Trái ngược với hoàn cảnh của Vương cô đơn lạnh cóng ngoài trời thì bên trong một căn phòng ấm áp, Ngao Trạch Vũ ngắm nhìn người con gái đang ngủ say, Anh nằm trên gường cạnh gường Cô tuy không gần nhưng lại cảm nhận được hơi ấm của cả hai, lẫn cả mùi hương của Cô, tất cả đều quanh quẩn trong tâm trí Anh.

Chẳng có gì hạnh phúc bằng việc ngắm nhìn người con gái mình thương.

Ngao Trạch Vũ khẽ cong môi cười mãn nguyện và rồi nhắm đôi mắt si tình lại mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh phát hiện mỗi lần ngủ cùng cô, cho dù xa hay gần...Anh đều ngủ 1 giấc rất ngon....!
Ha.

Nha đầu ngốc...Em chuốc thuốc mê Anh sao?
Sao lại làm Anh say đến mất trí.

Em ác lắm có biết không....Dù vậy! say cả đời này Anh đều rất mãn nguyện.

Đêm đó...!
Thượng Khiết My sốt vô cùng cao, môi mỏng khô khốc liên tục kêu cứu, mắt nhắm tịt nhưng khoé mắt lại rơi 2 hàng giọt lệ đáng thương, thoáng chốc gương mặt bị toàn nước mắt thậm chí còn làm ướt đẫm chiếc gối trắng tinh, tay chân băng vơ loạn xạ chân đạp lung tung đôi lúc đạp vào cánh tay rắn chắc của Anh, Anh khẽ hít sâu, Cô hoảng loạn đến mức dây truyền nước biển bị đứt ra đá văng cây treo bịt truyền nước biển ngã xoảng xuống sàn vang lên 1 tiếng thật vang giật mình.

Vợ chồng Thượng Minh Lữ lúng túng đứng bên cạnh tập trung cao độ nhìn cánh tay và chân để bắt lấy kìm yên lại, ngoài việc giữ Cô lại thì họ chỉ đành bất lực tòng tâm.

Không phải bọn họ sợ đạp trúng đau mà là sợ con gái mình đau.


So với việc bị Cô đạp thì họ lại sợ con gái mình đau hơn.

Anh khẩn trương, giọt mồ hôi trên trán rơi lã chã, xác định phương hướng nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang không ngừng yên phận vơ trên không trung kia lại.

Điều chỉnh lực cánh tay nhẹ ôm cả người Cô vào lòng, đôi môi bạc lạnh lẽo hạ giọng trầm ấm trấn an: "Nha đầu không sao không sao rồi có Anh đây không ai bắt nạt Em đâu.

Ngoan ngoan nha đầu của Anh...."
Thấy Cô trong lòng ngực mình ngừng giẫy giụa, Anh thở phào nhẹ.

Định đỡ đầu Cô nằm xuống gối bên cạnh nhưng bên hông Anh lại có 2 cánh tay đang gắt gao ôm chặt.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt cánh môi run rẩy nhíu mày chặt mồ hôi trên trán rơi ròng ròng của Thượng Khiết My.

Ngao Trạch Vũ với tay lấy khăn giấy trên đầu gường, lau đi những giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra.

Anh quay sang nói với vợ chồng Thượng Minh Lữ, giọng trầm thấp như sợ Cô trong lòng mình bị đánh giấc.

"Em ấy cứ để tôi chăm sóc, 2 người hãy về nhà, ở đây không tiện"
Không tiện mà Anh nói ở đây là Anh lo cho sức khoẻ của họ, sợ rằng đêm nào cũng ở đây sức khoẻ sẽ ảnh hưởng rất nhiều.

Hai người nhìn nhau chần chừ.

Dù sao Tiểu Khiết cũng là con gái, là bảo bối của họ, họ không ở đây chăm mà để Anh chăm sao mà coi cho được.

Cho dù Anh là tổng tài hay là 1 học sinh ưu tú, gia đình gia giáo, suy cho cùng Anh cũng chỉ là 1 người con trai.

Không an tâm không an tâm.

Thượng Minh Lữ chập chừng lưỡng lự lựa lời mà nói: "Ờ...hay Ngao thiếu cậu về đi, dù sao con bé là con tôi, tôi là ba tôi có trách nhiệm lo cho con bé"
Ngô Tuyết cười dịu dàng bổ sung: "đúng đúng, Lão Thượng nói đúng, con bé đã có chúng tôi, chúng tôi không muốn làm phiền đến Ngao thiếu đây đâu.

Cậu về đi, dù sao cậu cũng đã ở đây gần cả ngày rồi.

Hẳn là rất mệt"
Môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt khẽ động say mê nhìn người con gái trong lòng đang an giấc.


"Không phiền.

Không mệt"
Đúng! Ở gần người mình yêu sao mà nỡ mệt, nỡ phiền.

Chỉ cần gần em, mọi thứ đối với Anh đều hạnh phúc.

Vợ chồng Thượng Minh Lữ cứng họng, không biết làm gì ngoài bất lực.

Ngao Thiếu nói như vậy rồi, ông còn nói gì được nữa đây haizzz.

Ngô Tuyết đẩy đẩy cánh tay Ông, đá mắt ý định "Ông mau khuyên cậu ta đi"
Thượng Minh Lữ bất lực tòng tâm, cánh môi mấp máy nói không ra tiếng: "Tôi bó tay rồi.

Bà không biết Ngao thiếu nổi tiếng là cứng nhắc, kiên định à"
Ngô Tuyết liếc ông một cái, hờn dỗi.

Hừ! Lão Thượng ông nhát như thỏ đế.

Ông không nói thì để tôi.

Ngô Tuyết ngay lập tức khôi phục lại trạng thái niềm nở, giọng nhỏ nhẹ mà khuyên:
"À Ngao thiếu...thật ra ở đây có hai vợ chồng chúng tôi chăm cho con bé rồi.


Tôi biết cậu lo cho con bé nhưng mà thân thế cậu cao quý, Thượng gia chúng tôi không muốn phiền hà đến cậu.

Vả lại....Ngao Lão Gia và Ngao Phu Nhân hẳn sẽ rất lo cho cậu, Thượng gia chúng tôi nhỏ bé sao có thể bì được với gia phong thân thế cao quý của Ngao gia, nếu để 2 vị kia biết cậu vì con bé mà sức khoẻ xấu thì Thượng gia chúng tôi không gánh nổi "
Mặc dù biết họ muốn tốt cho mìn nhưng Anh lại không an tâm để Cô ra khỏi tầm mắt của mình.

Thực sự rất lo, bây giờ Anh có về thì cũng sẽ chẳng thể nào ngủ ngon được!
Anh trầm ngâm do dự, nghĩ nghĩ suy suy!
Dù sao họ nói cũng đúng, tính tình của phụ thân và mẫu hậu nhà Anh chẳng lẽ Anh không biết sao, mặc dù đã lớn tới từng tuổi này chỉ cần sắc mặt Anh kém đều khiến họ sốt sắng lo lắng.

Anh khẽ nhắm đôi mắt hổ phách sâu thẩm, sau đó thở dài một hơi môi mím thành 1 đường.

"Được rồi"
Anh dùng lực nâng người đứng dậy....!
_________________
????????Hé nhô! Little xin lỗi vì đã làm các bạn chờ lâu nhaa.

Hiuhiu Little sắp học òi mà bài tập Little chưa làm nuôn~~nhưng mà hem seo, Little sẽ ra chương nà ????À Little cám ơn các bạn rất nhiều vì các bạn cho Little động lực viết truyện, chỉ ra lỗi sai trong tác phẩm, Little thực sự cám ơn các bạn ạ.

Yêu yêu các bạn ♥.