Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy Sơn Trà đáng thương, Triệu Xuân Hoa đáng giận.

“Không ngờ tới bà ta vậy mà lại là loại người này, lúc ấy Sơn Trà mới lớn được một chút thôi mà.”

“Chẳng trách lúc còn nhỏ tính tình lại nhát gan như vậy, một câu nói với người ta cũng không dám, mỗi ngày bị người ức hiếp như thế, có thể không sợ hãi sao?”

“Còn cả Tưởng Vệ Quốc nữa, cũng quá không ra gì, còn không biết xấu hổ nói Sơn Trà, ông ta có xứng là một người cha sao? Đó chính là con gái ruột của ông ta nữa đó.”

“Nếu tôi là mẹ ruột của Sơn Trà, con gái của mình mà bị chà đạp như thế, thì tôi có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”

“Thật đúng là nồi nào úp vung nấy, cả gia đình này đều quá ghê tởm!”

“Đúng vậy, còn cả Tưởng Ngọc Trân kia nữa, trước kia tôi đúng là đã tưởng cô ta là một người con gái chăm chỉ, làm nửa ngày, tất cả đều là do Sơn Trà làm, thế này cũng quá ức hiếp người!”

“Hai mẹ con này thật là quá không phải người mà, phi!”

Đứng ở chỗ này hơn phân nửa đều là phụ nữ đã kết hôn thích xem náo nhiệt, trong nhà có con gái không phải số ít, nghe bà Lưu vạch trần chuyện thiếu đạo đức của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc mấy năm nay, đều không khỏi nhớ tới cô con gái của nhà mình.

Nếu như ngày nào đó mình không còn nữa, con gái ruột của mình bị mẹ kế ngược đãi như thế, ba ruột lại khoanh tay mặc kệ, thì đúng là có chết rồi cũng sẽ tức đến mức sống lại mất.

Càng đừng nói là lúc ấy Sơn Trà còn nhỏ như vậy, đối xử như vậy với một đứa bé, không phải súc sinh thì là gì!

Mọi người đều chung nỗi niềm xúc động, không biết ai là người đầu tiên phun ra một ngụm nước bọt với Triệu Xuân Hoa, lập tức khiến cho tất cả mọi người còn lại noi theo, đối với này một nhà ba người này vừa mắng vừa nhổ nước miếng.

Triệu Xuân Hoa sợ tới mức liên tục kêu to, Tưởng Vệ Quốc cũng bị nhổ trúng vài cái, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa phẫn nộ: “Các người đang làm gì vậy! Mau dừng lại đi!”

Chỉ tiếc mọi người lúc này tức điên, ai cũng không nghe ông ta, cho dù ở đây phần lớn đều là phụ nữ, ông ta cũng chẳng dám làm gì người ta, dù sao cũng không đấu lại nổi số đông, kể cả có tức giận đến mấy, thì cũng chỉ có thể cam chịu.

Động tĩnh nơi này ầm ĩ lớn đến như thế, rất nhanh cán bộ trong thôn đã kéo tới đây.

“Làm gì thế này, mau dừng lại đi.”

Vương Hữu Đức quát lớn vài tiếng, mấy người phụ nữ này cuối cùng mới dừng lại.

“Đều là người trong thôn, có chuyện gì không thể giải quyết, có việc gì thì cứ nói thôi, đây là làm gì vậy.”

“Chú hỏi trước hỏi cả nhà bọn họ đã làm gì Sơn Trà đi đã!” Có người tức giận vội vàng nói.

Vương Hữu Đức vừa mới bắt đầu còn tưởng là người trong thôn gây chuyện, chờ sau khi tìm hiểu rõ ràng căn nguyên mọi chuyện xong, mặt ông ấy cũng đen thành đáy nồi.

“Những chuyện này đều là sự thật?”

Lúc này Triệu Xuân Hoa đã mặt không còn hột máu, bà ta cũng không biết sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này.

Tưởng Vệ Quốc cũng rũ đầu nói không ra lời.

Vương Hữu Đức vừa nhìn, cũng đã hiểu rõ hết tất cả.

Ông ấy tức giận mở miệng mắng: “Mệt tôi lúc trước còn rất xem trọng ông, kết quả ông lại là người trụ cột trong nhà như thế đấy à! Ông là cha ruột của Sơn Trà đấy, sao ông có thể nhẫn tâm như thế hả!”

“Còn cả bà nữa! Lòng người đều là thịt, chính bà cũng có con, sao bà có thể làm ra lọai chuyện không bằng heo chó như vậy hả!” Ông ấy nói xong thì quay qua hung hăng trách cứ Triệu Xuân Hoa một trận.

Triệu Xuân Hoa lúc này rụt cổ, bị mắng đến biểu tình hoảng hốt, một câu cũng không dám nói.

“Đi, đưa hai người bọn họ tới văn phòng của đại đội đi, chờ tôi về rồi xử lý tiếp!” Vương Hữu Đức vẻ mặt lửa giận nói với người ở bên cạnh.

Người trước mặt đáp lại một tiếng, ngay trước mặt mọi người túm Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc đi, Tưởng Ngọc Xuyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không có chút dáng vẻ tiểu bá vương nào giống như ngày xưa đối với Sơn Trà, muốn gào lại không dám gào đi theo hai người kia.

Bọn họ đi rồi, Vương Hữu Đức mới vẻ mặt không đành lòng nhìn qua Sơn Trà: “Cháu à, cháu chịu khổ rồi.”

“Cháu yên tâm đi, hồi trước là bởi vì chú không biết, nếu bây giờ chú đã biết hết rồi, chú chắc chắn sẽ không cho phép trong đại đội chúng ta xảy ra chuyện như vậy! Chú nhất định sẽ nghiêm khắc giáo dục bọn họ, tuyệt đối sẽ không để cho vịnh Thanh Thủy lại xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Loại chuyện này nếu là đặt ở mấy năm trước, chắc chắn sẽ bị bắt đi lao động cải tạo, bây giờ tuy rằng ông ấy không có quyền lớn như thế, nhưng Vương Hữu Đức cũng không định cứ thế tùy tiện bỏ qua, một nửa là đứng ở phía lập trường của Sơn Trà muốn thay cô lấy lại công bằng, một nửa kia cũng là vì chính ông ấy, vịnh Thanh Thủy đang muốn được bình chọn là đại đội ưu tú, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Vương Hữu Đức ông cũng không biết nói thế nào, danh hiệu ưu tú kia cũng sẽ coi như vuột khỏi tầm với!

Tuyệt đối không thể để cho hai con sâu Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc này, làm hỏng nồi canh vịnh Thanh Thủy được!

Sơn Trà dĩ nhiên cũng mong muốn được thấy kết quả như vậy, Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc làm những chuyện đó, cô vốn cũng là định sẽ thọc ra cho mọi người đều biết, có điều suy nghĩ của cô khá đen tối, luôn muốn chờ đến khi mình có chút thân phận, rồi mới nói ra thì sẽ càng thích hợp hơn.

Chỉ là cô không nghĩ tới bà Lưu lại sẽ đi trước cô nói những việc này ra, còn dẫn dắt cho tất cả người trong thôn đều đứng về phía cô.

Có lời này của Vương Hữu Đức, không cần nghĩ cũng biết những tháng ngày sau này của Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc chắc chắn sẽ không thể tốt đẹp được, nhưng ở trong lòng Sơn Trà, so với những chuyện mà bọn họ đã làm với nguyên thân, chút xíu trả đũa này cũng chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Có điều trước mắt có thể khiến cho cho bọn họ không sống yên được ngày nào thì hay ngày ấy, cũng tránh cho hai vợ chồng này lại đánh chủ ý lên trên người cô, trì hoãn cô kiếm tiền.

Sơn Trà nghĩ đến đây, lập tức giả bộ bày ra dáng vẻ sợ hãi, nhìn Vương Hữu Đức nói: “Chú Hữu Đức, những chuyện trước kia đã qua rồi, bây giờ cháu chỉ muốn nhìn về tương lai mà thôi, cháu cũng không sợ chuyện gì, cháu chỉ sợ bọn họ vẫn luôn không muốn buông tha cho cháu, nếu không phải như vậy, cháu cũng không có khả năng một hai đòi đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy.”

Vương Hữu Đức nghe xong, vội vàng ưỡn ngực bảo đảm nói: “Cháu yên tâm, chuyện này giao cho chú, trước kia là chú không biết, hiện tại nếu chú đã biết rồi, sẽ tuyệt đối không ngồi yên không nhìn thấy, tuy rằng cháu đã gả tới thôn khác rồi, nhưng chuyện này chú chắc chắn vẫn sẽ quản đến cùng, hai người bọn họ nếu như còn dám dây dưa với cháu, cháu cứ tới tìm chú, chú muốn nhìn xem bọn họ có dám hay không!”

Có những lời này của Vương Hữu Đức, Sơn Trà cũng coi như là đã hoàn toàn phủi sạch quan hệ với hai vợ chồng Tưởng Vệ Quốc, trong lòng cô nhẹ nhàng không ít, lại một tiếng cảm ơn với Vương Hữu Đức.

Vương Hữu Đức vội xua xua tay: “Cháu cũng đừng khách sáo với chú làm gì, đều là do các chú không phát hiện sớm, nếu không cũng sẽ không để cho cháu chịu khổ nhiều như thế, chịu tội nhiều như thế. Chẳng phải các cháu còn muốn đưa theo bà Lưu trở về thôn sao? Mau trở về đi, trời sắp tối rồi.”

Vương Hữu Đức nói xong thì vẫy vẫy tay với bà Lưu, trong lòng càng thêm cảm thấy phỉ nhổ đối với Tưởng Vệ Quốc và Triệu Xuân Hoa.

Sơn Trà có thể đối tốt với một người không thân chẳng quen như bà Lưu, nếu không phải bị hai vợ chồng này ép tới đường cùng, thì sao lại dùng cách tuyệt tình như thế được, may mà bà Lưu đã nói hết tất cả mọi chuyện ra, nếu không thì cô gái thiện lương như thế sẽ bị oan uổng cả đời mất.