----Cẩm Nhiên tiếp tục tìm tòi thì bỗng nhiên nghe được có tiếng thở phì phò.

Cẩm Nhiên:“Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới rồi!”Không được sợ không được sợ.

Cẩm Nhiên cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng leo lên một cái cây chờ lợn rừng tới.

Chỉ một lúc sau, cô nhìn thấy bóng dáng một con lợn rừng ước chừng gần ba trăm cân, bước đi lảo đảo về phía mình.

Cẩm Nhiên nhìn ra được sức lực của nó đã suy giảm, nhưng ai mà ngờ được con lợn rừng này bỗng nhắm tới cái cây mà Cẩm Nhiên đang trú.

Nó bắt đầu thở hổn hển đẩy đẩy gốc cây.

Cái cây bị nó làm cho rung lắc dữ dội, Cẩm Nhiên vội vàng ôm chặt cành cây, rốt cuộc cô cũng đã hiểu thế nào là gọi là không nhớ được tên ba má.

Trời ơi chóng mặt quá!Con lợn rừng này dường như phát hiện ra thứ gì đó ngon miệng, nhanh chóng đi tới một chỗ khác cách gốc cây không xa.


Cẩm Nhiên nhân cơ hội này nhanh chóng trèo xuống lao thẳng tới lợn rừng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lợn rừng tru lên, cô vội vàng chui vào không gian lánh nạnSau khi đợi một lúc, Cẩm Nhiên đi từng bước nhỏ ra ngoài để xem xét tình hình.

Không biết có phải là dùi cui điện hay do Cẩm Nhiên đánh trúng chỗ trí mạng nào đó mà lợn rừng chết ngay tại chỗ.

Cẩm Nhiên run rẩy tiến đến chích điện nó một lần nữa, xác nhận nó thật sự đã chết, liền thở phào một hơi.

Nhưng làm cách nào để đem nó về đây? Vác nó về sao?Cẩm Nhiên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn bộ dạng dơ bẩn của lợn rừng, có chút không vui.

Vậy thì kéo về, dù sao da nó cũng có hơi dày.

Lợn rừng: “Cô có thể lịch sự một chút được không hả?”Đầu tiên Cẩm Nhiên thu con lợn rừng vào trong không gian rồi kiếm đường về nhà, sau đó gần tới nhà thì liền thả lợn rừng xuống đất, kéo nó đi bộ về.

Vừa về đến nhà, Cẩm Nhiên liền đứng trước cửa hô lớn:“Ba, mẹ, con đã về rồi đây, mau ra ngoài xem, con mang gì về cái gì đây?”Ba Thẩm đang dọn dẹp sau vườn, nghe thấy tiếng của Cẩm Nhiên liền phủi tay bước ra ngoài, miệng còn nói:“Con hô to gọi lớn như vậy làm gì chứ, lại là gà rừng hay thỏ rừng đây, ôi trời ơi cái thứ gì thế này?”Vương Thúy Phân nghe thấy tiếng động liền chạy tới, sau đó còn có một nhóm người.

Vương Thúy Phân nhìn thấy đứa con gái của mình dễ dàng lôi một con lợn hơn trăm cân, như một con gà nhỏ mà kéo vào trong sân, tim đập nhanh, miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc.


Con bé này muốn bị đánh đây mà.

Là lợn rừng đó, một là heo hai là gấu ba là hổ không phải chỉ để nói vui, ngay cả hổ còn không dám đụng tới, huống hồ là con bé này.

Cẩm Nhiên nhìn thấy sắc mặt mẹ mình tối sầm lại, liền vội vàng giải thích:“Mẹ à, mẹ phải nghe con nói trước đã, đây không phải do con săn đâu, con chỉ vô tình nhặt được thôi, thật đó ạ, làm sao con dám săn nó chứ.

Con vừa lên núi thì thấy được, liền vội vàng mang về đây, mẹ nhìn xem con con không hề bị vết thương nào hết.

Vương Thúy Phân đầy nghi ngờ sờ soạn từ đầu tới chân Cẩm Nhiên một lượt.

Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba Thẩm lúc này mới lấy lại bình tĩnh, liền nói:“Con gái à, con đúng là may mắn thật đó nha, sao từ trước tới giờ ba không biết con may mắn như vậy chứ.

”Câu nói này trực tiếp làm Vương Thúy Phân tức giận đến nổ phổi, vốn dĩ nãy giờ bà vẫn luôn kiềm chế cơn giận, nhưng lại không nhẫn tâm mắng chửi Cẩm Nhiên, vừa hay ba Thẩm lại đứng ra lên tiếng, được rồi, chỉ có thể là người này mà thôi.

Vì vậy Vương Thúy Phân hét lớn vào mặt ba Thẩm, lời lẽ vô cùng sắc bén, đến mức chói tai.

Cẩm Nhiên bày ra khuôn mặt rất đồng cảm với ba mình, nhưng chỉ có sự đồng cảm mà thôi, còn lại không có gì hết.

.