úy chữa chết người và bị kiện, họ đều sẽ bị họa lây.

Nếu không phải là người thân thì ai dám bảo đảm?
Lúc này, Trần Nhược Liễu mở miệng đáp lời: "Ông nội! Ông hãy giúp Lâm Trác Úy đứng ra bảo đảm đi mà.

Ông cũng thấy rồi, có rất nhiều bệnh nhân ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia tin tưởng vào Lâm Trác Úy.

Nếu anh ta không có bản lĩnh thì làm sao dám mở phòng khám chữa bệnh cứu người chứ?"
Lời này được nói ra, Trần Biển Thước ngượng nghịu cười.


Con bé này, nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà! Trước mặt bao nhiêu người đang nhìn mà lại nói giúp cho Lâm Trác Úy?
Cổ Thế Diểu cũng nhìn Lâm Trác Úy với vẻ mặt mơ hồ và cân nhắc, rồi lại nhìn Trần Nhược Liễu.

Như có điều đang suy nghĩ, ông mỉm cười: "Ông Trần! Tôi nghĩ thế hệ trẻ muốn làm rạng rỡ Trung y, thế hệ già chúng ta vẫn nên phải giúp đỡ một tay.

Thế nào hả? Chỉ cần ông dám đứng ra bảo đảm, tôi cũng đứng ra bảo đảm, quyết không nói hai lời!"
"Ông già này! Ông còn đợi tôi sao? Được rồi! Tôi đứng ra bảo đảm, ông cũng phải nói lời giữ lời đấy."
Lời này của Trần Biển Thước coi như là đồng ý.

Sau khi ông ta nói xong, Cổ Thế Diểu tất nhiên bảo đảm không có vấn đề gì.

Có hai người lớn có năng lực bảo đảm, giấy phép kinh doanh của Lâm Trác Úy đã ổn thỏa.

Anh nâng ly mời rượu nói lời cảm ơn.

Mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Sau ba vòng rượu và nếm năm vị thức ăn, Cổ Thế Diểu nhìn Lâm Trác Úy và nói: "Lâm Trác Úy à! Người vừa rồi so tài với cậu, rốt cuộc là ai vậy?"
"Chuyện này...!Tôi cũng không rõ lắm! Chỉ biết anh ta là thầy của Trương Linh Hạ, cũng không biết từ đâu đến."
Lâm Trác Úy cầm đũa, gấp một miếng thức ăn, thuận miệng đáp.

Nhưng Cổ Thế Diểu lại cau mày, đáp lời: "Cậu vẫn nên cẩn thận hơn! Tôi cảm thấy người này rất hung hãn."

Lâm Trác Úy gật đầu.

Ngay khi người lưỡng tính đó xuất hiện, Lâm Trác Úy cũng cảm thấy mình anh ta có điều gì đó không ổn, thể hiện ra một “bản chất xấu xa”.

Hơn nữa, theo tiêu chuẩn hóa của Trung y hiện nay.

Có thể nói, nhiều người chen nhau đến bể đầu cũng muốn vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Nhưng chỉ có người này lại xem thường Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Vậy chỉ có hai khả năng!
Thứ nhất, anh ta cũng giống như Lâm Trác Úy, y thuật rất giỏi.

Cho rằng những người ở trong đó vô cùng kém cỏi.

Thứ hai, anh ta thậm chí không bận tâm đến việc được công nhận, và không muốn có giấy chứng nhận rách nát đó.

Mặc dù tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có.

Lâm Trác Úy đã chuẩn bị sẵn tâm lý để ý đến gã đó.

Còn bên kia...!

Trong một ngôi nhà hẻo lánh, bên trong tràn ngập mùi của các loại thuốc.

Chính là người lưỡng tính sắc mặt tái nhợt, ho khan liên tục vừa rồi đang ngồi ở một bên, nấu một loại thuốc.

Trương Linh Hạ ở bên cạnh, nhìn xung quanh.

Lần đầu gặp gã này, cảm thấy anh ta thần thần bí bí thì cho rằng nhất định là người có bản lĩnh ghê gớm lắm?
Sau này, qua những lần anh ta thể hiện ra, Trương Linh Hạ quả thực kinh ngạc.

Thấy rằng người này không chỉ thần bí mà còn có bản lĩnh ghê gớm, không nói hai lời liền bái anh ta làm thầy.

Không biết người lưỡng tính tên là gì?
Mỗi lần Trương Linh Hạ hỏi tới, anh ta đều nói rằng trong giới Trung y mọi người gọi anh ta là Quỷ Y.

Biệt danh kỳ quặc, cũng như sức hút bí ẩn chết người đều đủ làm cho Trương Linh Hạ kinh ngạc, cho rằng anh ta chính là cao nhân trong truyền thuyết.

Kết quả...!
Hôm nay, cái gọi là cao nhân đã bị Lâm Trác Úy đánh bại chỉ trong một trận..