----

Ngô Cương híp mắt.


"! ! Sao có chút quen mắt?"

Hai người đi tới một nơi yên tĩnh.


Nguyễn Minh Phù còn chưa mở miệng đã nghe người ta đưa lưng về phía cô, cứng rắn nói:

"Cô không cần dây dưa nữa, tôi sẽ không cưới cô.

"

Không ngờ Tạ Duyên Chiêu lại nói như vậy, thái độ cứng rắn của anh khiến Nguyễn Minh Phù kinh ngạc, cô thu lại nụ cười trên môi.


"Anh nói cái gì?

Tạ Duyên Chiêu trầm mặc.


"Anh có nghe những người đó nói không?"

Nguyễn Minh Phù rất xinh đẹp, các đồng chí nam thường xuyên đến trước mặt cô để tỏ lòng ân cần.


Nguyên thân không hiểu đạo lý đối nhân xử thế ngây ngốc thu hết.

Không chỉ có nữ đồng chí thanh niên tri thức ghét cô mà ngay cả các bà lão trong thôn cũng hận cô đến nghiến răng nghiến lợi.


Danh tiếng đã sớm thối nát lắm rồi.



Sau đó Chu Bằng đối với nguyên thân nhất kiến chung tình, chọn vài người thu thập một trận, cuồng ong lãng điệp vây quanh cô mới ít đi rất nhiều.


Thời này còn người đều chú trọng thanh danh, nếu Tạ Duyên Chiêu để ý thì cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.


Tạ Duyên Chiêu nghi hoặc.


"Nói gì?

"Không có gì!"

Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm.


Hoàn hảo hoàn hảo.


Làm cô sợ muốn chết!

Nguyễn Minh Phù nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu, đã thấy anh mặc áo khoác vào, chẳng trách vừa đến đã đưa lưng về phía cô.


Chậc chậc, coi tiền như rác thật đúng là một đồng chí tốt, tuân thủ nam đức.


Nguyễn Minh Phù hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nãy, trong lòng nổi gợn sóng.


Lúc trước lại không có phát hiện coi tiền như rác mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, cởi quần áo lại có da có thịt, dáng người rất tốt.


Nguyễn Minh Phù cũng là một người thích cái đẹp, đáng tiếc không nhìn nhiều hơn, bây giờ muốn nhìn cũng không thấy.


Tạ Duyên Chiêu xoay người thấy mắt Nguyễn Minh Phù sáng ngời, còn có chút tiếc nuối, tay cài nút áo hơi run rẩy.



Tạ Duyên Chiêu: "! ! "

Đồng chí nữ bây giờ thật sự là càng ngày càng lớn mật.


"Cô không cần lãng phí thời gian cho tôi.

"

Tạ Duyên Chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Nguyễn Minh Phù, dừng một chút:

"Tôi muốn cống hiến quãng đời còn lại cho nhân dân, đời này không có ý định kết hôn.

"

Cho dù kết hôn thì Nguyễn Minh Phù đối với anh mà nói cũng không phải là một lựa chọn tốt.


Nguyễn Minh Phù chăm chú nhìn Tạ Duyên Chiêu.


Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, ánh mắt kiên định, mặc cho cô quan sát.


Nguyễn Minh Phù biết lần này anh nghiêm túc.


Đôi mắt hoa đào xinh đẹp bắt đầu ngấn nước, cô run rẩy hé môi, một lúc sau mới phát ra tiếng.


"! ! Vì sao?

Tạ Duyên Chiêu không nói gì.


Im lặng.


Lại là sự im lặng!

Sự im lặng của Tạ Duyên Chiêu khiến Nguyễn Minh Phù nổi lửa giận.


Nguyễn Minh Phù vừa tức vừa vội, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.


"Tôi tới tuổi này chưa từng vào bếp, hôm nay đã tự tay nấu cơm cho anh!"