----Bà nội Thẩm nói với Cẩm Nhiên:“Ny Ny à, sau này cháu không nên mạo hiểm như thế nữa có biết không hả?Lợn rừng thường chỉ sống trong rừng sâu, từ giờ trở đi con không được đi xa như vậy nữa, phải chú ý an toàn, con không cần phải lo lắng cho cả nhà, ở đây còn có người lớn mà.

”Cẩm Nhiên rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Trong lòng bác gái cả và bác gái hai lại bắt đầu ghen tị.

Ở đây ít nhất cũng có vài trăm cân thịt.

Nếu có thể mang về nhà mẹ đẻ, chẳng phải rất nở mày nở mặt sao.

Tại sao Ny Ny không phải là con gái nhà bọn họ chứ?Bà nội Thẩm nhìn thấy Vương Thúy Phân vẫn còn trách mắng ba Thẩm, liền ngắt lời nói:“Được rồi, có chuyện gì để tối vể mắng tiếp.

Thằng ba, con đi gọi ba con với thằng cả và thằng hai ra đưa con lợn này đi xử lý đi, nếu để ngày mai thịt sẽ không ngon đâu.


”Ba Thẩm:“Mẹ à, mẹ còn yêu thương đứa con trai út này không vậy?”Bà nội Thẩm không thèm liếc nhìn ba Thẩm một cái, bà chỉ chăm chú nhìn lợn rừng bằng ánh mắt trìu mến, nhìn mà xem, con lợn này trông thật béo tốt.

Ba Thẩn ủ rũ đi ra ngoài tìm người.

Chưa tới nửa ngày, chuyện Cẩm Nhiên bắt được lợn rừng, cả làng đều đã biết.

Theo luật lệ mà nói, nếu săn được con mồi nào đó trên núi, phải đem về chia sẻ cho cả làng, nhưng mà mọi người ai cũng biết, ngày mai lão tam nhà họ Thẩm sẽ mời bọn họ ăn cơm nên cũng chẳng ai nói gì, căn bản là bọn họ cũng không dám nói.

Nhà lão tam Thẩm gia có hai người làm trên huyện, ai biết được sau này có chuyện gì cần phải đến nhờ người ta giúp đỡ hay không, nên không ai dám đắc tội.

Bà nội Thẩm tuy đã già nhưng lại vô cùng minh mẫn, nói với trưởng thôn là:“Trưởng thôn à, Ny Ny thật là may mắn, nhặt được lợn rừng, nhà chúng tôi cũng muốn sắp xếp một bữa ăn, việc này vừa hay trùng hợp, coi như là song hỷ lâm môn, hay là như vậy đi!Quy tắc trước giờ không thể phá, con lợn rừng này, nhìn sơ qua, đoán chừng cũng hai trăn cân thịt, thôn chúng ta có tổng cộng năm mươi tám hộ gia đình, nhà chúng tôi sẽ chia cho mỗi hộ hai cân rưỡi thịt, phát đều cho người trong thôn, xem như làm thêm một món ăn cho mọi người, phần còn lại sẽ được đem lên vào ngày mai.

Có được không?”Trưởng thôn thán phục nói:“Thím nghĩ thật thấu đáo, được rồi, cứ quyết định như vậy đi.


”Người trong thôn đang đứng xung quanh hóng chuyện, vừa nghe bà nội Thẩm nói, trong lòng đều vui vẻ, tặng mỗi nhà hai cân rưỡi thịt còn có thể ý kiến sao!Người nhà họ Thẩm thật sự rất nhân nghĩa.

Cẩm Nhiên không khỏi kính phục cách ứng xử cũng như thái độ làm người của bà nội Thẩm, nhà có một già như có được bảo bối nha.

Cẩm Nhiên chắc chắn rằng, con lợn này chắc chắn không quá hai trăm cân, nhưng mà cụ thể bao nhiêu, chỉ có bà nội Thẩm mới biết.

Trong lòng bác cả và bác hai thế mà lại không vui, mặc dù lợn cũng không phải do họ đem về, nhưng mà cho người khác nhiều thịt như vậy, thật sự rất xót.

Vốn dĩ nghĩ rằng, nếu như nhà lão tam có nhiều thịt như vậy có thể chia cho bọn họ vài phần, nhưng bây giờ cũng khó nói.

Thẩm Diễm Hồng nghe Cẩm Nhiên nhặt được lợn rừng, liền chạy đến nói với Cẩm Nhiên bằng giọng điệu sốt sắng:“Em đúng là may mắn thật đó, nhưng mà lần sau nhất định phải cẩn thận một chút, nếu sơ suất làm mất cánh tay hay cái chân, thì sau này làm sao lấy chồng được nữa.

”Cẩm Nhiên nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, tay vuốt ve Phú Quý, hừ lạnh nói:“Dù sao em cũng không mong muốn kết hôn như chị, bây giờ trong thôn ai chả biết chị luôn tặng cho thanh niên tri thức của chị hết thứ này đến thứ khác, chị cũng phải cẩn thận đó, đừng để tình cảm khống chế, coi chừng số phận mỏng như sợi chỉ đấy.

”“Em.

”.