----

Mẹ Chu sĩ diện, cho dù ở nhà làm ầm ĩ lên thì trước mặt người ngoài cũng phải thể hiện mình vẫn ổn.

Huống hồ Chu Bằng dù không tốt cũng là con ruột của bà, làm sao có thể ở trước mặt người khác nói con ruột không tốt.

"Bác gái, anh Tiểu Bằng gần đây mệt mỏi lắm, cháu thấy anh ấy lâu rồi không về.

Hay là anh ấy có người yêu rồi ạ?"

Biểu cảm của mẹ Chu hơi cứng lại: "Làm gì có chứ!”

Lâm Ngọc Kiều tỏ vẻ ngây thơ: "Trước đây ngày nào anh ấy cũng về nhà, bây giờ càng ngày càng ít.

Chắc là mấy hôm nữa sẽ mang chị dâu về cho con rồi."

“Nó không phải là người như vậy.”

Thực ra mẹ Chu cũng hy vọng Chu Bằng có thể tìm người yêu, dù sao cũng tốt hơn cố chấp với Nguyễn Minh Phù.

Ngu quá đi mất, cô ta đã ám chỉ như vậy rồi mà còn không hiểu!


Trong mắt Lâm Ngọc Kiều hiện lên vẻ tức giận: "Cái này cũng không chắc, nữ đồng chí trong nhà máy của anh Tiểu Bằng hẳn là không ít đi.

Bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ…”

“Đúng vậy, sao bác lại không nghĩ tới chứ!”

Mẹ Chu vỗ đùi một cái, hai mắt chấn động, tức giận tan hết hình như cũng khỏe lên.

Bà càng nghĩ mắt càng sáng, quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Kiều đang tỏ vẻ ngây thơ, trong đầu ý nghĩ càng ngày càng rõ ràng.

Nghĩ thông suốt mẹ Chu lập tức trở về trên giường, nhân tiện đắp lại khăn ướt lên trán.

“Ngọc Kiều, anh Tiểu Bằng của con đã lâu không về, bác cũng lo lắng, không biết bây giờ nó thế nào rồi.”

Đáy mắt Lâm Ngọc Kiều hiện lên vẻ hài lòng: "Bác gái, anh Tiểu Bằng lớn như vậy rồi  sẽ tự chăm sóc mình, bác không cần lo lắng.”

“Sao có thể không lo lắng chứ!”

Mẹ Chu giả vờ thở dài một hơi: "Con không biết, nó từ nhỏ đã không biết tự chăm sóc mình.

Như vậy đi, bác hầm canh bồi bổ thân thể cho nó, nhờ Ngọc Kiều giúp bác mang đến cho anh nhé.”


Lâm Ngọc Kiều khó xử.

“Bác gái, chuyện này không tốt đâu.”

Mẹ Chu cũng không giả bệnh nữa: "Cái này có cái gì không tốt.

Các con cùng nhau lớn lên, bây giờ sao lại xa lạ thế?"

Lâm Ngọc Kiều không biết nói gì.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Mẹ Chu ngồi dậy, tay chân lưu loát không giống người bị bệnh: "Bác đi mua khúc xương lớn về đây.”

Mẹ Chu vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Ngọc Kiều không giả bộ mỉm cười nữa.

Phù!

Đồ bà già đáng ghét!

Muốn cô làm trâu làm ngựa, nhưng không muốn cho cô lợi ích gì.

Hay lắm!

Lâm Ngọc Kiều lạnh lùng suy nghĩ.

Trước kia cô ngây thơ mơ mộng thấy Chu Bằng tương lai sáng lạn, sự nghiệp ổn định, cô rất ngưỡng mộ, lập tức muốn chiếm anh ta làm của riêng.

Nghĩ đến Nguyễn Minh Phù, khuôn mặt Lâm Ngọc Kiều càng lạnh lùng hơn.

Nếu cô ta đã muốn thì không ai có thể ngăn cản cô ta sống những ngày tốt lành.