Tưởng Ngọc Trân không nghĩ tới đêm giao thừa thế này mà cũng không thể sống yên ổn, còn nhảy ra một tên nhóc phá đám như thế, vừa phiền lại chột dạ, đang muốn tiến lên nhìn xem, cô ta lại bị Chu Minh Quân quay đầu hung tợn đẩy một cái té ngã.

“Cô đã hại bà nội tôi, còn muốn hại em trai của tôi hay sao?”

Tưởng Ngọc Trân mặt đen giống như đáy nồi: “Thằng nhãi ranh này mày đang nói gì vậy hả?”

Chu Minh Quân vẫn oán hận: “Nếu như Minh Tường có chuyện gì tôi nhất định sẽ không để cho cô yên!”

Nói xong đã lôi kéo Chu Minh Tường đi vào trong phòng tìm bà cụ nhà họ Chu, nghe xong bà cụ nhà họ Chu đã ngay lập tức tức giận đến mức chửi ầm lên ở bên trong, lại nhanh chóng bảo Chu Minh Quân gọi người để đem Chu Minh Tường kéo đến sở y tế nhìn xem.

Trên đùi Chu Minh Tường trên đùi đã bị phồng rộp, không thể mặc quần bông vào, chỉ có thể dùng chăn bông che lại, đau đến mức Chu Minh Tường khóc thét lên, người ở phía trước xem náo nhiệt đều ở khe khẽ nói nhỏ nghị luận.

“Giao thừa đến nơi rồi mà lại làm cho đứa nhỏ bị như vậy, vậy năm này phải như thế nào đây?”

“Đúng vậy, đã lớn như thế rồi, làm sao lại còn động tay động chân vậy chứ?”

“Gì nha, trước đây hai ngày tôi đã nghe bà cụ nhà họ Chu nói, nói cô ta lấy tiền trong nhà đi vào trong thành nói mua quần áo mới cho mấy đứa trẻ, kết quả tiền đều xài hết, vậy mà mua áo bông cho mấy đứa nhỏ là loại áo mỏng và nhẹ, còn bản thân cô ta thì lại rất dày đấy.”

“Không phải đấy chứ? Ngày thường không thể nhìn ra cô ta là loại người như thế này? Có thể là mua cho mấy đứa nhỏ giống loại Sơn Trà mua thì sao? Chính là cái bộ gì mới ra làm bằng nhung đấy?”

“Áo lông vũ?”

“Đúng đúng đúng, chính là áo lông vũ, tôi đã đi đến nhà Sơn Trà nhìn, tuy rằng sờ không dày, lại còn mỏng manh, nhưng mà mặc vào lại ấm áp lắm, bà Lưu nhà cô ấy mặc cái kia đã khiến mẹ chồng nhà tôi hâm mộ đến điên rồi, còn nói bảo tôi mua một bộ nữa đấy.”

“Đừng đừng, có biết một bộ áo lông vũ kia bao nhiêu tiền hay không? Hơn một trăm đồng đấy! Đừng nói chúng ta mua không nổi, cho dù là nhà họ Chu cũng mua không nổi!”

“Cái gì? Mắc như thế sao, hơn một trăm đồng, cái này cũng quá mắc rồi, số tiền này đủ cho chúng ta ăn uống hơn nửa năm đấy.”

“Cũng không phải sao, cho nên ngẫm lại, vợ Bình An có thể mua cho ba đứa nhỏ kia món đồ đắt như vậy hay sao? Nếu không làm sao trước hai ngày bà cụ nhà họ Chu lại mắng làm gì, tôi là thấy trong lòng cô ta tức giận mới trút giận lên trên người đứa nhỏ.”

Cứ nói nói như thế nghiễm nhiên đã xem Tưởng Ngọc Trân trở thành một mẹ kế ác độc chỉ biết trút giận lên trẻ nhỏ.

Tưởng Ngọc Trân quả thực không thể đi nói rõ lí lẽ được, rõ ràng là này ba tên nhãi ranh quấy phá, vậy nên cô ta mới không cẩn thận làm đổ nước, làm sao tới trong miệng bọn họ lại thành cô ta cố ý được thế?

Hôm nay Chu Bình An sẽ phải về nhà, chẳng lẽ cô ta nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao? Tự nhiên lại tự đi tìm phiền toái lớn như thế cho mình làm gì!

