"Vị hôn phu của Tiêu Y Nhân?” Nghe thế, Lý Chiến hơi nhíu mày lại. Cùng là năm gia tộc lớn nên gã cũng biết đến Tiêu Y Nhân của Tiêu gia. "Mẹ nó khó trách thằng ranh đó ngông cuồng như thế, thì ra là dựa hơi Tiêu

gia" Lý Chiến mắng to một tiếng: "Vị hôn phu của Tiêu Y Nhân liên quan gì đến Lương Yên."

Đầu do Diệp Phong làm hỏng chuyện tốt của gã, nếu không hiện tại Lương Yên đã sớm là vật trong túi gã rồi. Vừa nghĩ tới điều này, Lý Chiến liền nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ hận thù.

Lý Chiến trừng Chu Vũ rồi tiếp tục hỏi: "Tao hỏi mày, sau khi tan cuộc thằng ranh kia đi đâu rồi?"

Hắn... Hắn đưa Lương Yên về nhà." Chu Vũ run giọng nói.

"Cái gì? Hắn đưa Lương Yên về nhà rồi?" Vừa nghe thấy lời ấy, Lý Chiến lập tức trợn tròn mắt, tức đến xanh mặt.

Cái này giống y như vẻ mặt vừa rồi Chu Vũ nhìn thấy Diệp Phong đưa Lương Yên về nhà.

"Thứ lắng lơ" Lý Chiến lại mắng một tiếng, sau đó lại nhìn Chu Vũ và nói: "Mày có số điện thoại của Lương Yên đúng không?”


"Có..." Tại Lý Chiến trước mặt, Chu Vũ không dám nói dối.

"Rất tốt. Lý Chiến nhe răng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Gọi điện thoại cho cô ta, hẹn cô ta tối mai đi ra ăn cơm."

"A?" Nghe thế, Chu Vũ hơi sửng sốt: Lý thiếu, tôi hẹn thì chỉ sợ cô ta sẽ không chịu."

"Không chịu?" Lý Chiến hừ lạnh một tiếng: "Đây là chuyện của mày, nói cho.

mày biết, tối mai nếu tao không gặp được cô ta thì bố mày phế bỏ mày luôn."

Nghe thế, Chu Vũ trực tiếp ngơ ra, mồ hôi to chừng hạt đậu trượt xuống từ trên trán.

"Lý thiếu, tôi sai rồi Lý thiếu, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho Lý thiếu, xin ngài đừng giết tôi." Chu Vũ nhào đến trước mặt Lý Chiến, hốt hoảng ôm lấy đùi gã.

"Cút" Lý Chiến nheo mắt lại: "Tôi lặp lại lần nữa, mày phải nghĩ mọi cách hẹn cô ta ra cho bố mày, ngay tối ngày mai. Bố mày không chờ nổi ngày nào nữa."

Tiếng nói vừa dứt, Lý Chiến đã đá Chu Vũ văng ra ngoài. "Làm theo lời Lý thiếu nói." Lý Cương nắm lấy tóc Chu Vũ rồi uy hiếp. Dưới loại tình huống này, Lý Cương căn bản không có lựa chọn nào khác nên đành phải làm theo.

Hắn ta đã nghĩ ra lí do, sau đó run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Lương Yên.

Lý Chiến thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Họ Diệp, mày bảo vệ con nhỏ đó được nhất thời, có thể bảo vệ cả đời hay sao?

Chỉ cần Chu Vũ thành công hẹn Lương Yên ra thì Lý Chiến này sẽ được như ước nguyện thôi.


Cùng lúc đó, trong nhà Lương Yên. Khuôn mặt Lương Yên như quả táo chín, rúc vào lồng ngực Diệp Phong.

Mặt cô ta đỏ bừng, ngượng ngùng đến cực hạn, nhưng lại không nỡ buông bàn tay đang ôm Diệp Phong ra.

Cô ta sợ vừa buông tay ra thì sẽ ngã xuống đất.

Nhưng cô ta không ngờ Diệp Phong lại nâng mông mình lên rồi ôm lấy cô ta, căn bản không phí chút sức lực nào.

Lồng ngực Diệp Phong rất to lớn, cũng rất rắn chắc, làm Lương Yên mê say.

"Diệp Phong... Thế này làm tôi sợ..." Sự mất trọng lực này làm tim Lương Yên đập rộn lên, phanh phanh phanh đập mạnh không ngừng nghỉ.

Diệp Phong cười nhạt một tiếng rồi nói: "Không cần sợ, không có chuyện gì." "Ừm..." Lương Yên nhỏ giọng ưm một tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại của cô ta bỗng reo lên.

Lương Yên nói: "Điện thoại của tôi... "Ừm." Diệp Phong khẽ gật đầu, ôm lấy Lương Yên đi lấy điện thoại.


Lương Yên cầm lấy điện thoại từ mặt bàn rồi xem xét, lập tức nhíu mày nói với Diệp Phong: "Là Chu Vũ gọi tới, có nên nghe máy không?”

Diệp Phong nói: "Nghe đi, không có gì đâu." "Được." Nghe Diệp Phong đồng ý, Lương Yên mới nghe máy.

Sau khi Lương Yên ổn định lại tâm tình kích động khẩn trương thì mở miệng hỏi: Alo? Có chuyện gì sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Chu Vũ hỏi: "Lương Yên, bây giờ cô ở chỗ nào?” "Tôi... Tôi ở nhà."

Chu Vũ khách sáo nói: "A, cũng không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay không giúp được cô nên rất ngại."

Nghe thế, Lương Yên cắn môi và nói: "Không có gì, tôi còn phải cám ơn anh."

Chu Vũ cố làm ra vẻ trấn tĩnh mà nói: "Ừm... Cái kia, tối ngày mai cô có thời qian không, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm."