Buổi tối, Sơn Trà và Tạ Tri Viễn về đến nhà lại nhắc tới chuyện này với bà Lưu, bà Lưu nghe xong, lập tức nói: “Vậy thì cháu nên hỏi cô ấy nhiều hơn mới phải, lúc mẹ cháu gả cho Tưởng Vệ Quốc tuổi còn trẻ, không thích nói chuyện không ra khỏi cửa, cũng không giao lưu với người trong thôn, mọi người chỉ biết trong nhà cô ấy gặp khó khăn, trước kia hình như xuất thân là con gái nhà địa chủ, còn lại thì mọi người trong thôn cũng chẳng biết gì nhiều, biết đâu cô ấy có một người em gái ở bên ngoài thật, vậy thì chẳng phải cháu cũng sẽ có người thân hay sao?”

Bà Lưu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng, còn nói thêm: “Hay là cháu đi hỏi Tưởng Vệ Quốc thử xem, nói không chừng ông ta biết thì sao.”

Sơn Trà lắc đầu: “Không đi, cháu không muốn có qua lại gì với cả nhà bọn họ nữa, với cả đến cháu mà mẹ cháu còn không nói, vậy thì chắc chắn sẽ không nói cho ông ta đâu.”

Mẹ của nguyên thân là một người thông minh, từ đầu đến cuối hình như cũng không quá tin tưởng Tưởng Vệ Quốc, cho nên mới có thể đến tận ngày qua đời hôm đó mới lấy thứ để lại cho nguyên thân ra, còn lợi dụng lòng át náy của Tưởng Vệ Quốc để ký tên vào, nếu không thì mấy thứ kia cũng chưa chắc đã vào được trong tay cô.

Khoan đã, di vật!

Sơn Trà đột nhiên tỉnh táo tinh thần.

Đúng vậy, chẳng phải vẫn còn cái mặt dây chuyền ngọc bích kia sao, một thứ quan trọng như thế, sao mà cô lại quên mất chứ?

Sơn Trà lập tức ngồi dậy, bảo Tạ Tri Viễn lấy cái hộp mà cô đã cẩn thận giữ gìn tới, lấy từ bên trong ra mặt dây chuyền ngọc bích kia.

Lúc ban đầu mặt dây chuyền ngọc bích này cô luôn mang theo bên người, sau đó sau khi rời khỏi nhà họ Tưởng, cô sợ sẽ làm mất cho nên đã cởi xuống cẩn thận cất đi, dù sao cũng là đồ mà mẹ của nguyên thân để lại cho cô ấy, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Có điều sau khi lấy đồ vật ra, cô lại cảm thấy hình như cũng vô dụng, bởi vì lúc ấy Quản Văn Hoa còn quá nhỏ, ngay cả chị gái của mình trông như thế nào cũng không nhớ rõ, kể cả có đưa thứ này cho bà ấy, thì cũng chưa chắc bà ấy đã nhận ra được.

Tạ Tri Viễn thấy Sơn Trà cầm mặt dây chuyền ngọc bích suy nghĩ hồi lâu, bèn nói: “Đợi khi nào có thời gian, thì mang tới cho bà ấy xem thử, kể cả bà ấy có nhận ra được hay không, thì cuối cùng chuyện này cũng coi như là có một kết quả.”

Sơn Trà nghĩ tới cũng phải, bèn bỏ lại mặt dây chuyền ngọc bích vào trong hộp.

Đợi tới năm sau có thời gian thì đi hỏi thử là được, cũng tránh để cô phải suy nghĩ.

Chuyện này tạm thời gác xuống, tuy rằng Sơn Trà tò mò, nhưng đối với chuyện này cũng không có chấp niệm gì, bà Lưu ngược lại thì còn quan tâm đến chân tướng và kết quả của chuyện này hơn cả cô, có điều bây giờ cũng không phải lúc để nóng vội, dù sao cũng sắp đến thời gian ăn Tết rồi.

