Một chuyến đi này của Sơn Trà toàn thắng trở về, trên đường trở về mặc kệ là bà Lưu hay vẫn là Vương Ái Hồng đều vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc đã có thể hoàn toàn thoát khỏi hai vợ chồng Tưởng Vệ Quốc này, tự đáy lòng bọn họ đều cảm thấy vui mừng thay Sơn Trà.

Cảm xúc Tạ Tri Viễn lại trước sau không hề có biến chuyển gì.

Chờ sau khi về đến nhà, đem hành lý bà Lưu bố trí trong phòng mới xong, lại để cho Vương Ái Hồng mang theo bà ấy đi quanh thôn để làm quen, Sơn Trà mới có thời gian nói chuyện cùng với Tạ Tri Viễn.

“Xảy ra chuyện gì thế? Làm sao mà từ khi trở về anh đã không vui vẻ vậy?”

Sơn Trà vừa dứt lời đã bị Tạ Tri Viễn ôm chặt, lời gì cũng đều không nói.

Hơn nửa ngày mới nói một câu: “Vợ à, em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt với em gấp đôi.”

Sơn Trà sờ sờ đầu của anh, cô cũng đã biết anh đang tức giận cái gì.

Kỳ thật sự việc ngày hôm nay ở trong lòng Sơn Trà có thể thả lỏng cùng với vui vẻ rất nhiều, có thể xem như cô đã hoàn thành mục tiêu thứ nhất của mình sau khi tới, đó chính là báo thù cho nguyên thân.

Cô nhìn thấy Tưởng Vệ Quốc cùng với Triệu Xuân Hoa rơi vào kết cục bị người người phỉ nhổ như hiện giờ, trong lòng thật sự rất sảng khoái, lại cũng vô cùng vui vẻ.

Nhưng ở trong mắt Tạ Tri Viễn lại hoàn toàn không giống như vậy.

Cảnh ngộ của anh cùng với Sơn Trà cũng không khác biệt lắm, bởi vậy trước khi hai người kết hôn, anh cũng chỉ ước chừng cảm nhận được Sơn Trà ở nhà có những ngày tháng không tính là quá tốt, cho nên đây cũng là lí do vì sao mà ngay từ đầu anh cảm thấy dù mình không xứng với cô cho lắm nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm muốn đi đến nhà họ Tưởng cầu hôn.

Anh cảm thấy chỉ cần bản thân hăng hái nỗ lực thì cũng có thể bằng mồ hôi của mình làm cho Sơn Trà có những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng thật sự là anh không nghĩ tới, Sơn Trà có một thời thơ ấu khổ đến như vậy.

Khi mà bà Lưu nói những lời đó, trong đầu anh chỉ có những suy nghĩ có thể đem hai người đó đè xuống đánh một trận thì tốt rồi.

Nhưng anh biết, nếu bản thân thật sự làm như vậy nhất định sẽ rước thêm phiền phức cho Sơn Trà mà thôi, cho nên anh cứ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mới có thể đem cơn tức giận này nghẹn trở về.

Sơn Trà cũng không thể nào giải thích được, kỳ thật người bị ức hiếp mà bà Lưu nói kia cũng không phải là mình, cô cảm thấy Tạ Tri Viễn tức giận cũng không sai, hiện giờ cô cũng chính là Tưởng Sơn Trà, Tưởng Sơn Trà chính là cô, nếu như cô đã đi tới thế giới này, dùng thân thể nguyên thân, nếu có thể báo đáp tốt nhất cho nguyên thân thì đó chính là dạy dỗ cho Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Vệ Quốc bọn họ một trận, sau đó sống thật tốt thay nguyên thân.

Sơn Trà xoa đầu Tạ Tri Viễn một phen, lời lẽ nhẹ nhàng nói: “Được rồi, có điều bây giờ việc anh cần làm là nên chuẩn bị đi, hai ngày sau anh lại phải đi một chuyến đến Trung Bình để làm ăn.”

Tạ Tri Viễn vốn đang có một bụng phẫn nộ lại giống như quả bóng hơi bị Sơn Trà chọc lủng một cái lập tức tiêu tán, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, ánh mắt từ phẫn nộ lại biến thành u oán, không tiếng động lên án Sơn Trà vô tình.

Người này sao lại có thể như vậy, anh ở bên này còn đang đau lòng thay cô, cô thì hay rồi, đã bắt đầu cân nhắc đến việc nên đuổi anh đi như thế nào rồi.

Có điều Tạ Tri Viễn có u oán thế nào cũng vô dụng, bà Lưu cũng đã đến đây ở mấy ngày, anh lại cầm tiền rời khỏi thôn ngồi trên xe đi đến Trung Bình.

Mắt thấy thời gian để ăn tết cũng không còn bao nhiêu, trong khoảng thời gian này đúng là khoảng thời gian tốt nhất để mua đồ chuẩn bị tặng người khác, doanh số lá trà nhất định sẽ không thể kém được, anh đến vào lúc này sẽ giảm được không ít tiền, khi trở về là có thể thoải mái để chuẩn bị ăn tết.

Việc làm ăn của Tạ Tri Viễn bên này phát triển không tồi, công xưởng gia đình giản dị của Sơn Trà cũng đã chuẩn bị để có thể mở ra.

Trước khi Tạ Tri Viễn đi thì anh đã đi vào trong thành một chuyến để liên hệ với Vạn Hồng Hưng, không quá hai ngày quả nhiên Vạn Hồng Hưng đã lái xe đến trong thôn đưa máy may cho Sơn Trà.

Ngoại trừ máy may, anh ta còn mang đến cho Sơn Trà một cái radio, đây cũng là Sơn Trà nhờ anh ta mua ở trong thành.

Vạn Hồng Hưng là người thành phố, có điều kiện lại có sở thích sưu tầm, Sơn Trà quen biết anh ta quả thật đúng là một chút cũng không lỗ, mặc kệ là muốn món đồ gì thì cô chỉ cần liên hệ với anh ta, hơn phân nửa đều có thể mua.

Vạn Hồng Hưng chưa từng tới thôn Tam Tuyền lần nào, cho nên khi anh ta tới, Tạ Tri Viễn đã trở về cùng với anh ta, cũng không biết anh ta từ nơi nào mà có thể mượn tới một chiếc xe tải nhỏ, khi vào trong thôn hơn phân nửa người trong thôn đều thấy, cái xe này không thể so với máy kéo, nhìn hiếm lạ, cũng không biết anh ta đã tìm ai, ai cũng đều tò mò duỗi cái cổ dài ra hỏi thăm, cuối cùng thấy xe dừng lại ở bên ngoài sân nhà Sơn Trà, Tạ Tri Viễn còn ở trước mặt mọi người mở cửa ra nhảy xuống, lúc này mọi người mới vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười hỏi.

“Tri Viễn à, cái xe này là anh tìm tới sao? Để làm gì đấy?”

Vạn Hồng Hưng là loại người dễ nói chuyện, tuy rằng một lần cũng chưa đi tới trong thôn, nhưng vừa mở miệng đã nói chuyện cùng mọi người rất tự nhiên.

“Tôi tới là để đưa máy may cho bọn họ, các người có ai muốn mua máy may hay không? Không cần phiếu.”

Mọi người vừa nghe đã vội vàng lắc đầu.

Máy may thật ra không tiện lợi, cho dù là không cần phiếu như vậy thì người trong thôn không phải nói mua là có thể mua nổi.

Nhưng chính vì như vậy, trong lòng mọi người lại càng thêm nghi hoặc.

Không phải trong nhà Sơn Trà đã có một cái máy may rồi sao? Làm sao lại mua thêm máy may để làm gì?

Chờ Vạn Hồng Hưng cùng với Tạ Tri Viễn đem một cái máy may rồi cứ một cái máy may nâng vào nhà, tất cả người trong thôn đều há to miệng.

“Sơn Trà à, các người đang làm cái gì thế? Tại sao lại mua nhiều máy may như thế để làm gì?”

Kế tiếp Sơn Trà còn muốn tìm mấy người ở trong thôn có thể làm việc, bởi vậy cô cũng không gạt mọi người mà nói thẳng ra: “Mua về làm ăn buôn bán.”