Thấy Ngân Diện phi thân đi, Vãn Thanh duy trì vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, vứt cây đại đao đi, rồi sau đó quay về phòng.

Phượng Cô thấy thế, đi theo, thấy nàng lạnh lùng ngồi lên ghế, nhãn thần lạnh nhạt, chỉ chăm chú theo dõi hắn, không thích, cũng không giận, chỉ như thăm hỏi, dường như đang chờ hắn nói gì đó.

Trong lòng Phượng Cô run lên, nàng ở chung với hắn, chẳng qua chỉ như lớp băng mỏng manh, vô ý một chút, sẽ vỡ tan thành trăm mảnh. Lời Ngân Diện nói, hắn biết, đã thành công trong việc khiến nàng chú ý.

Cho nên, hắn muốn cân nhắc thật kỹ để trả lời nàng cho tốt. Hắn không hy vọng tình cảm đang vun đắp của bọn họ bị vùi dập không thể đơm hoa kết trái như thế.

Gương mặt khuynh thành chậm rãi cười cầu hòa, mang theo ba phần tà khí bẩy phần sủng ái, hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi không phải ta đã làm theo ý nàng, thả hắn đi sao? Tại sao lại tức giận như thế!"

Vừa nói vừa mặc kệ nàng nguyện ý hay không, trực tiếp đến cạnh nàng, lôi ghế đến sát nàng rồi ngồi xuống, vừa kéo vừa ôm nàng đặt lên đùi hắn.

Vãn Thanh đỏ mặt, tại sao hắn cứ hở chút là giở những chiêu thức mập mờ này chứ, trừng mắt nhìn hắn, ba phần xấu hổ bẩy phần buồn bực: "Ta ngồi ghế là được rồi!"

Vừa nói vừa giãy dụa muốn đứng lên, Phượng Cô duỗi tay ra, ôm cứng nàng: "Ngồi ghế làm sao thoải mái bằng ta ôm nàng chứ!"

Khi nói chuyện, đầu hắn nhẹ nhàng tựa vào một bên mặt nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nàng, một bên tai nàng đỏ nhừ lên.

"Ta cảm thấy ngồi ghế cũng đủ thỏai mái rồi!" Nàng nhẹ nhàng nói, muốn tỉnh táo một chút, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh táo hơn được, hơi thở ấm áp không ngừng thổi vào tai trêu trọc từng dây thần kinh của nàng.

"Thật sao…"Hắn mập mờ hỏi bên tai nàng, đôi môi nóng bỏng, giống như chú ý lại giống như lơ đãng …khẽ chạm vành tai nàng, làm nàng run rẩy một cách vô thức.

Vãn Thanh thật sự là chịu không được sự dụ dỗ này, mãnh liệt cố gắng một lần, đứng thẳng lên.

Bả vai đập mạnh vào cằm Phượng Cô.

" Phanh " một tiếng.

Phượng Cô đau đến mày cũng nhíu lại: "Thanh nhi, nàng muốn cằm của ta sao!"

Vãn Thanh không ngờ mình lại phản ứng mạnh thế, còn làm cằm hắn bị thương, vì vậy đưa tay ra, gương mặt tràn đầy sự áy náy: "Xin lỗi, ta không cố ý -, rất đau sao?"

Vừa nói vừa đưa bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng xoa cằm cho hắn, nhìn bộ dạng đau đến nhe răng của hắn, hình như hắn thật sự rất đau.

"Người không sao chứ?" Nàng có chút xấu hổ hỏi, đều do bản thân quá mức thô lỗ, nếu làm hắn bị thương thì không hay chút nào.

Phượng Cô lắc đầu, đôi phượng nhãn nhìn thẳng vào Vãn Thanh, không chớp mắt, trong mắt dần dần dâng lên sự nóng bỏng.

Vãn Thanh chợt thấy có chút không đúng, vừa nhấc đầu, liền bắt gặp ánh mắt đầy dục vọng của hắn, trong lúc nhất thời, cảm thấy vô thố, không biết phải phản ứng như thế nào.

Nàng hiểu ánh mắt này đại biểu cho cái gì.

Nhưng nàng vẫn tỉnh táo, trước khi rõ ràng mọi chuyện, nàng không được phát sinh bất cứ quan hệ gì với hắn.

Rốt cuộc quan hệ giữa nàng và hắn là gì?

Vấn đề này vô cùng quan trọng.