Tưởng Ngọc Trân vô cùng tức giận nhưng phải nén giận, bởi cô ta cũng không có thời gian giải thích, bà cụ nhà họ Chu hành động không tiện, Chu Minh Quân lại là tên nhóc đáng chết, lúc này cô ta đã vô cùng tức giận, nhưng trước mắt cũng phải nên đi theo nhìn vết thương trên chân Chu Minh Tường, bằng không chờ đến khi Chu Bình An trở về, cô ta không thể giải thích tốt.

Thế là Tưởng Ngọc Trân lại vào nhà bị bà cụ nhà họ Chu mắng, cô ta chỉ biết cầm tiền đi theo xe đẩy cùng nhau chạy đến trạm y tế.

Sơn Trà bên này đang ăn củ sen xào vừa nhấc ra khỏi nồi, bà Lưu đã từ bên ngoài xem náo nhiệt đã trở lại, vừa vào cửa đã lắc đầu nói: “Đây là đêm giao thừa, vậy mà cũng không thể sống yên ổn.”

Sơn Trà vẫn luôn không ra khỏi phòng, nhưng từ sau khi cô nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài thì cô đã biết hẳn lại là trong nhà Tưởng Ngọc Trân xảy ra chuyện.

“Nhà cô ta lại xảy ra chuyện gì thế ạ?”

“Cũng không biết làm sao mà lại làm cho chân đứa nhỏ bị bỏng, từ xa xa bà nhìn thoáng qua, nổi lên không ít vết bỏng rộp đâu, đau đến mức thằng bé kêu to, cũng thật là đáng thương.”

“Đưa đi trạm y tế rồi sao?”

“Đúng vậy, đã đưa đi, bất quá bà nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, về sau có lẽ sẽ để lại sẹo, cháu nói xme người lớn có mâu thuẫn gì thì thôi tại sao lại trút giận lên đứa trẻ làm gì?”

Bà Lưu đem lời nói nghe được ở bên ngoài nói Tưởng Ngọc Trân như thế nào đều nói lại với Sơn Trà một lần, Sơn Trà vừa nghe, cười nói: “Chuyện này phỏng chừng thật sự đúng là đã oan uổng chị ta, lúc này chị ta cũng không thể ngốc đến như thế được.”

Bà Lưu lại không hiểu, ở trong mắt bà ấy, Tưởng Ngọc Trân quả thật đúng là loại người có thể làm ra loại chuyện này, nếu không trước kia cũng sẽ không ức hiếp Sơn Trà đến như thế được.

Sơn Trà cũng không có giải thích cùng với bà Lưu, rốt cuộc chỉ có cô mới biết Tưởng Ngọc Trân trong khoảng thời gian này đã jhẫn nhịn giống như Ninja rùa, là vì cái gì. Nhất định là lúc này cô ta cần chờ Chu Bình An thăng chức trở về năm sau có thể xin mang cô ta đi bộ đội chứ còn gì nữa.

Cho dù cô ta có nhịn không được thì cũng sẽ không vào ngay lúc này bại lộ nguyên hình.

Có điều phỏng chừng mọi người nói cô ta như thế cũng là thật sự, dựa vào tính tình của Triệu Xuân Hoa, cùng cô ta đi dạo phố mà vẫn có thể không vớt chút đồ về cho mình hay sao? Ngày đó đi vài thành, tám phần là bà ta để cho Tưởng Ngọc Trân mua không ít đồ cho nhà mẹ đẻ, nếu không Tưởng Ngọc Trân cũng sẽ không một câu cũng không giải thích.

Muốn nói Triệu Xuân Hoa này cũng rất có ý tứ, ba ta mặt ngoài thoạt nhìn giống như là rất đau lòng cho Tưởng Ngọc Trân, nhưng thực tế bà ta cũng không quá để ý đến sống chết của cô ta, biết rõ ngày tháng của Tưởng Ngọc Trân ở nhà họ Chu không có tốt giống như bọn họ tưởng, nhưng đến khi bà ta hỏi Tưởng Ngọc Trân đòi tiền muốn đồ, một chút cũng không hề nương tay.

Rất nhiều chuyện nếu không phải bà ta quạt gió thêm củi, Tưởng Ngọc Trân cũng sẽ không đi đến tình cảnh hiện tại này.

Nghĩ đến đây Sơn Trà cười nhạo một tiếng, quản bọn họ làm gì, tự làm bậy không thể sống mà thôi.

Sơn Trà vẫy tay với bà Lưu, đem mâm củ sen xào bưng qua đó đưa cho bà rồi nói: “Bọn họ có ra làm sao thì cứ mặc kệ bọn họ, chỉ cần chúng ta sống tốt những năm tháng của chúng ta là được, quản chị ta làm gì.”