----

Dứt lời, cả đậi đội trưởng và thôn dân xung quanh đều thấ việc này không ổn.

Trong xã vẫn thường có chuyện bà con xô xát nhau, nhưng lần đầu tiên có người muốn báo công an như Nguyễn Minh Phù.

Thôn dân cảm thấy cô bé thanh niên trí thức này rất không biết điều.

“Đồng chí Nguyễn, chúng tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô.”

Đại đội trưởng nhanh chóng tỏ thái độ, sợ cô không buông tha: “Tôi tin hai cô, chắc là do người trong thôn chưa hiểu hết.

Dù mưa nhỏ cũng là mưa.

Cô yên tâm, tôi sẽ bảo họ không nói lung tung nữa.”

Nên đừng báo công an nhé?

Báo công an thì vui vẻ lúc đó thôi nhưng cuối năm bầu chọn đại đội tiên tiến thì chắc chắn cả thôn sẽ vào dầu sôi lửa bỏng.

“Báo công an thì báo công an!”


Từ Phán Đệ ngồi dưới đất nhìn thấy Nguyễn Minh Phù gọn gàng xinh đẹp, nhìn lại mình lại càng tức giận: “Nguyễn Minh Phù đánh tôi mấy cái cũng không thể thoát tội.”

Đại đội trưởng cảm thấy Từ Phán Đệ phiền muốn chết, chỉ muốn tát chết cô luôn.

“Im mồm! Đồng chí Nguyễn trêu chọc gì cô hay gây thù chuốc oán gì với cô mà cô suốt ngày gây sự với người ta?”

Thôn dân cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đại đội trưởng không thể báo công an được.”

"Ai báo công an thì cút khỏi thôn!"

“Những thanh niên trí thức này đều là những kẻ gây rối.

Hãy trả họ lại cho Ủy ban G…”

Các thanh niên trí thức ở trong viện tái xanh mặt.

Những thanh niên trí thức bị thôn trả về chỉ có thể đến những nơi gian khổ hơn.

Vì thế mà họ cảm thấy khó chịu với Từ Phán Đệ hơn.


"Không được, nhất định phải báo công an!" Nguyễn Minh Phù hiểu rõ nếu hôm nay không điều tra rõ ràng chuyện này, sau này muốn điều tra sẽ không dễ dàng như vậy.

Đại đội trưởng thở dài: "Đồng chí Nguyễn, cô thông cảm cho chúng tôi.

Nếu như để công an vào thôn làm việc sẽ ảnh hưởng xấu đến việc đánh giá cuối năm của thôn chúng tôi.

Tuy phần thưởng tiến bộ không nhiều nhưng có danh tiếng rất tốt.

Những người trẻ trong thôn cũng dễ kiếm mối kết hôn hơn.

“Đúng vậy, không thể báo công an!”

“Chẳng phải chỉ là vài lời đồn đại lung tung thôi à? Cũng có mất miếng thịt nào đâu?”

“Nếu cô ta không dây dưa mập mờ với người khác thì làm gì có những lời đồn như thế?”

“Cũng không phải......”

Nghe những lời thôn dân nói, Nguyễn Minh Phù càng muốn đi báo công an.

Những tin đồn thất thiệt giống như những con dao sắc có thể giết chết một người bất cứ lúc nào.

Những người này ngu dốt, thiếu hiểu biết, ý thế người đông mà chuyện gì cũng có thể nói.

Nếu cô không điều tra rõ ràng chuyện này thì cô chắc chắn phải chịu danh không đứng đắn.

Cô còn phải ở lại đây hai năm, nếu không làm rõ chuyện này thì chắc chắn hai năm này cô sẽ phải chịu tiếng oan mà khổ sở.