Nàng chậm rãi rời tay ra, hai tay của hắn lập tức lôi kéo, – thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn nỉ non: "Thanh nhi…"

Mặt Vãn Thanh biến sắc, hơi quay mặt sang một bên, nói với vẻ không tự nhiên: "Người đã nói, sẽ chờ một ngày ta nguyện ý."

Đây là khi nàng tỉnh lại, hắn đáp ứng nàng -, chỉ cần nàng không muốn, hắn không thể bắt buộc nàng làm bất cứ chuyện gì.

Coi như bọn họ thật là vợ chồng, chỉ cần nàng không nhớ lại chuyện trước kia, chỉ cần nàng không muốn, hắn cũng không thể hiếp bức nàng làm bất cứ…chuyện vợ chồng thân mật gì.

Yêu cầu này, mặc dù có hơi quá mức.

Nhưng trong sự mơ hồ, nàng đối với chuyện nam nữ cảm thấy sợ hãi tận tâm can. Hơn nữa, đối với hắn, nàng thật sự là chưa từng có chút tình ý nào, thậm chí, còn có một cảm giác phức tạp quấy phá tình cảm của nàng và hắn, dường như trong đó có hận.

Cho nên, nàng vô phương thản nhiên đón nhận hắn.

Nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn ra, chậm rãi ngồi xuống một bên.

Dục hỏa trong lòng Phượng Cô dần dần tắt ngóm, mang theo sự ân hận, lại thâm sâu bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn nàng chậm rãi kéo tay hắn ra, trái tim hắn như bị muôn ngàn mũi dao lăng trì mà không có cách nào chống cự. Nhưng hắn không đành lòng để nàng hờn giận, hắn biết, có lẽ bất cứ…thứ gì cũng có thể dùng bạo lực để cướp đọat, chỉ có tình yêu của nàng, không thể giành được bằng cường quyền.

Có lẽ sẽ rất khó, nhưng mặc kệ khó đến đâu, hắn cũng sẽ không lùi bước.

Bởi vì nàng, có phải trả giá thế nào, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Đến khi ngẩng đầu lên, lại hồi phục vẻ mặt đẹp mắt, cười nói: "Đúng, ta đáp ứng nàng, chỉ cần là chuyện nàng không muốn làm, ta sẽ không miễn cưỡng nàng."

"Cám ơn." Vãn Thanh cười một tiếng, trong lòng cảm kích hắn có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi của nàng, mặc dù hắn cực kỳ bực bội, nhưng vẫn không dùng bạo lực đối xử với nàng.

Chuyện này đối với nam nhân, lại có thể là phu quân của nàng mà nói, quả là rất khó làm được.

"Vợ chồng với nhau, không cần nói cám ơn." Phượng Cô cười nói.

Tay hắn, vươn ra.

Năm ngón tay thon dài, cầm năm ngón tay nhỏ và dài của nàng, đan vào tay nàng, được nắm tay nàng, ít nhất trong lòng hắn cũng có chút thỏa mãn.

"Vậy vợ chồng với nhau, có thể nói chuyện thẳng thắn không?" Sau khi nghe xong lời của hắn, Vãn Thanh nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, không gợn sóng, không tạp chất.

Đối với những câu nói của Ngân Diện, nàng quả thật có lưu tâm Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tuy hiện tại ở đây cái gì cũng tốt, Phượng Cô đối nàng cực kỳ ôn nhu thể thiếp, nhưng nàng không thích cuộc sống không minh bạch, mơ mơ hồ hồ không chút rõ ràng.

Nghe được lời của nàng, trong mắt Phượng Cô hiện lên một tia sáng, rồi sau đó, nhẹ nhàng nói: "Vợ chồng với nhau, đích thực phải nói chuyện thẳng thắn." Nhưng mà, có đôi khi, lừa gạt vì ý tốt, chỉ cần vì hạnh phúc, vẫn có thể chấp nhận -, trong lòng hắn, thầm bổ sung vế sau.

"Đúng vậy, thế nên, phu quân không thể lừa gạt ra, ta chỉ muốn hỏi một câu, lời Ngân Diện nói khi nãy, có phải thật hay không? Quan hệ của chúng ta, không phải vợ chồng, mà ta, cũng không phải Vãn Thanh, là hoa khôi Tình Thiên của Tuyết Linh Các."

