Đầu năm rước vợ về nhà, cuối năm đón thêm thằng cu, song hỷ lâm môn. Chu Đông quả là có phúc!

Sinh được đứa con trai đầu lòng, Thái Bát Muội cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, thai sau muốn sinh trai hay sinh gái đều được, không cần thấp thỏm lo âu.

Lần đầu tiên làm mẹ, cái gì cũng lạ lẫm, Thái Bát Muội lóng nga lóng ngóng, chả biết làm gì. Cũng may đương lúc nông nhàn cộng với thời tiết năm nay quá khắc nghiệt bà Thái lo lắng cho sức khoẻ của con gái và cháu ngoại nên thường xuyên chạy qua chạy lại đỡ đần một tay.

Đúng là gả chồng gần có trăm cái lợi, ở cữ mà có mẹ ruột chăm sóc thì còn gì bằng.

Lâm Thanh Hòa sang thăm, tặng bà đẻ nửa cân đường đỏ.

Lúc cô tới, bà Thái cũng đang ở đây.

Thấy trên tay Lâm Thanh Hoà cầm túi đường đỏ, bà Thái niềm nở nói: “Ai da, cô Lâm sang thăm là vui rồi sao còn mang theo đường đỏ làm gì? Để ở nhà cho mấy anh em Đại Oa ăn đi, thím đã chuẩn bị cho Bát Muội từ sớm rồi.”

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Thím chuẩn bị là phần của thím, còn đây là cháu tặng cho vợ Chu Đông.”

Bà Thái biết quan hệ giữa hai anh em Chu Đông, Chu Tây và nhà Lâm Thanh Hoà rất tốt cho nên không nói gì nữa mà cười nhận lấy.

Thái Bát Muội đang ngủ, Lâm Thanh Hoà trò chuyện với bà Thái một lát rồi ra về.

Nhìn Lâm Thanh Hoà đi khuất, bà Thái nói với Chu Tây: “Cô giáo Lâm thật có tâm.”

Chu Tây gật đầu: “Vâng, thím đối với 2 anh em chúng cháu rất tốt.”

Thím không những cho nhiều đồ vật mà còn chỉ bảo từng ly từng tí ví dụ như: là con gái phải biết tự bảo vệ chính mình, phải biết yêu quý bản thân mình, giữ gìn vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thậm chí lần đầu tiên có kinh nguyệt cũng phải nhờ thím hướng dẫn.

Thỉnh thoảng qua nhà chơi, thím sẽ bốc cho nó một nắm táo đỏ, dặn dò con gái ăn nhiều táo đỏ bổ máu, tốt cho cơ thể.

Nấu canh, nấu súp có chỗ nào không hiểu, Chu Tây sẽ chạy sang hỏi thím.

Nhờ những món canh bổ này mà chị dâu khoẻ mạnh hơn, thuận lợi sinh được một thằng cu con bụ bẫm, hồng hào, tóc rậm mắt đen.

Thằng chó con này nặng tận 6 cân, cưng lắm!

Chu Tây càng cười càng rạng rỡ, trong lòng thầm cảm ơn thím Lâm rất nhiều.

Lâm Thanh Hoà chỉ sang thăm một lát rồi về, có bà Thái dày dặn kinh nghiệm ở đó, chắc chắn mọi việc sẽ thuận lợi thôi. Mà con bé Thái Bát Muội này cũng thật biết chọn lúc sinh, vừa khéo đúng lúc đại đội giết heo chia thịt, mẹ được ăn đầy đủ, sữa về nhiều lại nhiều chất, em bé bú vào sẽ khoẻ mạnh, sức đề kháng được tăng cường, không sợ bị cảm mạo hay bệnh vặt.

Vẫn như mọi năm, năm nay nhà cô cũng lấy một cái đầu heo. Hai ngày hôm nay cô làm món thủ heo kho tàu, thơm và ngậy, cả nhà ăn chết mê chết mệt.

