Vừa nhìn thấy Chu Vũ đến, mấy nam sinh lúc nãy nhìn Diệp Phong không vừa mắt lập tức đứng dậy nghênh đón, vây quanh Chu Vũ ngồi vào vị trí chủ khách.

Chu Vũ thì cười rạng rỡ và nói: "Các bạn học, thật sự là ngại quá, kẹt xe nên để mọi người đợi lâu, tôi tự phạt một ly trước."

Nói xong, Chu Vũ lập tức giơ ly rượu lên muốn tự phạt một ly. Bọn nịnh hót Chu Vũ thấy thế lập tức mở miệng nói: Sao có thể để Chu thiếu uống một mình? Chu thiếu chịu đến đã rất nể mặt đám bạn học cũ này rồi, tới tới

tới, mọi người kính Chu thiếu một ly."

Được đám nịnh hót này lôi kéo, trên bàn ăn trừ Diệp Phong, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân ra thì đám bạn kia đều đứng lên và mời rượu Chu Vũ.

Trên mặt Chu Vũ tràn đây hưng phấn, trong lòng mừng thầm không thôi.

Kỳ thật trên đường không kẹt xe, sở dĩ hắn ta đến trễ một giờ là do cố ý, mục đích là muốn tự cao tự đại hưởng thụ cảm giác được bợ đỡ tâng bốc.

Kết quả là mục đích đạt thành, tâm lý của hắn ta được thỏa mãn một cách biế.n thái.


Nhưng vừa đặt ly rượu xuống thì Chu Vũ không khỏi nhíu mày lại.

Ánh mắt hắn ta nhìn về hướng ba người Diệp Phong, Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân ngồi đối diện cửa ra vào, sắc mặt rất khó coi.

Vừa rồi khi mời rượu, ba người này còn không đứng dậy, chỉ phối hợp vui cười ở đó làm Chu Vũ rất khó chịu.

Tất nhiên Chu Vũ biết hai người trong đó, hai đại nữ thần của lớp năm, hai hoa khôi của cả trường - Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành.

Người xa lạ chỉ có Diệp Phong.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Chu Vũ tỏ ra trầm ổn mà nói: "Anh bạn này không phải là bạn của chúng ta đúng không?”

Tiêu Y Nhân mở miệng nói: "Đây là vị hôn phu của tôi, Diệp Phong." "Vị hôn phu của cô?" Chu Vũ hơi kinh ngạc.

Tô Khuynh Thành cũng mở miệng nói: "Cũng là vị hôn phu của tôi." "Ừm?" Nghe Tô Khuynh Thành nói vậy, Chu Vũ trực tiếp ngây ngốc.

"Khuynh Thành, cô thật biết nói đùa, sao hai người lại có cùng một vị hôn phu chứ?"

Lúc này Diệp Phong cười nhạt nói: "Cô ấy không nói đùa, hai người họ đều là vị hôn thê của tôi."

Khi nói chuyện, Diệp Phong cùng ôm eo của Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân.

Thấy cảnh này, Chu Vũ triệt để mắt trợn tròn.

Con mẹ nó đây là tình huống gì?


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lúc lên cấp ba, trong nhà hắn ta chỉ kinh doanh một nhà xưởng nhỏ nên Chu Vũ cũng tương đối tự ti, mặc dù hắn ta cũng từng thầm mến Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, nhưng từ đầu đến cuối không có dũng khí tỏ tình với họ.

Bây giờ nhà máy trong nhà phát triển lớn, hắn ta cũng đã có lực lượng, vốn muốn làm ra vẻ trước mặt họ, không ngờ họ lại nói mình có vị hôn phu, hơn nữa còn cùng một người.

Điều này khiến tam quan của Chu Vũ muốn nổ tung.

Cô gái duy nhất mà hắn ta chủ động thổ lộ là lớp trưởng Lương Yên, đáng tiếc bị Lương Yên từ chối nên Chu Vũ luôn canh cánh trong lòng.

"Ha ha.. Chu Vũ ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra một tia không vui, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Phong rồi ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Diệp thiếu có phúc thật, có cả hai đại nữ thần Khuynh Thành và Y Nhân làm vị hôn thê của mình."

"Tạm được." Diệp Phong cười nhạt và cười.

"Không biết Diệp thiếu đang làm việc ở đâu?"


Diệp Phong lắc đầu nói: "Hiện tại tôi đang thất nghiệp."

Thất nghiệp?

Nghe thế, Chu Vũ lại ngây ra, loại người này có thể chiếm được trái tim của cả Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân sao?

Hay là hai cô mù hết rồi. "Vậy Diệp thiếu thật là lợi hại." Chu Vũ cay nghiệt cười cười.

"Cũng tạm được thôi, không so được với các người." Diệp Phong tiếp tục vừa cười vừa nói. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Ha ha..." Chu Vũ cười lạnh một tiếng, hắn ta cảm thấy Diệp Phong quá làm màu.

Lúc này nam sinh tên là Phòng Hạo Thiên mở miệng nói: "Chu thiếu, anh cũng học tập Diệp thiếu một chút đi, đừng chỉ biết bận bịu làm ăn cả ngày, cứ trực tiếp tìm phú bà mỹ nữ làm vợ như Diệp thiếu mới là vương đạo."