Hắn trước kia, khi đối mặt với thương buôn khác, dù có nói dối, cũng không ngại nhìn thẳng vào mắt người kia, không bao giờ để lộ sự lo sợ, trấn nhược thái sơn, làm cho người ta không biết lời hắn nói là thật hay giả. Ngược lại đối với lời nói dối vừa rồi lại tạo nên một khí thế trấn áp cục diện này

Đúng lúc nhìn Vãn Thanh, hắn phát hiện, nhìn đôi mắt trong veo của nàng, hắn đúng là vô phương mở miệng gạt người.

Buông tay nàng ra, hắn tao nhã lấy hai cái chén, rót đầy hai chén cho hắn và Vãn Thanh.

Nước trà xanh biếc, âm thầm phản chiếu đôi mắt không hối hận của hắn.

Rót trà xong, hắn chậm rãi nói: "Nàng tin ta hay là tin hắn?"

Nghe được câu hỏi của hắn, Vãn Thanh dừng một chút, nên tin Phượng Cô hay là tin Ngân Diện?

Đáp án này, có lẽ, trong lòng nàng đã rõ ràng, nhưng nàng biết, lúc này không thể nói ra, vì vậy chỉ nói: "Ta không phải không tin phu quân, chẳng qua, Ngân Diện nói cũng có chút hợp lý, trong lòng ta khó tránh tồn tại khúc mắc, ta chỉ muốn biết rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Phượng Cô không trả lời nàng, đột nhiên đứng lên, đi tới bàn trang điểm.

Vãn Thanh không rõ hắn định làm gì, vì vậy chỉ mở to mắt nhìn hắn, hắn quay đầu lại, duỗi tay ra: "Đi theo ta."

"Ân." Nàng hơi kéo tà váy, đưa tay cho hắn, để hắn dẫn nàng tới trước bàn trang điểm.

Hắn đặt nàng ngồi trước gương đồng, tay chậm rãi đặt lên vai nàng, đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào gương mặt trong gương của nàng.

Vãn Thanh bị hắn làm cho khó hiểu, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nàng có từng cảm thấy gương mặt này không tự nhiên?" Hắn hỏi.

Vãn Thanh vươn tay ra nhẹ nhàng sờ lên mặt, xác thật, khuôn mặt này, nàng cảm giác thấy không tự nhiên, cảm thấy… cảm thấy, đầu óc nàng chợt lóe lên.

Nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt này giống như thêm một lớp, hoàn toàn không có xúc giác, không giống da thịt bình thường, nhưng…

Nhưng nàng cũng từng thử lấy tay kéo, vẫn có sự liên kết -, thực sự không thể tách ra được.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Nàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú trong gương, cũng đang hỏi mà không dùng đến từ ngữ nào.

Phượng Cô nhìn đôi mắt trong veo như suối của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, vô cùng dịu dàng, ngón trỏ thô ráp nhẹ nhàng xoa tròn lên làn da trắng của Vãn Thanh một cách rất mập mờ.

Tai Vãn Thanh đỏ ửng lên, lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ cảm thấy động tác của hắn vô cùng lỗ mảng, nhưng nếu hắn thật sự là phu quân của nàng, thì hắn hoàn toàn có quyền làm thế, chỉ có điều giờ phút này chưa thể xác minh chuyện đó có phải thật hay không, hơn nữa trong lòng nàng, đối với động tác của hắn, luôn có chút ý thức phản cảm.

Chuyện đó luôn làm nàng mâu thuẫn không thôi.

"Hiện tại cảm thấy có điều không đúng không?" Hắn không tin, một làn da, bị một tầng da giả đè lên, lại vẫn duy trì được xúc giác như da thật!

Vãn Thanh rốt cục hiểu ý tứ của hắn, hóa ra không phải hắn làm điều lỗ mãng với nàng, mà là nàng đã suy nghĩ quá nhiều, vì vậy nghiêm túc trở lại, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng thế, ta vẫn luôn cảm thấy, mặt của ta như có một lớp gì chồng lên, khi sờ không có cảm giác. Nhưng nếu nói là có lớp gì đó chồng lên thì cũng không hợp lý, không thể bóc được cái gì ra, hơn nữa, mỗi ngày rửa mặt, cũng không thấy có gì dị thường."

Sau khi Phượng Cô nghe xong, trong lòng âm thầm cười một tiếng, hắn biết mà, dù cho thuật dịch dung có cao siêu tới đâu, cũng không có khả năng tạo ra xúc giác.

