----

Trên mặt đại đội trưởng hiện ra vẻ mất kiên nhẫn: "Cô lúc nào cũng thế, thật là nhiều chuyện!"

Anh ta có ấn tượng rất sâu sắc với Từ Phán Đệ.

Cô ta là một kẻ rảnh rỗi chuyên môn gây rối trong đám thanh niên tri thức.

Mấu chốt là cô ta vẫn không chịu buông tha và tiếp tục làm loạn.

"Cả thôn đều biết Nguyễn Minh Phù quan hệ nam nữ lăng nhăng.

Sao chú không bắt cô ta lại, có phải cô ta đã cho chú chỗ tốt rồi không?"

Đại đội trưởng sặc một hơi khói khô trong cổ họng, tý nữa thì lên đường hướng về Tây Thiên.

Cơn tức giận nổi lên, anh ta nói: "Từ Phán Đệ! Nói chuyện phải có căn cứ.

Tôi làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy chưa lúc nào sống không xứng đáng với đồng bào của mình.

Nếu cô cho rằng tôi đang bao che cho thanh niên tri thức Nguyễn thì lên huyện mà tố cáo tôi đi!"


"Suốt ngày không làm việc của mình, chỉ giỏi soi mói chuyện người khác.

Cô nói thanh niên tri thức Nguyễn làm loạn, có quan hệ nam nữ, vậy thì có chứng cứ gì không? Nhân chứng mà cô nhắc đến đâu?"

Từ Phán Đệ nhìn về phía Hồ Lệ Hồng.

Người bị nhìn đến vội vàng trốn phía sau người khác, tức giận đến mức hỏi thăm cả tổ tiên của Từ Phán Đệ.

Từ Phán Đệ đã hạ quyết tâm phải giết Nguyễn Minh Phù, cô ta làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy liền vội vàng nói: "Lệ Hồng, Lệ Hồng biết."

Đại đội trưởng nhìn sang.

Hồ Lệ Hồng nghiến chặt răng, bước ra từ phía sau lưng người khác.

Cô lúng túng nhìn Nguyễn Minh Phù, nói: "Tất cả đều là tin đồn tôi nghe được trong lúc làm việc nên đương nhiên là không thể tin rồi.

Đại đội trưởng, chú có nghĩ như thế không?"

Từ Phán Đệ bối rối.

"Không phải, lúc trước không phải cô đã nói…"

Hồ Lệ Hồng vẻ mặt nghiêm túc: "Không phải tôi nói, tôi cũng nghe được từ người khác…"


Kẻ ngu xuẩn này ngay cả đạo lý bắt gian phải bắt cả đôi cũng không hiểu, thế mà còn muốn kiện Nguyễn Minh Phù.

Cô ta ngu dốt nhưng người khác không thế.

Đại đội trưởng chắp tay sau lưng, bất mãn nhìn về phía Từ Phán Đệ: "Được rồi, nếu thanh niên tri thức Hồ đã nói là hiểu lầm thì sau này cô đừng nghe gió thành mưa nữa.

Cô hãy xin lỗi thanh niên tri thức Nguyễn, vấn đề này đến đây nên kết thúc rồi."

"Cái gì?" Từ Phán Đệ sửng sốt không thể tin nổi:  "Cô ta đánh tôi còn muốn tôi xin lỗi?"

Đại đội trưởng thật sự khó chịu với Từ Phán Đệ.

"Cô không nói cô ấy làm loạn, có quan hệ nam nữ thì người ta tự nhiên chạy ra đánh cô sao?"

Từ Phán Đệ hận Nguyễn Minh Phù không phải chuyện ngày một ngày hai, lại thấy đại đội trưởng đứng về phía cô ấy, trong lòng càng hận: "Cô ta đánh tôi, tôi muốn cô ta bồi thường phí tổn thất tinh thần.

Tôi… Tôi còn muốn báo công an bắt cô ta đi tù!"

Đại đội trưởng nghe xong lời này, mặt ông ta đen lại.

Chỉ là ông ta còn chưa nói gì, Nguyễn Minh Phù đã đứng dậy: "Tôi cũng đồng ý báo công an."

Ánh mắt của cô lướt qua gương mặt từng người xung quanh với thần thái điềm tĩnh và uy quyền:

"Nhân tiện cũng điều tra xem ai ở sau lưng tôi tung tin đồn ác ý, còn có ý đồ vu khống quân nhân đang mang nghĩa vụ bảo vệ quê hương."