Lý Cảnh Điềm nhìn Lâm Trác Úy, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Như vậy phải làm sao bây giờ?

Nhiệm vụ của cô ta còn chưa hoàn thành, sau khi quay về thì phía chị gái phải làm thế nào mới ổn đây?

Haizz!

Lý Cảnh Điềm thở dài một hơi, bất chấp tất cả, chỉ có thể quay về.

Sau khi trở về nhà, ngôi nhà đã khôi phục lại hình dáng cũ khắp nơi đều là hệ thống sưởi và chậu than.

Lý Hữu Phú và Trương Mẫn gấp đến mức xoay như chong chóng, Lý Cảnh Điềm vừa mở cửa ra, hai người đã gấp rút

xông lên phía trước: "Thế nào rồi?"

"Ôi, Tiểu Điềm à, sao con lại quay về một mình! Tên nhãi vô liêm sỉ kia đâu?"

Trương Mẫn nhìn về phía sau lưng Lý Cảnh Điềm nhưng không hề phát hiện ra người nào khác, bà ta lập tức ngây ngẩn

cả người.

Sắc mặt Lý Cảnh Điềm rất khó coi, cô ta bất đắc dĩ lắc đầu rồi lại thở dài một hơi.

"Sao vậy Tiểu Điềm, cậu ta không chịu đến đây sao?"

"Tên khốn đó thật sự không chịu tới đây giúp chúng ta có đúng không?"

Không cần nói nữa, nếu thật sự không được, vậy thì cứ đồng ý với yêu cầu của cậu ta đi."

Lý Hữu Phú cũng không còn cách nào nữa.

Lý Cảnh Điềm bị hai người này quấn lấy, không ngừng xoay quanh cô ta hỏi đủ thứ, cuối cùng cô ta cũng bất đắc dĩ.

"Bố à! Không còn cách nào nữa rồi.

Lần trước cả nhà chúng ta gây sức ép cho anh ta, bây giờ cứ coi như chị thật sự gả

cho anh ta thì anh ta cũng không định chữa trị cho chị."

Lời này vừa nói xong, Lý Hữu Phó và Trương Mẫn liền chấn động, đờ người đứng yên tại chỗ.

Nói cách khác...

Giờ này nói cái gì cũng là vô ích!

Đùa giỡn người ta rồi, bây giờ Lâm Trác Úy không giúp đỡ nữa.

Lý Hữu Phú quay đầu lại, tức giận đến mức giơ tay ra chỉ vào Trương Mẫn rồi quát: "Bà đó bà đó! Đều tại bà, bây giờ

Vân Tịch bị bà hại thảm rồi."

Trương Mẫn cúi thấp đầu, than thở một câu: "Tôi...!Tôi làm sao biết được căn bệnh này lại dây dưa đến mức này? Tôi

còn cho rằng lần trước đã chữa khỏi rồi!"

Nói đến đây, giọng điệu bà ta lại trở nên cứng rắn, bà ta hét lên: "Vậy thì tôi cũng không làm sai đâu! Thế nào? Ông thật

sự muốn để con gái gả cho tên nghèo hèn đó hả? Cả đời này để nó trải qua những ngày tháng cực khổ có phải không?"

"Trải qua những ngày tháng cực khổ? Bây giờ ngay cả mạng sống cũng sắp không giữ được nữa! Bà muốn gả con gái

nhưng người ta có cần đâu." Lý Hữu Phú nói xong lời này thì ôm lấy đầu, mặt đầy vẻ chán nản xen lẫn đau khổ.

Chính vào lúc cả gia đình đang không biết phải làm sao...

Đột nhiên, từ trong phòng Lý Vân Tịch truyền tới một tiếng kêu đau đớn.

Người nhà họ Lý bị dọa sợ, vội vàng chạy vào bên trong.

Sau khi đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lý Vân Tịch đang lăn lộn ở trên giường...

"Vân Tịch, Vân Tịch, con gái à! Con làm sao vậy?"

"Bố, mẹ! Lạnh...!Con lạnh lắm, cảm giác như cái lạnh đã xâm nhập đến xương cốt, con sắp không chịu được nữa rồi!"

Hình ảnh Lý Vân Tịch đau đớn lăn lộn khiến người nhà họ Lý khó chịu muốn chết.

Lý Hữu Phú rơi nước mắt đầm đìa.

Trương Mẫn cũng hết sức nghẹn ngào!

"Đều tại bà, tất cả là tại bà!"

Lý Hữu Phú liên tục nhắc mãi, Trương Mẫn cũng không lên tiếng nữa.

Lý Vân Tịch cắn chặt rằng cố nén đau đớn, thực sự là không chống đỡ nổi nữa, cô ta run cầm cập nói:

"Lâm...!Lâm Trác Úy...!Lâm Trác Úy đến chưa? Bố! Anh ta có thể cứu con."

Không nói ra lời này còn tốt!

Sau khi cô ta nói xong, người nhà họ Lý đều nghẹn họng không lên tiếng.

Lý Vân Tỉnh sững sờ, cô ta đại khái cũng hiểu được rồi.

Cô ta chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng cơn đau này, hốc mắt cũng trở nên đỏ rực.

Cũng không biết là thất vọng, hay là

đau khổ.

Trương Mẫn nghiến răng nghiến lợi, bất chấp tất cả hét lên: "Tôi thật sự không tin trên thế giới này chỉ có duy nhất một

ngời có thể chữa được căn bệnh này? Chúng ta hãy kêu gọi các bác sĩ Trung y khắp thiên hạ đến để chữa trị cho Vân

Tịch!"

Lý Cảnh Điềm trợn tròn mắt: "Mẹ! Mẹ ít đọc tiểu thuyết lại đi được không? Lại còn kêu gọi bác sĩ Trung y khắp thiên hạ,

người ta dựa vào cái gì để chữa trị cho mẹ?"

Lý Hữu Phú thế nhưng lại vỗ đùi, ông ta nói: "Đừng nói nữa, đây thật sự là một cách đấy! Đưa ra phần thưởng to lớn ắt

sẽ có người ra tay! Chúng ta có thể thử xem sao."