Nhìn cây ngọc trâm nàng đang dùng để cài tóc, tay của hắn nhẹ nhàng rút ra, mái tóc dài buông xõa xuống, ba nghìn sợi tóc, mang theo ba nghìn tình ý, phủ lên y phục màu trắng.

Tóc của nàng, sợi mảnh, mềm mại, dài mượt, đen như mực, trơn như tơ, sáng như trù, làm cho người ta chỉ muốn vuốt mãi không nỡ rời ra, có mùi sen nhàn nhạt, lượn lờ trong không gian, trong mũi của hắn, toàn là mùi sen thơm.

"A" Vãn Thanh không ngờ hắn làm thế, nhẹ nhàng cả kinh, tay xoa tóc, bị hắn giữ lại.

Phượng Cô cầm cây trâm, trên phần da gần tai nàng, nhẹ nhàng chạm một cái, đúng là có một vết rách mở ra, nhưng lại không có giọt máu nào chảy xuống.

Vãn Thanh giật mình xoa miệng vết thương, điều đó cho thấy rất rõ ràng, trên mặt của nàng, có thêm một tầng da: "Thế này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao trên mặt ta lại thêm một tầng da, mà đây là thứ da gì? Vì sao tẩy không được, kéo không ra?"

Phượng Cô cũng lắc đầu, thở dài: "Trước mắt ta cũng không biết là thêm tầng da gì, đều tại ta! Lúc ấy không bảo vệ nàng cho tốt, để nàng rơi vào tay kẻ xấu, lại lưu lạc đến thế này!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người nói cho ta đi!" Nhìn hắn thở dài khó xử, Vãn Thanh kéo tay hắn, vội vàng hỏi han.

Phượng Cô nhìn nàng, vẻ mặt không biết nói gì.

Người ta nói, muốn giải thích một lời nói dối phải dùng thêm vô số lời nói dối khác -, đúng là không sai -, hắn lúc này, đã vào thế cưỡi lên lưng hổ, nếu không gạt nàng, chỉ sợ khúc mắc trong lòng nàng không có cách nào biến mất.

Hạ quyết tâm đi! Phượng Cô.

Những năm gần đây, hắn đã học cách nhẫn tâm từ lâu, lúc này tại sao còn mềm lòng chứ?

Mặc dù hắn gạt nàng, nhưng hắn thật lòng yêu nàng -, … lý do này, thế là đủ rồi, dù cho tương lai nàng có biết sự thật, hắn cũng không hối hận.

Vì vậy không do dự nữa: "Nàng từng là tài nữ nổi danh của Vân Quốc, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì không giỏi, còn có giọng nói rất hay, tiếng hát động lòng người. Khoảng một tháng trước, có một ngày, nàng cùng tỳ nữ đi chợ mua đồ, rồi sau đó một mực không về. Ta sai hạ nhân đi tìm, nhưng lục tung Chiến Thành, cũng không thấy tung tích của nàng, mãi đến mười ngày trước, ta nghe người ta nói Tuyết Linh Các có một nghệ nhân mới tới, chẳng những quốc sắc thiên hương, còn có giọng hát vô cùng thánh thót, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì không giỏi, lúc ấy chỉ nghĩ là nhất thời may mắn, muốn đi xem, có lẽ là ông trời cũng thương cho ta, lần đầu tiên nhìn thấy nghệ nhân đó, ta liền biết là nàng, bởi vì vô luận nàng có biến đổi thế nào, đôi mắt của nàng vẫn trong suốt sáng ngời không thấy đáy, còn có giọng nói thánh thót của nàng, những thứ đó đều không thể thay đổi, nhưng tầng da giả này của nàng không thể tẩy đi được, ta đã thử qua không ít biện pháp, nhưng vẫn vô dụng, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đưa nàng về Phượng Vũ Cửu Thiên. Ta quyết không thể nhìn nàng ở ngoài chịu khi dễ!"

"Thì ra là thế, như vậy Ngân Diện đó, hắn là người của Tuyết Linh Các sao?" Nàng nhẹ nhàng hỏi. Phượng Cô nói xong sắc mặt không thay đổi, hơn nữa đôi mắt tràn ngập ưu thương, hắn không gạt người.

Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, ít nhất, theo quan sát của nàng, Ngân Diện cũng không phải người xấu.

