----

Lúa nước vừa mới cấy xong, cải dầu vụ đông cũng thu hoạch xong, Nguyễn Minh Phù còn chưa kịp nghỉ ngơi đã được sắp xếp đi trồng lạc.

Để tiết kiệm thời gian, việc cày bừa được làm cùng lúc với gieo hạt.

Nguyễn Minh Phù vừa tới nơi đã nhìn thấy Tạ Duyên Chiêu đang lái máy kéo.

Tay dài chân dài, mặc áo lót màu trắng vô cùng nổi bật trong đám đông.

Lúc làm việc cánh tay nhỏ siết cơ bắp lại, cơ ngực cứng cáp ôm không hết......

Người đàn ông này đẹp trai oải cả chưởng!

Hôm nay nắng to, trên trán anh hơi toát mồ hôi.

Còn chưa kịp lau đã bị đại đội trưởng gọi đi.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Minh Phù mang theo tiếc nuối.

Cuộc sống ở nông thôn rất nhàm chán, mỗi ngày mở mắt chính là bắt đầu làm việc.

Buổi tối đến giờ thì ngủ, một chút vui vẻ cũng không có.

Chẳng trách mấy bà thím trong thôn kia thích buôn chuyện như vậy.

Nguyễn Minh Phù xem như đã tìm ra nguyên nhân.


“Đồng chí Nguyễn, tôi tới đào hố.”

Người hợp tác với cô là Chu Hồng: " Cô ném vào từng cái hố là được.”

“Được.” Ném lạc mà thôi, không khó lắm.

Đây là Chu Hồng đang giúp đỡ cô.

Lạc trong tay các cô đều đã ngâm thuốc, không ăn được.

Nguyễn Minh Phù xách gói lạc tới, cầm một nắm lạc nhỏ ném từng hạt vào.

Trồng lạc cũng không mệt như cấy mạ, nhưng mà phải cúi người nhiều, rất mỏi.

Nắng càng gắt, Nguyễn Minh Phù đấm đấm thắt lưng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ nhăn cả lại.

Trước kia cô chỉ lo hưởng thụ, bây giờ mới phát hiện làm gì cũng không dễ dàng.

Nếu cô tiếp tục ở nông thôn, hai năm sau cũng không biết biến thành cái dạng gì.

Ngẫm lại, Nguyễn Minh Phù liền rùng mình một cái.

Cô cũng không phải là một người để mình chịu thiệt.

Nếu người đàn ông đáng ghét kia không đi thì sao? Thì cô lại cố gắng tiếp.


Hạ quyết tâm, Nguyễn Minh Phù nhân lúc nghỉ ngơi, lén lút chuồn đi.

Đất trồng lạc nằm sát chân núi, cô vừa nhìn thấy người đàn ông đáng ghét Tạ Duyên Chiêu kia đi vào trong núi.

……

Nguyễn Minh Phù đi dọc theo một con đường nhỏ quanh co, xung quanh đều là bụi cây cao bằng ba người, có cái còn có gai.

Cô đi hết sức cẩn thận.

Cũng không biết qua bao lâu, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

Nguyễn Minh Phù quây đầu theo hướng giọng nói thì thấy Tạ Duyên Chiêu đang nói chuyện với Hứa Chư, bên chân còn có một con gà rừng màu lông tươi đẹp.

Thì ra là lên núi đi săn.

“......!Khi nào thì về đây?”

Tạ Duyên Chiêu đưa lưng về phía Nguyễn Minh Phù, ngồi trên một tảng đá lớn, chân dài vắt chéo lên nhau, trông ngang ngược.

Nghe đến đó, Nguyễn Minh Phù nhíu đôi mày xinh đẹp:...Tên đàn ông đáng ghét  muốn đi?

Hứa Chư liếc anh một cái, "Hiếm khi rảnh rỗi, ở chỗ này chơi thêm vài ngày đi.

Cậu thật sự là......!Trong đoàn còn chưa đủ bận rộn à, mãi mới được nghỉ ngơi vài ngày, đừng xui xẻo như vậy.

Hơn nữa nơi này non nước hữu tình, con người xinh đẹp......”

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt anh ấy mỉa mai nhìn về phía Tạ Duyên Chiêu.

Tạ Duyên Chiêu lườm anh ấy một cái.

“Này!” Hứa Chư đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: " Rốt cuộc là cậu nghĩ cái gì thế?”

“Cậu đoán xem?”