Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục đi thẳng qua phía này rồi mở

miệng nói: "Thật xin lỗi! Ăn xong một bát mỳ nên hơi chậm trễ một chút."

Anh ta nói với Lâm Trác Úy, theo bản năng nhìn về phía chiếc xe đạp của mình,

ngay sau đó liền bị đọa đến sắc mặt thay đổi.

"Xe của tôi...!Ai? Ai phá xe của tôi?"

Mọi người đồng loạt chỉ thẳng về phía Trương Dương rồi nói: "Cậu ta đập!"

Người đàn ông mặc đồng phục quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Dương.

Trương Dương lúng túng hé môi cười: "Tôi...!Tôi bồi thường..."

"Anh ta nói anh ta đập xe của anh, anh có gan thì có thể đập xe của anh ta! Xe

BMW của anh ta đỗ ngay bên cạnh."

Ai mà ngờ được rằng, Trương Dương còn chưa nói dứt câu thì Lâm Trác Úy đã

cướp lời rồi.

Trương Dương thật sự hận chết tên khốn này!

Người đàn ông mặc đồng phục nhìn Trương Dương rồi gật đầu, sau đó liền

cười lạnh nói:

"Được thôi! Đập xe của tôi, lại còn đỗ xe trái phép dưới lòng đường.

Anh vừa

mới lấy giấy phép lái xe hả?"

Sau khi nói dứt lời, người đàn ông mặc đồng phục không nói hai lời, trực tiếp

lấy ra một tờ phiếu phạt rồi viết lên.

Trương Dương liếc nhìn Lâm Trác Úy, thật sự tức đến mức muốn bùng nổ.

Lâm Trác Úy hoàn toàn không hề sợ hãi, anh cũng trừng mắt nhìn lại.

"Được! Con mẹ nó mày gan đấy, dám gài bẫy tao.

Mày đợi đó! Lâm Trác Úy,

chuyện này còn chưa xong đâu!"

"Sao nào? Anh còn ở trước mặt tôi đe dọa người khác sao?" Người đàn ông

mặc đồng phục lạnh lùng thốt ra một câu.

Chỉ như vậy đã dọa cho anh ta phải liên tục nói không dám, không dám, nói đùa

mà thôi!

Cuối cùng còn phải nhận một tờ phiếu phạt, anh ta và Lý Tình bồi thường tiền,

sau đó hai người nhanh chóng leo lên xe BMW rời đi.

Lúc sắp đi, anh ta còn hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Trác Úy.

Lâm Trác Úy không hề để ý đến, chỉ nhún nhún vai rồi hét lên: "Người tiếp

theo!"

Mọi người lại bước vào quá trình điều trị căng thẳng.

Một mạch bận rộn từ sáng đến hơn ba giờ chiều mới khám xong số lượng ba

mươi vị khách.

Lâm Trác Úy thu dọn rồi chuẩn bị về nhà.

Vào lúc này...

Một bóng người đến bên cạnh anh.

Lâm Trác Úy không hề ngẩng đầu lên, anh còn đang bận rộn, chỉ mở miệng nói:

"Xin lỗi! Số lượng ba mươi người ngày hôm nay đã khám xong rồi, muốn chữa

bệnh thì xin mời sáng mai lại đến!"

"Chẳng lẽ tôi cũng không được sao?"

Một âm thanh vô cùng êm tai vang lên.

Lâm Trác Úy ngay lập tức liền ngây người, anh dừng lại động tác trong tay, từ

từ ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

Lý Vân Tịch vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên xe lăn, cơ thể khoác thêm một

chiếc áo lông vũ thật dày, trên hàng lông mi dài cũng vương một tầng sương

trắng, cứ như vậy nhìn Lâm Trác Úy.

Lâm Trác Úy hít sâu một hơi, anh bất đắc dĩ nói: "Bệnh của cô đã rất nghiêm

trọng rồi! Chậm thêm vài ngày nữa, chỉ sợ cô sẽ phải chết thôi."

NLý Vân Tịch thở dài một tiếng: "Anh còn nhớ lúc đó tôi hỏi anh, nếu như tôi lại

tái phát bệnh, anh sẽ cứu tôi chứ?"

"Câu trả lời bây giờ không giống như trước nữa...!Không cứu!" Lâm Trác Úy thu

dọn đồ đạc.

Lý Vân Tịch cực kỳ bất đắc dĩ: "Tôi biết rõ là kết quả này! Lâm Trác Úy, anh thật

sự nhẫn tâm nhìn tôi chết đi sao?"

"Căn bệnh của cô gây tổn thương rất lớn cho tôi, có thể tôi cũng sẽ chết!" Lâm

Trác Úy nói xong câu này liền khiến Lý Vân Tịch ngây ngốc.

"Nghiêm trọng như vậy ư?"

Cô ta khó hiểu hỏi lại một câu.

"Ha...!Không phải cô sẽ cho rằng, lúc đó tôi hôn cô thật sự là vì muốn sàm sỡ

cô đấy chứ?"

"Chuyện này..."

"Lý Vân Tịch, tôi nói thẳng ra luôn! Hàn độc của cô bất cứ ai cũng không có

cách chữa trị, nhất định phải có một người lấy hàn độc trong cơ thể cô chuyển

qua người chính mình.

Nếu số lượng không đủ và kiểm soát không tốt, bản

thân người cứu cô cũng sẽ vì trúng hàn độc mà chết!"

"..."

Sắc mặt Lý Vân Tịch dần dần ảm đạm, trở nên vô cùng khó coi.

Thì ra là như vậy!

ói xong, anh tiếp tục công việc còn dang dở.