Tiêu Y Nhân nói ra lời này là nhằm vào mấy nam sinh vừa rồi, cô ấy cảm thấy họ nói chuyện rất quá đáng.

"Cô..." Nam sinh vừa rồi bị sặc nói không ra lời.

Cũng không phải anh ta không muốn đáp trả, chỉ là Tiêu Y Nhân là người của năm gia tộc lớn Giang Thành, anh ta không đắc tội nổi.

Đừng nói là anh ta mà cho dù là Chu Vũ còn chưa tới cũng còn chưa có tư cách xách giày cho nhà họ Tiêu.

Diệp Phong nghe Tiêu Y Nhân nói xong thì khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, cũng không để ý tới đám nam sinh kia.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên không đúng, Lương Yên thân là lớp trưởng thấy thế thì vội vàng đứng ra hoà giải: "Mọi người đều là bạn học, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau, có thể Chu Vũ bị kẹt xe nên đến trễ, chắc cũng sắp đến rồi.

Hiện tại cũng không còn sớm nữa, nếu mọi người đói bụng thì ăn trước một chút gì đi, cũng không phải chuyện lớn gì."

Nghe Lương Yên nói vậy, nam sinh kia không chịu yên mà vẫn khinh thường nói: "Các người ai đói thì ăn trước đi, tôi không đói, nếu không hiểu phép tắc đi đến đâu cũng chỉ biết ăn thì không phải trở thành thùng cơm sao?”

"Đúng đấy, anh Hạo Thiên nói rất đúng."


Cũng có người khuyên: "Được rồi, nói ít vài câu đi, đã nhiều năm chúng ta không gặp rồi."

Nghe thấy lời này, người kia mới hơi hết giận.

Tiêu Y Nhân hừ lạnh một tiếng, không trả lời họ mà trực tiếp cầm đũa kẹp một khối cá hấp cho Diệp Phong.

"Anh Phong, nếm thử con cá này có mùi vị thế nào?" Tiêu Y Nhân cười ngọt ngào và nói, không để ý đến ánh mắt của những người khác.

Tô Khuynh Thành thấy thế thì lập tức nhíu mày lại, nhỏ giọng thầm thì: "Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, quá rành."

Cô không phục nên cũng kẹp cho Diệp Phong một miếng thịt bò và nói: "Anh Phong đừng ăn cá, nên ăn nhiều thịt bò một chút đi."

Tiêu Y Nhân bĩu môi, lại thêm chút rau xanh vào chén của Diệp Phong. Hai người cứ không ngừng gắp thức ăn cho Diệp Phong, ai cũng không chịu lui một bước làm Diệp Phong ăn cũng ăn không được, cuối cùng đành nhắm mắt

mà nói: "Hai em đừng chỉ gắp đồ ăn cho tôi, cũng ăn một chút đi."

"Vâng anh Phong” Tiêu Y Nhân cười mê người một tiếng, sau đó ăn một chút rau xanh.


Cảnh này làm đám bạn học ở đây đều ngây ngốc, nhất là những nam sinh kia đều đố kị đến xanh mặt.

Họ nằm mơ cũng không nghĩ tới Tiêu Y Nhân bình thường cao ngạo không coi ai ra gì lại thân mật với người khác phái như thế, còn chủ động gắp thức ăn

cho hắn?

Hơn nữa không chỉ có Tiêu Y Nhân làm ra hành động thân mật kia mà còn có nữ thần siêu cấp Tô Khuynh Thành này nữa.

Diệp Phong có tài đức gì mà được hai nữ thần yêu thương như thế? Đãi ngộ này làm tất cả nam sinh đố kị và điên cưồng.

Đám người ao ước đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì.

Cứ như vậy, nửa giờ sau ba người đã ăn muốn no, gần như đều nếm mỗi một món ăn trên bàn một chút.

Còn những người khác, bởi vì Chu Vũ còn chưa đến nên họ cũng không động đũa.

Mãi đến tám giờ tối, rốt cục Chu Vũ cũng trình diện.

Hắn ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu, trên tay đeo đồng hồ Patek Philippe, cả người cực kỳ loá mắt, nhìn rất có khí khái.

"Chu thiếu, đã chờ được anh rồi."