Thời gian đảo mắt đã đến hai mươi tám tháng Chạp, hai hôm nay bà Lưu và Tạ Tri Viễn đều rất bận rộn, chuẩn bị cá và thịt để ăn Tết ở trong nhà xong xuôi hết, chờ đến lúc ăn Tết là chỉ việc lấy ra xử lý một chút là có thể ăn.

Ngoại trừ thịt và cá, Tạ Tri Viễn còn theo lời Sơn Trà mà làm chút ngó sen cùng với xương sườn, ngó sen này chính là một thứ hiếm thấy, mùa đông khắc nghiệt, trong thôn đều hoàn toàn không thể mua được, đây là do mua ở trong thành phố lúc Tạ Tri Viễn đi tới đó với Sơn Trà.

Rửa sạch lớp sắt, kẹp xiên nhân thịt lên bên trên, phủ trứng gà và bột mì lên, rải dầu nóng lên, mùi hương kia quả thật là có thể bay rất xa, rất nhiều trẻ con trong thôn đều bị mùi thơm kéo tới tụ tập ở trước cửa nhà cô, nuốt nước miếng duỗi dài cổ ngửi mùi thơm truyền ra từng đợt ở bên trong, cặp song sinh Chu Minh Kiệt và Chu Minh Tường của nhà Chu Bình Anh cũng ở trong số đó, bị làm cho thèm thuồng chảy n.ước miếng ròng ròng.

Chu Minh Quân đi ra thấy chúng nó tụ tập ở trước cửa nhà người ta chảy nư.ớc miếng, bèn kéo hai đứa về lại trong nhà mình, hai đứa lại liều mình giãy giụa không muốn trở về: “Anh, em cũng muốn ăn xương sườn nướng, em cũng muốn ăn cái bánh nhân thịt nhỏ kia, thơm quá đi!”

Chu Minh Quân cũng thèm, nhưng dù sao nó cũng lớn hơn chút, biết việc bám ở cửa nhà người ta chảy nư.ớc miếng rất là mất mặt, cũng biết mẹ kế Tưởng Ngọc Trân không thân thiết với nhà Sơn Trà, tuy rằng nó không thích mẹ kế, nhưng cũng ngại để cho đám em trai ở trước mặt Sơn Trà mất mặt xấu hổ, thấy kéo hai đứa không nhúc nhích, đành nói dối: “Trong nhà cũng có xương sườn nướng, cũng có bánh nhân thịt nhỏ, chúng ta về nhà ăn đi.”

Nó vừa nói như thế, Chu Minh Kiệt và Chu Minh Tường cuối cùng mới chịu nghe lời mà từ trên mặt đất đứng lên, lập tức nhảy cẫng lên chạy vào nhà, xông thẳng vào nhà bếp, vừa chạy vừa kêu: “Chúng tôi muốn ăn xương sườn nướng, chúng tôi muốn ăn bánh nhân thịt nhỏ!”

Trong nhà bếp, Tưởng Ngọc Trân đang đứng bên bệ bếp chuẩn bị màn thầu để ăn Tết, thấy mấy thằng nhóc vừa đi vào đã gân cổ lên ầm ĩ, lập tức xụ mặt xuống mắng: “Ăn xương sườn cái gì! Ăn bánh nhân thịt nhỏ ở đâu ra! Đừng ở đây quấy rối nữa, đi ra ngoài chơi đi.”

Chu Minh Kiệt cứng đầu không nghe lời vẫn còn bám dính lấy bệ bếp: “Không, tôi sẽ không đi ra, tôi muốn ăn xương sườn, muốn ăn bánh nhân thịt nhỏ! Nhà chú Tạ ở bên cạnh cũng có xương sườn với bánh nhân thịt nhỏ để ăn, thơm lắm. Anh cả nói trong nhà cũng có, tôi mới trở về.”

Tưởng Ngọc Trân nghe xong, càng thêm tức giận.

