----

Nữ đồng chí không còn hy vọng trở về thành phố, trợ cấp do gia đình cô ấy cung cấp càng ngày càng ít.

Hàng ngày cô ấy phải làm việc đến mức chai cả tay, cô ấy đã muốn lấy chồng từ lâu nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp.

Nữ đồng chí mặc dù không xinh đẹp như Nguyễn Minh Phù, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú.

Thím Hoàng suy nghĩ một chút: "Được, về thìm sẽ hỏi cho cháu!”

“Cảm ơn thím Hoàng!”

Những nữ đồng chí khác thấy thế, cũng tới góp vui.

“Cháu nữa…..

Cháu nữa......”

Dù Nguyễn Minh Phù không nhận lời nhưng cũng không uổng công tới đây, bà lại có thêm mấy đơn hàng.

……


Nguyễn Minh Phù mở gói nhựa ra, bên trong có rất nhiều đồ.

Ngoài một hộp thịt kho tàu đầy, còn có một ít vải vóc, đồ hộp, đồ lặt vặt cũng nhiều, dường như Cố Ý Lâm cũng không biết bên trong có những cái gì.

Cô bạn thân này nhìn thế mà cũng tình cảm.

Tạm thời Nguyễn Minh Phù không dùng được mấy thứ này nên cất chúng đi.

Cô mở tờ báo ra, ngửi mùi mực nhàn nhạt đọc nội dung bên trên.

Nội dung gì cũng có, cách viết vừa thu hút vừa chuyên nghiệp rất khó để bắt chước.

Nguyễn Minh Phù làm công việc của mình cũng rất đáng tin.

Cô đọc hết tờ báo một lượt, rồi cắt ra ba nội dung ấn tượng nhất.

Sau khi phân tích tỉ mỉ, Nguyễn Minh Phù bắt đầu viết.

Cô viết về việc thu hoạch hạt cải dầu thời gian trước, chủ yếu viết về việc bà con đoàn kết nhất trí, cùng nhau phấn đấu, cuối cùng lại hát vài câu......


Sau khi sửa chữa nhiều lần, cô nhìn bài mới viết xong đắc ý nở nụ cười, cất nó vào một phong thư.

Chuyện còn lại là tìm cơ hội gửi nó đi là được.

Lâm Ngọc Kiều biết được chuyện Chu Bằng mời người đến tụ điểm thanh niên trí thức cầu hôn, vừa tức vừa lo.

Cô ta không kiềm chế được, nhanh chóng đến Chu gia hỏi thăm tin tức.

Lần trước cô cô đã lén lút tung tin đồn thất thiệt nhưng không thành, suýt chút nữa đã bị phát hiện.

Cô cũng sợ nên cũng ngoan ngoãn một thời gian.

Gần đây nhà họ Chu cũng không yên ổn, chủ yếu là vì chuyện Chu Bằng muốn cưới Nguyễn Minh Phù mà xảy ra cãi vã.

Nhưng Chu Bằng đâu phải là người dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình, ngay cả nhà cũng không thèm về.

Mẹ Chu bị tức phát ốm vài lần, lúc Lâm Ngọc Kiều tới, bà đang ở trên giường kêu to.

"Ngọc Kiều đến hả con!" Mẹ Chu lấy khăn trên đầu xuống, đang muốn xuống giường lại bị Lâm Ngọc Kiều ngăn cản.

“Bác gái, bác bị bệnh thì đừng xuống giường.” Lâm Ngọc Kiều rót một ly nước, đưa tới: “Mẹ con nghe nói bác bị bệnh, bảo con qua đây xem có cần giúp gì không.”

Mẹ Chu bị con ruột làm cho tức gần chết nhờ mấy lời này mà dịu đi không ít.

“Bác thì có thể có chuyện gì chứ, chỉ là không chú ý bị cảm lạnh, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Ánh mắt Lâm Ngọc Kiều lóe lên: "Như vậy thì cháu yên tâm rồi ạ.”