Buổi tối, Lâm Thanh Hoà cuộn mình trong lòng chồng tâm sự: “Chẹp chẹp, tay nghề của em cũng khá lắm chứ bộ, biết đâu sau này bán thịt kho tàu lại giàu to, hehe. Hay là đợi kinh tế mở cửa, nhà mình mở một tiệm ăn đi, anh thấy sao?”

Đời trước, Lâm Thanh Hoà đã nấu ăn ngon sẵn rồi, từ ngày xuyên về đây suốt ngày chỉ ôm lấy cái bếp, trăm hay không bằng tay quen, rèn luyện nhiều, kỹ năng bếp núc tự nhiên càng ngày càng điêu luyện.

Chu Thanh Bách cong cong khoé miệng, vòng tay kéo sát cô vợ nhỏ vào trong ngực, yêu chiều nói: “Muốn mở cũng là anh mở, em chỉ cần ngồi trong tiệm thu tiền là được.”

Thế là hai vợ chồng ghé sát vào nhau, mặc sức mơ tới viễn cảnh tương lai….

Vợ đã kể cho anh nghe rất nhiều về thời hiện đại, nơi đó khác xa nơi này, thú thực anh không thể nào hình dung ra được tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài thập niên mà sự phát triển lại thần kỳ tới vậy?

Đúng vậy, mọi thứ quá thần kỳ! Tất cả đều vượt ngoài khả năng tưởng tượng của anh!

Hiện tại nhìn xem, những con người quanh đây họ chẳng biết gì về những thứ hào nhoáng, xa hoa, đồ điện tử công nghệ, kỹ thuật cao và có lẽ họ cũng chẳng cần vì đối với họ chỉ cần no bụng là được, nếu không thể no bụng, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Vụ thu vừa qua, chỉ nghĩ lại thôi cũng đổ mồ hôi hột. Cả một đại đội chạy đua với ông trời. Nếu không phải nhanh tay gặt hái, phơi phóng, nộp thuế trước khi trời đổ mưa, thì có lẽ năm nay bà con mất Tết.

Thế nhưng không phải đội sản xuất nào cũng đồng lòng và tích cực như đội sản xuất thôn mình.

Hôm nọ Chu Thanh Bách cùng đại đội trưởng đi họp trên Công xã gặp mấy vị mặt méo xèo xẹo, hỏi ra mới biết đội sản xuất của họ gặt chậm, nửa đường gặp mưa thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn lương thực hoa màu bị vùi trong làn nước, công lao cả một năm đổ bể, thất thu, mất mùa dẫn tới đói kém.

Haizz, có lẽ mùa đông năm nay sẽ không chỉ có người chết vì lạnh mà còn chết vì đói.

Liên tiếp những ngày sau, cứ cách vài ngày lại có tin có người chết. Nếu no bụng thì còn họa may chống đỡ được chứ đằng này vừa đói vừa lạnh làm sao chịu cho nổi?

Nhìn thảm cảnh trước mắt, so sánh với viễn cảnh tương lai qua lời kể của vợ, Chu Thanh Bách đặc biệt cảm khái và mong chờ, sau này quốc gia sẽ trở nên cường thịnh như vậy sao?! Nếu đó là sự thật thì tốt quá!

“Cộc…cộc…cộc…”

Đêm khuya thanh vắng, bà Chu hộc tốc chạy qua gõ cửa.

Nguyên nhân là toàn thân ông Chu tự nhiên nóng ran như lửa.

Sang năm ông Chu 65 tuổi, cơ thể vẫn luôn mạnh khoẻ. Đặc biệt thời gian gần đây, để đón một mùa đông khắc nghiệt, Lâm Thanh Hoà đã tăng cường bồi bổ sức khoẻ cho toàn thể gia đình.

Không ngờ cuối cùng ông Chu vẫn ngã bệnh.

Rất may, Lâm Thanh Hoà có sự chuẩn bị chu đáo. Trong không gian riêng của cô có đầy đủ các loại thuốc trị cảm ho, sổ mũi, nóng sốt, vân vân.

