Bên ngoài mưa to tầm tã, đứa nhỏ lêu lổng bên ngoài nói không chừng không cẩn thận một cái cũng lạc mất như Khương Thiện. Cho dù không đi lạc thì cô bé cũng không có khả năng biết tung tích của mẹ mình, không có bằng chứng thì mình vẫn có thể nói Dữu Dữu không muốn bị đưa đi nên mới ác ý giá họa.

Sau đó, mình chỉ cần tìm thời cơ đi tới thôn Tường Ngọc giải quyết mối phiền phức lớn như chị gái song sinh này là xong.

Sau này trở đi, cô ta chính là “Mạnh Kim Ngọc” chân chính và duy nhất.

Hứa Vi Vi thấy lông mày của Nguyễn Văn Văn giãn ra, lại cười lạnh một tiếng ở đáy lòng, cô ta không xem trận náo nhiệt của Địch Kim Bảo giống như các thôn dân khác mà quay người rời đi.

Cũng không biết Dữu Dữu đã tìm được mẹ của cô bé chưa, cô ta nhất định phải làm xong chuyện mà Tiểu Bánh Bao đã nhờ mình rồi lại qua thôn Tường Ngọc xem sao.

Nếu mẹ Dữu Dữu không ở thôn Tường Ngọc vậy cô ta phải đón đứa trẻ về nhà, bằng không sẽ xảy ra nguy hiểm.

Sự việc quan trọng hơn cần phải giải quyết, Nguyễn Văn Văn đi đến trước mặt Khương Hoán Minh đã mang vẻ mặt túng quẫn, liếc mắt nhìn các thôn dân vây xem náo nhiệt rồi nói với Địch Kim Bảo bằng giọng chân thành: “Tôi hiểu lầm ý của anh, tôi cho rằng anh muốn làm vài bộ quần áo cho con tôi cho nên mới nhận số tiền này, dù sao chúng tôi cũng đã nói rõ ràng, những gia đình như chúng tôi chắc chắn không thể bán con mình.”

Địch Kim Bảo tức đến bật cười: “Các người không thừa nhận đúng không? Tiền đã cầm rồi mà còn không đưa con…”

Nguyễn Văn Văn cắt ngang lời anh ta: “Vậy tiền tôi trả lại cho anh là được chứ gì, còn nữa, trước đây chúng tôi đồng ý đưa đứa trẻ cho các anh nuôi là vì các anh thật lòng thương đứa nhỏ, nhưng không ngờ các anh lại hung thần ác sát như vậy, chúng tôi sẽ không đưa đứa trẻ qua đó nữa.” Vừa dứt lời, cô ta chậm rãi nói: “Sáng ngày mai, tôi sẽ đưa ba mươi đồng đến nhà anh, không thiếu một xu.”

Nghe giọng điệu này của cô ta, những người cùng thôn với Địch Kim Bảo không vui, nhưng bọn họ còn chưa kịp phát uy thì đã thấy trên mặt Địch Kim Bảo là nụ cười vui vẻ và lấy lòng.

“Đúng đúng đúng, tôi nghĩ ngợi lại cẩn thận thấy chuyện cũng bình thường, chẳng trách vợ tôi nói gì mà con gái chắc chắn không thể mặc quần áo hôi của con trai, số tiền đó quả thật là muốn may quần áo giúp các cô, hai nhà chúng ta đều thương con gái nhỏ mà…”

Địch Kim Bảo vừa nói vừa quay người rời đi trong sự vui vẻ, trước khi đi còn ném lại một câu: “Đừng quên trả lại ba mươi đồng cho tôi, có nhiều người trong thôn các cô nghe được như vậy đấy.”

Mãi cho đến khi ra khỏi thôn, anh ta mới suиɠ sướиɠ nói với người bên cạnh: “Lần này đụng trúng kẻ coi tiền như rác rồi, tôi bỏ có năm đồng mua đứa con gái của cô ta bây giờ cô ta trả cho tôi ba mươi đồng để mua con gái về! Trong nhà có người làm việc ở đơn vị quốc doanh đúng là khác hẳn, ra tay hào phóng ghê!”



Đợi đến khi đuổi Địch Kim Bảo đi, Nguyễn Văn Văn bắt đầu trấn an người nhà họ Khương.

“Con thật sự không ngờ tính cách của đứa nhỏ Dữu Dữu này lại cứng rắn như vậy, còn học cách bỏ nhà ra đi nữa.” Cô ta lắc đầu rồi lại thở dài: “Thật đúng là nuôi nó lớn như vậy cũng uổng công.”

Chuyện tốn tiền mua trẻ con này đã được cô ta giải quyết ổn thỏa, tuy rằng thiệt hai mươi lăm đồng tiền nhưng người làm chuyện lớn không nên để ý chút tiền này, cô ta ở đáy lòng an ủi mình như vậy.

“Đứa trẻ nhỏ như vậy, một mình có thể chạy được đi đâu?” Trái tim của chị dâu cả Khương cũng thít chặt lại.

“Cũng không thể bỏ mặc con bé được?” Chị hai Khương nói: “Đứa nhỏ thật sự không hiểu chuyện, nếu như bị bọn bắt cóc bắt đi mất, cuộc sống chắc chắn sẽ không tốt ở nhà họ Địch, mẹ, mẹ nói xem thế nào đi?”

Bà Khương xoa huyệt thái dương: “Có khó tìm cỡ nào cũng phải tìm, phải tìm được Thiện Thiện về mà cũng phải tìm được Dữu Dữu về.”

Cả nhà bàn bạc một tối nhưng cũng không thể bàn ra được nguyên cớ, cuối cùng Khương Hoán Minh phất tay với vẻ bực bội: “Mặc kệ nó đi, con nợ nó sao? Mệt cả tối rồi, con đi ngủ đây.”

Anh ta quay người đi vào phòng. Nguyễn Văn Văn đi theo anh ta, vừa về phòng đã đóng cửa phòng lại.

Một bên khác Khương Thành nhân lúc mọi người không để ý mà rời khỏi nhà. Mưa vẫn rất to như cũ, cậu đẩy nhanh bước chân muốn rời khỏi thôn đi tìm Dữu Dữu.

Thế nhưng vừa đến cửa thôn, cậu đã bị Hứa Vi Vi chặn lại.

Hứa Vi Vi cố tình đứng ở cửa thôn đợi cậu bé, cô ta hỏi: “Cháu đi đâu?”

Khương Thành đáp: “Dữu Dữu đi lên thị trấn rồi, cháu phải đi tìm em ấy.”