----

Nguyễn Minh Phù nhất định giữ quan điểm: “Không được, chuyện này liên quan đến danh dự của cá nhân tôi.

Chuyện này nhất định phả được xử lý rõ ràng.”

Thấy thái độ cứng rắn của cô, đại đội trưởng nhìn Tạ Duyên Chiêu.

“Anh thấy đấy….”

Nguyễn Minh Phù nhìn Tạ Duyên Chiêu bằng anh mắt đầy uy hiếp.

Tạ Duyên Chiêu: "Đại đội trưởng, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Nguyễn.”

Rồi, xong! Bình xét tốt cuối năm coi như mất.

Đại đội trưởng tức giận lườm Từ Phán Đệ đang gây sự.

Vì ngại lực uy hiếp của Tạ Duyên Chiêu, đại đội trưởng chỉ có thể đồng ý.

Thôn dân đang hóng chuyện cũng tức giận.

“Đại đội trưởng, không thể đồng ý như thế được.”

“Đúng vậy, tại sao chúng ta phải chịu hậu quả chỉ vì mấy thanh niên trí thức này xung đột với nhau.”


“Hay là cũng phải trị mấy mụ già trong thôn một chút nhỉ.

Cả ngày đi buôn không biết bao nhiêu chuyện trên giời dưới bể nữa.”

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này......”

Tạ Duyên Chiêu nhìn về phía Hứa Chư, anh ấy hiểu ý lập tức đi báo án.

"Từ Phán Đệ, ngày mai cô đi gánh phân cho tôi!" Đại đội trưởng không vui, nhìn người gây họa lại càng tức giận.

Từ Phán Đệ tức nổ phổi.

Rõ ràng là cô ta bị người ta đánh, tại sao người đi gánh phân lại là cô?

“Đại đội trưởng, như vậy là không công bằng!”

Đại đội trưởng mắng: "Thanh niên trí thức lại đi đánh nhau.

Tôi phạt cô đi gánh phân đấy, làm sao?”

Từ Phán Đệ không phục: "Vậy Nguyễn Minh Phù thì sao? Cô ta cũng đánh nhau, tại sao tôi phải đi mà cô ta thì không?”

“Ngày mai, cả hai cô đều phải đi…”

“Đại đội trưởng, sao có thể nói như vậy.” Khuôn mặt Nguyễn Minh Phù căng thẳng, tức giận nhìn Từ Phán Đệ.

Nếu cô ta muốn tìm đường chết thì cũng đừng trách cô ác.


“Nếu không phải do đồng chí Từ gây sự thì tôi cũng không đánh nhau với cô ấy cũng sẽ không báo công an.

Tất cả đều là lỗi của đồng chí Từ, tôi không bắt cô ta bồi thường đã là tốt bụng lắm rồi, chứ tôi không hề bắt nạt cô ta.”

Đại đội trưởng: "......”

Tạ Duyên Chiêu: "......”

Cô chắc chứ?

Nguyễn Minh Phù tiếp tục nói: "Tôi tin lần này đồng chí Từ đã biết lỗi rồi, cũng không thể để cô ta chịu phạt lâu.

Xin đại đội trưởng chỉ cần phạt ba tháng là được rồi.

Đều là người một nhà, cãi nhau một chút cũng là chuyện bình thường.”

Đại đội trưởng: "......”

Ban đầu, ông ta chỉ định phạt Từ Phán Đệ ba ngày thôi đấy.

Vẫn là đồng chí Nguyễn ác, quá ác.

Hồ Lệ Hồng nghe xong thì run lên.

Độc ác, quá độc ác!

Tốt nhất không nên đắc tội với cô ấy.

“Cô, cô......!"

Từ Phán Đệ vô cùng tức giận chỉ Nguyễn Minh Phù không nói lên lời.

Mặt tức giận đến đỏ bừng,nhưng vì da đen nên không thấy rõ lắm.