Lâm Thanh Hoà vừa đặt thuốc vào tay Chu Thanh Bách vừa nói: “Cái này em chịu giá cao mua từ chợ đen về, không nghĩ có lúc cần dùng tới, anh mau cho cha uống đi.”

Tất nhiên Chu Thanh Bách thừa biết thuốc này tới từ tương lai, cho nên nhân lúc mọi người còn đang nhốn nháo chưa kịp nhìn viên thuốc tròn méo ra sao, Chu Thanh Bách đã nhanh tay đút vào miệng ông Chu.

Chuyện của vợ anh, càng ít người biết càng tốt, chỉ cần một mình anh biết là đủ rồi.

Lúc trước ra tiệm thuốc lớn nhất thành phố, Lâm Thanh Hoà đã chi một nửa số tiền tiết kiệm của mình để mua thuốc, cho nên cái hòm thuốc này của cô toàn là những loại thuốc tốt nhất.

Uống thuốc, chườm nóng, mãi một lúc sau ông Chu mới bắt đầu hạ sốt.

Lâm Thanh Hoà canh thời gian rồi đưa thuốc cho Chu Thanh Bách cho ông uống thêm một liều nữa.

Thấy tình trạng của cha đã khá hơn, tất cả mọi người mới tạm yên tâm.

Anh cả Chu trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Hôm nay cám ơn thím tư rất nhiều, may mà có thím chứ nếu không không biết phải làm sao. Chỗ thuốc đó thím mua bao nhiêu tiền, để bốn nhà chúng ta chia đều.”

Anh hai và anh ba Chu đồng thời gật đầu, họ cũng đồng tính với phương án anh cả vừa nêu ra.

Lâm Thanh Hoà nói: “Cha nằm nghỉ ở bên này còn phải nhờ mấy anh vất vả chăm nom nhiều. Tiền thuốc thì thôi, không cần đưa lại cho em đâu.”

Anh hai Chu: “…như thế….sao có thể?!”

Anh ba Chu liên tục lắc đầu: “Không được, vẫn nên đưa thì hơn.”

Lâm Thanh Hoà kiên quyết lắc đầu: “Thôi muộn rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi.”

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà dậy sớm nấu cháo hạt sen xương sườn.

Xương sườn hôm nọ mới được chia, hạt sen là mua trên Cung tiêu xã. Cháo này rất tốt cho người bệnh, giúp bổ thân dưỡng khí.

Cháo nhừ, Lâm Thanh Hoà múc vào cặp lồng đưa cho Chu Thanh Bách xách qua Chu gia.

Ngủ dậy đám Đại Oa mới biết đêm qua ông nội ngã bệnh cho nên nhất quyết đòi đi cùng cha sang thăm.

Bệnh tới như núi đổ, bản thân ông Chu cũng tự thấy sợ hãi nhưng trong hoạ có phúc. Qua chuyện này khiến ông thấy được tình cảm của con trai, con dâu, còn có cháu trai cháu gái dành cho mình, điều này làm ông rất ấm lòng.

Những ông già bà lão sống tới tầm này tuổi đều có khát vọng như vậy, không phải sao? Già cả ốm đau là lẽ tự nhiên nhưng cái họ sợ nhất là một mai mình vô dụng sẽ bị con cháu ghét bỏ, hắt hủi.

Ông Chu mỉm cười cảm thán, cả đời trồng trọt vất vả tới bây giờ ông bắt đầu được nếm trái ngọt rồi.

Ông nâng người dậy, ngồi tựa vào giường uống cháo xương sườn hạt sen con trai mang sang. Mặc dù sức khoẻ còn yếu nhưng tinh thần ông đã khá hơn không ít.

Tĩnh dưỡng mấy ngày sau, bệnh đã thuyên giảm, sức khoẻ của ông Chu đã được hồi phục hoàn toàn.