Bốn món đồ yêu cầu khi kết hôn hiển nhiên đều được chuẩn bị đầy đủ cả, thậm chí bốn vật mà gia đình đối phương đưa cho còn nhiều hơn. Nhà bọn họ có người ở nước ngoài, phiếu ngoại hối cứ phải nói là từng xấp từng xấp một. Các thứ đồ mới lạ đều chuyển vào trong nhà khiến Nguyễn Văn Văn vui đến mức mặt mày rạng rỡ.

Nhưng ai ngờ tất cả lại thay đổi ngay khi sắp kết hôn. Đột nhiên cha mẹ điều tra ra cô ta không phải con gái ruột của bọn họ.

Hóa ra năm đó cha Mạnh cũng không tính là nghèo khó đã đưa vợ vào bệnh viện sinh đẻ. Điều kiện ở bệnh viện kém và hệ thống cũng không hoàn chỉnh, xưởng trưởng phu nhân và mẹ Mạnh sinh cùng lúc nhưng xưởng trưởng phu nhân lại vì khó sinh chảy máu nhiều mà hôn mê ngay tại trận, không biết mình sinh là nam hay nữ nữa.

Khi ấy trong bệnh viện loạn cào cào, bà cụ Lý lại trọng nam khinh nữ, sợ lúc mang về thôn là hai đứa con gái sẽ bị các thôn dân chê cười và bị mẹ chồng cay nghiệt, vì vậy mới lén tráo con với chồng bà ta.

Bác sĩ bận quay vòng vòng, mà người phụ trách đứa trẻ mới sinh thì lại là một y tá trẻ mới tới, tuổi trẻ không có kinh nghiệm nên hoàn toàn không biết trong này đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cấp cứu xong, xưởng trưởng phu nhân vớt về được cái mạng, cả gia đình vô cùng vui sướng lại không hề để ý đến đứa trẻ đã bị đánh tráo.

Thần không biết quỷ không hay, bà cụ Lý thật sự giấu diếm sự thật, mang một đôi “long phụng thai” không hề giống nhau một tí nào về thôn.

Kiếp trước sau khi chân tướng rõ rệt, Mạnh Kim Quốc được người nhận về đổi tên thành Nguyễn Kim Quốc, mà hôn ước của Nguyễn Văn Văn cũng bị hủy bỏ, bị đánh trở về nguyên hình sống ở thôn Tường Ngọc.

Từ giàu sang rơi vào khó khăn khiến cô ta không chịu nổi cuộc sống mỗi ngày đều khổ sở đó, cũng chán ghét những người nhà của mình – chị gái và mẹ ruột.

Mãi cho đến khi chị của cô ta trả giá một cách không oán không hối, cuối cùng cũng khiến cô ta động lòng...

Nhưng cuộc sống của chị gái quá tốt khiến cô ta nằm mơ cũng thấy ghen tỵ.

Sau này Nguyễn Văn Văn vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên quãng đời còn lại đều trải qua trên giường bệnh.

Đợt đó cô ta đọc rất nhiều tiểu thuyết. Nữ xuyên không trong văn mẹ kế đã thay thế thân phận của nữ chính, trải qua một cuộc sống rất sinh động, cô ta nằm mơ cũng muốn hoán đổi linh hồn với chị gái và thay thế cuộc sống như mở hack đó.

Nguyễn Văn Văn ôm hận mà chết lại không ngờ sau khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô ta vẫn còn có thể tỉnh lại hơn nữa còn là sống lại.

Không có xuyên không, nhưng cô ta có thể trao đổi linh hồn với người ta.

Nguyễn Văn Văn nhìn Hứa Vi Vi với vẻ khẩn trương, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Dữu Dữu tìm được mẹ ruột của nó ở đâu?”

Hứa Vi Vi đã đoán ra được đứa trẻ bị tráo đổi của nhà xưởng trưởng trong miệng ông bác bảo vệ ở xưởng chế biến thịt là chị em gái song sinh của mẹ Dữu Dữu, vốn dĩ cô ta muốn ở trước mặt các thôn dân vạch trần bộ mặt thật của Nguyễn Văn Văn nhưng nghĩ lại cũng không làm như vậy.

Thời khắc hả lòng hả dạ như vậy nên dành cho nhân vật chính là Mạnh Kim Ngọc chân chính mới đúng. Vì vậy, Hứa Vi Vi nói: “Dữu Dữu đi tìm mẹ ruột của cô bé rồi, nhưng chúng tôi không gặp được cậu của con bé, đứa nhỏ cũng không biết mẹ mình đang ở đâu, bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô đã nhốt mẹ con bé ở đâu?”

Nguyễn văn Văn sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng, cô ta đã hiểu ra rồi. Hóa ra bọn họ vẫn chưa phát hiện ra con bài chưa lật của cô ta.

“Vậy Dữu Dữu đã đi đâu?” Nguyễn Văn Văn dò hỏi.

“Đứa nhỏ cố chấp đi lên thị trấn, tìm ở khắp các xưởng chế biến thịt, tiệm cơm quốc doanh, hợp tác xã mua bán…” Hứa Vi Vi không nói ra tình hình thực tế mình đã đưa Dữu Dữu đến cửa thôn Tường Ngọc.

Nguyễn Văn Văn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng: “Cô không giúp người đến cùng sao?”

“Tôi cũng muốn giúp nhưng có thể giúp thế nào được đây? Con bé đứng đợi ở cổng xưởng chế biến thịt luôn muốn đợi cậu con bé tới, nếu tôi cũng ở lại vậy chẳng phải sẽ tốn thêm tiền ở nhà khách hay sao? Cả gia đình các người đều không có cách làm nhiều như vậy vì con, vậy tôi dựa vào cái gì?”

Nguyễn Văn Văn nhìn Hứa Vi Vi với ánh mắt nghiên cứu.

Một đêm ở nhà khách tốn đến mấy đồng tiền, lại thêm cô ta ra ngoài vội vàng nhất định chưa tới ủy ban cách mạng thôn xin thư giới thiệu.

Vừa rồi suýt chút nữa cho rằng trời đã sụp xuống rồi, nhưng bây giờ Nguyễn Văn Văn phân tích cẩn thận lời của Hứa Vi Vi cũng biết tất cả vẫn còn đường xoay chuyển.