Đi được nửa đường thì thấy Trương Linh Hạ đứng ở bên lề đường, cô ấy vẫn luôn ngồi xổm ở đó để đợi anh.
Vừa nhìn thấy Lâm Trác Úy đến, cô gái này vui mừng khôn xiết và nhanh chóng đứng dậy.
Cô ấy vội vàng chạy tới bên cạnh anh và cười hì hì nói: "Lâm Trác Úy! Anh đến rồi."
Nhìn thấy Trương Linh Hạ, ánh mắt Lâm Trác Úy kỳ quái: "Sao hả? Hôm nay lại tìm ai khác tới so tài với tôi sao?"
Một câu nói khiến Trương Linh Hạ nghẹn ngào.
Cô bĩu môi, và trả lời: "Anh vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện ngày hôm qua à!"
Lâm Trác Úy không thèm để ý tới cô ấy, anh xoay người đi về phía phòng khám của mình.
Trương Linh Hạ vẫn đang vội: "Lâm Trác Úy! Lâm Trác Úy, đừng tức giận nữa mà.


Hôm qua không phải tôi kêu thầy tôi đến so tài với anh, thì làm sao anh có thể chứng minh được y thuật của mình hơn người đây? Anh nói có phải không?"
"..."
Lâm Trác Úy liếc nhìn cô ấy.
"Anh xem! Hiện giờ danh tiếng của anh càng thêm vang dội, lẽ nào không phải là công của tôi sao?"
"Hề hề..."
Nghe nói như vậy anh cũng thấy buồn cười, sau đó thì dừng bước và nói: "Được rồi! Tôi tạm thời coi như là cô vì tốt cho tôi.

Vậy còn giấy phép kinh doanh đâu? Có không? Mang ra cho tôi!"
"..."
Trương Linh Hạ nhất thời cứng đờ như một bức tượng cát, cảm thấy có chút không biết làm sao.
"Ngoài miệng thì cô kêu tôi chứng minh bản thân, đến lúc đó sẽ lập tức làm giấy phép kinh doanh cho tôi.

Kết quả thì sao? Sợ là cô đã quên mất chuyện này từ lâu rồi?"
Lâm Trác Úy thực sự nổi nóng!
Hôm qua uổng công so tài, đến cuối cùng Trương Linh Hạ lại đùa bỡn như một con khỉ.

Nhìn thấy Lâm Trác Úy tức giận bỏ đi, Trương Linh Hạ lo lắng, vội vàng nói:
"Thật ra, ngoài mặt thì tôi muốn kiểm tra y thuật của anh, nhưng đằng sau là đang thử nghiệm thầy của tôi."
"Ơ kìa! Cô không biết xấu hổ mà nói ra à, tôi cũng không biết xấu hổ mà nghe đây.

Cô là thứ tự đại vô lễ với thầy!"
"..."
Trương Linh Hạ nhìn thấy Lâm Trác Úy như vậy nói thế nào cũng không dễ xơi, và bây giờ đã thực sự tức giận.
Cô ấy quả thực cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng đáp lại: "Ba ngày! Trong vòng ba ngày, tôi cam đoan sẽ làm giấy phép kinh doanh cho anh, được chưa?"
Lúc này Lâm Trác Úy mới dừng lại, nhìn Trương Linh Hạ nói: "Coi như cô còn có lương tâm!"
Trương Linh Hạ trợn tròn mắt: "Con người anh đúng là bắt ép người khác!"
“Như nhau thôi!” Lâm Trác Úy trả lời.
"Xong rồi! Hai người chúng ta đã nói xong, bây giờ anh có thể giúp tôi một việc được không?" Cuối cùng Trương Linh Hạ cũng lên tiếng.
Lâm Trác Úy sững người, nhíu mày, sau đó đáp lại: "Chắc không phải lại muốn tôi so tài với ai nữa đó chứ?"
"Lần này không cần!"
Nới tới đây, Trương Linh Hạ lấy ra một lọ thuốc, sau đó trút một viên thuốc ra và đưa cho Lâm Trác Úy.
"Anh có thể giúp tôi phân tích thành phần của loại thuốc này không? Rốt cuộc nó có tác dụng gì?"

Sau khi cô ta nói xong, Lâm Trác Úy sững sờ.
Sau đó cầm lấy viên thuốc và bỏ vào tay bóp mạnh, rồi ngửi: "Ô Kê Bạch Phụng Hoàn?"
“Ý của anh là?” Trương Linh Hạ sửng sốt.
"Không có gì! Điều kinh thôi."
Nói đến đây, Lâm Trác Úy lại nhìn cô ấy và hỏi một câu kỳ lạ: "Sao vậy? Cô còn trẻ như vậy mà lại mắc bệnh này à? Bớt ăn đồ cay, đồ chiên rán nhiều dầu mỡ và ít thức khuya!"
Xong chuyện, anh ném viên thuốc cho cô ấy và quay người rời đi.
Trương Linh Hạ ngẩn người ở đó, một lúc lâu sau, cô mới vội vàng đuổi theo.
"Lâm Trác Úy! Anh chắc chắn thứ này không phải thuốc bổ có lợi cho cơ thể?"
"Sao hả? Kinh nguyệt của cô không đều, uống thứ này vào lẽ nào không phải có lợi mà có hại hay sao?" Lâm Trác Úy hỏi ngược lại.
"Không! Ý tôi là...!Nếu như người bình thường uống thứ này vào thì sẽ ra sao?"
Trương Linh Hạ nhìn Lâm Trác Úy, hỏi ngược lại.
Lâm Trác Úy nghe vậy cũng thấy buồn cười: "Ha ha ha...!Cô không có bị bệnh thì uống thuốc làm gì? Cô chập mạch à! Là thuốc có ba phần độc, đây không phải là không có chuyện gì cũng thành có chuyện sao?".