Lần ấy sau khi cô ta từ trung tâm mua sắm xám xịt đi ra, đi dạo vài nơi cũng không thấy một bộ quần áo yêu thích phù hợp, bất kể là có nhìn thấy bộ gì, đều luôn muốn bộ mà Sơn Trà mặc ở trên người kia, cuối cùng vẫn là Triệu Xuân Hoa mua giúp một bộ, ít nhất cũng đã mua được về, nhưng cô ta lấy về rồi thì lại càng nhìn càng thấy tức giận, bộ cô ta thích kia thì lại không mua nổi, để cho Sơn Trà mua mất.

Sơn Trà gả cho một người đàn ông tốt, một chiếc áo bông hơn trăm đồng mà nói mua là mua, còn không biết sao lại quen cả lãnh đạo lớn của trung tâm mua sắm nữa, mấy chuyện này dù có nói riêng về bất kỳ chuyện nào, thì cũng đều đủ cho Tưởng Ngọc Trân ôm cục tức mấy ngày liền.

Kết quả hôm nay mấy thằng ranh con này còn ngu ngốc tới tìm cô ta gây phiền phức, quấn lấy cô ta đòi xương sườn nướng cái gì chứ? Cũng không buồn xem thử trong nhà có điều kiện gì đi đã!

Tưởng Ngọc Trân tức giận mắng: “Bà mày có đưa tiền cho mua à? Xương sườn nướng ở đâu ra! Muốn ăn thì đi mà tìm bà mày ấy, đừng có ở đây làm phiền tao.”

Tuy rằng Chu Minh Kiệt tuổi không lớn, nhưng cái miệng lại rất lanh, nghe Tưởng Ngọc Trân nói không cho nó ăn, lập tức lôi ra chuyện nghe được từ chỗ bà cụ Chu hai ngày trước nói: “Bà tôi nói đã cho dì rất nhiều tiền, dì lại cầm hết đi mua quần áo cho người nhà mẹ đẻ của dì!”

Tưởng Ngọc Trân tức đến banh mũi, bà già đáng chết này còn dám nhắc tới? Nếu không phải bà ta chỉ cho tí xíu như vậy, thì cô ta có thể ngay cả một bộ quần áo mình thích cũng mua không nổi chắc?

“Mày nói gì đấy? Chẳng lẽ tao mua quần áo cho mấy thằng ranh chúng mày không tốn tiền chắc?”

Chu Minh Quân nghe em trai bị mắng, cũng đứng ra nói: “Cũng không phải là quần áo gì đẹp, tốn nhiều tiền như vậy sao?”

Ba anh em thi nhau ầm ĩ cãi lại, không ai chịu nhường Tưởng Ngọc Trân, mà Tưởng Ngọc Trân thì lại không còn lời nào để phản bác, ngày đó cô ta đi mua quần áo tức giận, ba bộ quần áo mua cho ba anh em này đều là do Triệu Xuân Hoa mua, bà chọn toàn là áo bông rẻ tiền nhất, còn cho em trai Ngọc Xuyên của cô ta thì lại chọn bộ đắt hơn, để cho cô ta thanh toán tiền một thể.

Tưởng Ngọc Trân chột dạ, bị ba anh em thi nhau làm ầm ĩ, thật muốn la lối khóc lóc mắng chửi người, kết quả không cẩn thận làm đổ ấm nước vừa mới đun ở trên bệ bếp, nước nóng bỏng đổ xuống, bắn lên chân Chu Minh Tường, nhanh chóng theo quần bông thấm vào, dán vào da thịt làm nó nóng đến mức oa oa khóc lớn.

Tưởng Ngọc Trân lập tức hoảng sợ, vẫn là Chu Minh Quân tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng ôm em trai vào trong phòng, cởi quần xem thử, Chu Minh Tường tuổi còn nhỏ, thịt cũng mềm, vừa mới bị như thế xong, chỗ bị nước nóng bắn tới ở trên đùi đã đỏ rực một mảng.