----

Nguyễn đại tiểu thư cô muốn nam nhân nào thì chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Miễn bàn tới chuyện cô vì ai đó mà tự tay vào bếp, đây chính là đãi ngộ mà cả ba mẹ ruột đều không có.


Tạ Duyên Chiêu dầu muối không ăn, mười tám năm nay Nguyễn Minh Phù chưa từng nếm qua mùi vị bị từ chối đã nếm đủ từ anh.


"Tôi dồn hết kiên nhẫn của mình vào trên người anh rồi, họ Tạ, anh đừng có quá mức!"

Năm nay là năm 77!

Cha mẹ cô có thể được sửa lại bản án sai bất cứ lúc nào! !

Càng nghĩ càng giận, nước mắt Nguyễn Minh Phù càng rơi nhiều hơn.


Tạ Duyên Chiêu nhíu mày, trông càng hung dữ hơn.

Anh nhìn Nguyễn Minh Phù khóc đến thương tâm, môi giật giật nhưng không nói ra lời.


Bộ dạng khóc lóc của Nguyễn Minh Phù cũng không làm tổn hại đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn làm cho cô thêm vài phần yếu đuối.


"Đừng tưởng rằng trên thế giới này tôi chỉ có thể gả cho anh.

"


Đàn ông thối không biết tốt xấu, tính tình của Nguyễn đại tiểu thư cũng nổi lên.


"Anh nghe đây, về sau nhất định sẽ gả cho người tốt hơn anh một vạn lần!"

"Vương bát đản, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!"

Nguyễn Minh Phù lau nước mắt trên mặt, hung hăng đạp chân anh một cái rồi chạy mất.


Tạ Duyên Chiêu nhìn dấu giày mà mắt tối sầm lại, nhìn bóng lưng Nguyễn Minh Phù nhỏ dần.


Chiến hữu trốn trong bóng tối quan sát đi tới.


"Lão Tạ, cậu không phải người nha.

"

Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.


Bọn họ sợ bị phát hiện, trốn thật xa.

Chỉ thấy hai người đang nói chuyện, căn bản không nghe được nói cái gì.


Không bao lâu đồng chí Thiên Tiên kia liền khóc lóc bỏ chạy.


"Đối với nữ đồng chí ôn nhu một chút đi, không thể xuất ra vẻ mặt huấn luyện binh lính được! Nữ đồng chí tựa như hoa, cần được nâng niu! "


Vì vấn đề cá nhân của anh mà Hứa Chư sầu đến đầu đau não mỏi.


Hung danh của Tạ Duyên Chiêu lừng lẫy khắp bộ đội.


Gương mặt hung đến mức khiến người lỳ nhất trong đội đều phải thành thật nghe lời.

Nữ đồng chí gặp người hung dữ như vậy, chưa nói được hai câu đã muốn bỏ chạy.


Xuất ngũ một chuyến đụng phải một nữ đồng chí mắt mù hiếm có, không nắm chắc còn chờ cái gì.


Tạ Duyên Chiêu nhìn ánh mắt như nhìn cầm thú của các chiến hữu, lòng cứng lại.


"Các cậu biết gì chứ?"

"Lão Tạ,tôi muốn nói hai câu, chuyện nam nữ chúng tôi biết nhiều hơn cậu đó.

"

Con chó độc thân duy nhất – Tạ Duyên Chiêu: "! ! "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù u ám.


Đàn ông thối, trứng thối!!!

Phù!

Trong tay cô còn cầm hộp cơm chưa đưa, hừ lạnh một tiếng.


"Trở về cho chó ăn!"

Người đàn ông thối không xứng đáng ăn đồ ăn do cô đây chuẩn bị.