Sơn Trà chưa hiểu chuyện gì, Tạ Tri Viễn thì lại càng không rõ, ngay cả Vương Mộng Quân anh cũng mới chỉ được gặp tổng cộng hai lần, càng đừng nói đến người trước mắt mà ngay cả Sơn Trà cũng không quen biết này.

Anh đứng lại ở bên cạnh Sơn Trà, lại đánh giá người phụ nữ vẻ mặt kích động này một chút, đột nhiên phát hiện khuôn mặt của người phụ nữ này hình như có chút giống với vợ của mình thì phải, trong lòng anh lập tức nhảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: Không lẽ người này là họ hàng nào đó của vợ mình chăng?

Vương Mộng Quân thấy hai bên đều đang quan sát nhau, bèn nhanh chóng lên tiếng nói: “Văn Hoa, cũng đừng đứng ở trong sân nữa, vào nhà rồi nói nào.”

Người phụ nữ tên là Văn Hoa kia giống như mới từ trong mộng bừng tỉnh, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đón bọn họ vào trong nhà.

Mà Sơn Trà thì vừa đi theo bà ấy vào trong, vừa không ngừng nghĩ ở trong đầu: Văn Hoa là ai?

Sơn Trà không phải là người ngu ngốc, từ lúc vào cửa thấy ánh mắt người phụ nữ kia nhìn cô, cùng với mấy câu nói kia của Vương Mộng Quân, cô cũng đã đoán ra có lẽ người tên là Văn Hoa này có thể có liên quan gì đó đến cô.

Có điều cô nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra, bất kể là ở hồi ức của nguyên thân, hay là cốt truyện của nguyên tác mà cô đã đọc, hình như cũng đều không có người nào tên là Văn Hoa như thế thì phải?

Sơn Trà nghĩ không ra, cũng dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao cô cũng đã tới rồi, nếu như là tìm cô thật, thì sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ nói là tìm cô làm gì thôi, nếu không thì chắc chắn là nhận nhầm người rồi.

Quản Văn Hoa rót nước cho ba người, sau đó Vương Mộng Quân liền trịnh trọng mở lời giới thiệu ba người với nhau.

Chờ bà ấy giới thiệu xong, Quản Văn Hoa mới không nhịn được hỏi: “Cô bé, nhà cháu là ở vịnh Thanh Thủy à?”

Sơn Trà khẽ gật đầu, bà ấy lại hỏi: “Vậy dì có thể hỏi một câu, mẹ của cháu tên là gì không?”

“Dì hỏi mẹ ruột hay là mẹ kế ạ?” Sơn Trà trả lời.

Quản Văn Hoa nghe xong thì sửng sốt, sau đó có chút vội vàng nói: “Mẹ ruột.”

“Bà ấy tên là Lý Xảo Lan ạ.”

Cái tên này rõ ràng cũng không phải là tên của người mà Quản Văn Hoa muốn tìm, nghe Sơn Trà nói xong, trên mặt bà ấy lập tức có chút mất mát.

Vương Mộng Quân vừa thấy, an ủi nói: “Tình hình lúc ấy loạn như vậy, cậu cũng đã đổi tên, biết đâu chị ấy cũng đổi thì sao.”

Quản Văn Hoa nghĩ thấy cũng phải.

Mà Sơn Trà nghe đến đó, đã hoàn toàn hiểu rõ, chắc chắn Quản Văn Hoa đã coi cô thành người nào đó.

Cô ngẫm nghĩ hình như dù là trong nguyên tác hay là trong trí nhớ của nguyên thân, cũng đều không có người họ hàng nào như thế thì phải, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Dì à, dì tìm cháu là vì nghĩ cháu là họ hàng bà con xa nào đó của dì phải không?”

Quản Văn Hoa thở dài: “Không phải họ hàng bà con xa, là cháu ngoại gái.”

Sơn Trà và Tạ Tri Viễn nhìn nhau không nói gì, Quản Văn Hoa lại thở dài, nói ra mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Thì ra lúc Quản Văn Hoa còn rất nhỏ, trong nhà cũng bởi vì tình cảnh thật sự không quá tốt, vì suy nghĩ cho tương lai của con nhỏ, cha mẹ bà ấy đã gửi gắm lại bà ấy lúc đó còn chưa có ký ức gì cho một người bạn, để người đó đưa tới nơi khác nuôi nấng.

Về sau trước khi mẹ nuôi mất mới nói sự thật ra cho bà ấy biết, nói bà ấy còn có một người chị gái, cho nên bà ấy mới đến An Thành.

Sau đó bà ấy đã đi hỏi thăm rất nhiều, nhưng vẫn không tìm thấy người, mà cũng phải thôi, đã qua nhiều năm như vậy, năm đó người chạy nạn đến vịnh Thanh Thủy nhiều như vậy, bà ấy lại không nhớ gì cả, cũng chỉ biết một cái tên mà có lẽ đã sớm bị thay đổi rồi, thì sao có thể tìm được người chứ.

Nói không chừng người chị gái đó của bà ấy, cũng đã sớm không còn sinh sống ở vịnh Thanh Thủy từ lâu nữa rồi.

Thế là Quản Văn Hoa dần dần cũng từ bỏ chuyện tìm kiếm chị gái, mãi cho đến khoảng thời gian trước bà ấy từ nơi khác trở về, Vương Mộng Quân trong lúc vô tình đã nói cho bà ấy là có quen một cô gái rất giỏi, dáng vẻ còn hơi giống với bà ấy, lúc này bà ấy mới đột nhiên lại nhớ tới việc này, nhờ Vương Mộng Quân dù có thế nào cũng phải dẫn Sơn Trà tới đây cho bà ấy xem thử.

Sơn Trà nghe bà ấy nói xong, cũng có chút thổn thức thay cho bà ấy, có điều cô vẫn đành lắc đầu, nói: “Dì này, dì nói những chuyện này, cháu cũng không rõ lắm, mẹ cháu đã mất từ rất lâu rồi, cháu cũng chưa từng nghe mẹ nhắc đến bao giờ.”

Trong ký ức của nguyên thân, đúng là lúc Lý Xảo Lan còn sống chưa từng nhắc đến với nguyên thân là có một người dì nhỏ như thế, trong nguyên tác cũng không thấy có người dì nhỏ này xuất hiện, dĩ nhiên trong nguyên tác nguyên thân cũng không phải vai chính, không xuất hiện cũng là bình thường.

Tuy rằng Sơn Trà rất đồng cảm với cảnh ngộ của Quản Văn Hoa, nhưng mà với một chuyện rất khó xác nhận như thế này, không ai có thể cam đoan với Quản Văn Hoa, ngộ nhỡ là bà ấy nhận nhầm người thật thì sao, dù sao năm đó những gia đình bị buộc phải chia cắt vì vấn đề khó khăn cũng không phải là ít.

Sơn Trà vừa nói như thế, Quản Văn Hoa cũng bình tĩnh lại, lúc bà ấy vừa nhìn thấy Sơn Trà đúng là có hơi kích động, cảm thấy dáng vẻ của Sơn Trà đúng là có vẻ rất giống với mình, nhưng mà bây giờ kích động qua đi nhìn lại, lại thấy hình như cũng không giống tới như vậy, dù sao mấy cái mắt to mũi này cũng không tính là những đặc trưng gì đó rõ ràng, trên đường cũng bắt gặp không ít.

Mà bản thân bà ấy quả thật lại biết được quá ít thông tin, chỉ dựa vào chuyện diện mạo giống hay không này, thật đúng là không chứng minh được vấn đề gì.

Bà ấy lại thở dài nói: “Chắc là dì nhận nhầm rồi.”

Lúc bà ấy vừa mới bắt đầu đi tìm chị gái, chuyện kiểu này cũng từng xuất hiện không ít lần, sau đó đều biết là do chính bà ấy quá kích động, nhận nhầm người, thế nên nghe Sơn Trà nói như thế, bà ấy cũng không lại ôm thêm hy vọng.

“Thôi không sao, không đúng cũng không sao, Mộng Quân khen về cháu với dì không ít, kể cả không phải vì chuyện này, thì dì cũng muốn gặp cháu.”

Sau khi bà ấy nói xong, cũng hoàn toàn buông bỏ chuyện này, chỉ coi Sơn Trà như là một người bạn bình thường, đãi bọn họ ăn một bữa cơm ở nhà, hàn huyên một lát rồi đưa bọn họ trở về.