Trong lòng Phượng Cô mặc dù không thích Ngân Diện, nhưng hắn nhìn ra được, ấn tượng Vãn Thanh dành cho Ngân Diện không tệ, có lẽ trước đây Ngân Diện luôn một mực đối tốt với nàng

Nếu lúc này nói Ngân Diện là kẻ hại nàng, chỉ sợ nàng sẽ không tin tưởng, vì vậy hắn chỉ nói: " Ngân Diện không phải người của Tuyết Linh Các, thân phận của hắn chỉ là một sát thủ giang hồ, sợ là Tuyết Linh Các nhìn trúng nàng, cho nên một mực muốn bắt nàng vào Tuyết Linh Các."

"Thì ra là thế." Vãn Thanh gật đầu, Phượng Cô nói -, hợp tình hợp lý, không có chỗ nào bất ổn, cũng không có vẻ đang gạt người.

"Vậy nàng nghĩ là gì!" Phượng Cô cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa chóp mũi nàng: "Ta đối Thanh nhi là chân tâm thật ý, sau này Thanh nhi sẽ rõ."

Đối với chuyện trước kia, hắn tình nguyện để nàng mất kí ức đó cả đời/

Mọi chuyện nhìn qua thì có vẻ tốt đẹp, nhưng trong lòng Vãn Thanh cảm giác vô cùng bất an, dường như có rất nhiều chuyện, không phải như thế.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết, bởi vì kí ức đã mất nàng không thể nhớ lại, nhưng đôi lúc vẫn có những hình ảnh mơ hồ hiện lên trước mắt, hết lần này tới lần khác nàng vẫn chẳng thể nắm bắt.

Ngừng đàn, khẽ thở dài, tâm bất bình, ý bất chỉ, (tâm không bình lặng, không điều khiển được suy nghĩ) làm sao mà đánh đàn được?

Tỳ nữ đứng bên thấy thế hỏi: "Phu nhân làm sao vậy? Hình như tâm tình của người không tốt."

"Ta ra ngoài đi dạo một chút, ngươi đừng đi theo." Vãn Thanh lạnh lùng nói, phải ngăn cản nha đầu kia đi theo nàng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để rõ ràng tất cả, nếu không, cứ để tâm sự trong lòng, nàng vô phương bình tĩnh.

"Nhưng Gia hạ lệnh cho nô tỳ lúc nào cũng phải đi theo hầu hạ phu nhân…" dưới ánh mắt lạnh như băng của Vãn Thanh Thanh, nô tỳ dần nhỏ giọng.

Vãn Thanh thấy thế mới nói: "Ta chỉ ra ngoài hóng mát một chút, ngày nào cũng ở trong này, rất bức bối."

" Để nô tỳ bồi người đi dạo?" Tiểu nha đầu vẫn muốn cố gắng, Vãn Thanh chỉ lạnh lùng thốt lên: "Ta muốn đi một mình, không muốn có bất cứ ai quấy rầy. Ngươi không cần lo lắng, ám vệ trong Phượng Vũ Cửu Thiên rất đông đảo, ta sẽ không gặp chuyện bất trắc gì."

Vừa nói vừa kéo tà váy, đi ra ngoài cửa.

Phượng Vũ Cửu Thiên ngoài bốn đại viện, còn có một hậu viện, là chỗ ở của hạ nhân, bốn đại viện thì hoàn toàn không tầm thường chút nào.

Muốn ra khỏi Nam Phượng Viên, phải đi qua rất nhiều hành lang và vườn trong suốt nửa canh giờ, nàng vẫn một mực không giảm tốc độ.

Bên trong Phượng Vũ Cửu Thiên cực kỳ an tĩnh -, nghe nói là do con người Phượng Cô không thích ồn ào, cho nên người hầu nào cũng nhớ kỹ bốn chữ đi nhẹ nói khẽ, tất cả thị vệ, đều trốn trong chỗ tối -, cả sơn trang, nhìn qua thì không nhiều người lắm.

Nhưng chỉ cần có chuyện, sẽ xuất hiện không dưới ngàn người!

Ra khỏi Nam Phượng Viên, Vãn Thanh đi một mạch về hướng tây. Nàng đã lén nghe ngóng, Phượng Cô ở Đông Phượng Viên, Tây Phượng Viên là chỗ ở của đại phu nhân và một nữ tử gọi là Mộ Dung phu nhân.

Đi qua một đoạn đường dài, cuối cùng cũng thấy biển tên Tây Phượng Viên.

Vãn Thanh rút từ trong áo ra một khăn lụa, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương, chỉnh lại vạt áo xong xuôi, lúc này mới nhