“Mời tôi ăn cơm?”

Lương Yên hơi giật mình.

Chu Vũ nói: “Đúng vậy, chuyện tối này xảy ra quá bất ngờ, có nhiều lời chưa kịp nói với cậu, cho nên muốn gặp mặt cậu một lần để nói chuyện.” Nghe vậy Lương Yên nhíu mày.

Cô ta để máy xuống, nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, tối mai Chu Vũ muốn mời em ăn cơm, em không muốn đi.”

“Đi thôi, tôi đi cùng em.” Diệp Phong nói.

“Thật ư?” Lương Yên vui vẻ hỏi lại.

“Thật sự.”

Diệp Phong gật đầu.

“Vậy anh đi cùng em đi, cũng chặt đứt luôn tình cảm của Chu Vũ.”

Lương Yên biết suy nghĩ về mình của Chu Du, nhưng cô không muốn dây dưa với Chu Vũ.

Cho nên muốn nhân cơ hội này hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của Chu Vũ.


Mặc dù hai người nói rất nhỏ, nhưng vẫn thông qua microphone truyền đến điện thoại của Chu Vũ.

Bên kia Chu Vũ mở loa ngoài, vừa vặn nghe thấy hai người nói nhỏ.

Lương Yên biết suy nghĩ về mình của Chu Du, nhưng cô không muốn dây dưa với Chu Vũ.

Nghe thấy âm thanh của Diệp Phong, Chu Vũ biến sắc đang ở cùng ai vậy?”

Lương Yên trả lời: “Cùng Diệp Phong, tôi và Diệp Phong đang ở bên nhau.”

“Diệp Phong?” Sắc mặt của Chu Vũ tối lại.

Bây giờ đã 12 giờ đêm, cô ta còn ở cùng một chỗ với Diệp Phong.

Sắc mặt của Lý Chiến cũng thay đổi mấy lần.

“Ừm.” Lương Yên gật đầu: “Tối mai tôi có thể gặp cậu, nhưng Diệp Phong cũng đi cùng tôi, có thể chứ?”

Nghe vậy Chu Vũ nhìn về phía Lý Chiến.

Nhưng chỉ thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi muốn xé xác Diệp Phong của Lý Chiến.


Gã đang định nổi giận thì bị Chu Đình ra hiệu cản lại.

Lý Chiến cố nén cơn giận, dùng ánh mắt bảo Chu Vũ đồng ý.

Nhận được chỉ thị của Lý Chiến, Chu Vũ nói: “Có thể, vậy 8 giờ tối mai chúng ta không gặp không về, mai tôi sẽ đưa vị trí cho cậu.”

“Được”

Lương Yên gật đầu, còn chưa kịp cúp máy, đột nhiên cảm thấy một cơn đau

truyền đến từ dưới thân. Lương Yên không cầm chắc, điện thoại rơi xuống đất. “Diệp Phong......ˆ “Điện thoại của tôi...”

“Không cần để ý.” Diệp Phong lắc đầu cười.

Âm thanh này cũng truyền đến bên Lý Chiến và Chu Vũ. Hai người nghe thấy âm thanh này đều vô cùng tức giận. Là đàn ông đều có thể đoán được bây giờ cô ta đang làm gì.

Nhưng Chu Vũ không dám biểu lộ quá rõ, Lý Chiến lại hoàn toàn khác, gã tức giận đến cực điểm.

“Lương Yên, con tiện nhẫn.”

“Tao thề phải chơi chết mày.”

Sự biểu hiện tương phản mạnh này của Lương Yên làm Lý Chiến điên cuồng, gã nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ đậm.

“Lý thiếu, xin bớt giận.”

“Tức giận thương thân, không cần vì một con tiện nhân mà làm hỏng thân thể.”

Chu Đình vuốt ve thân ngực của Lý Chiến, an ủi khuyên giải.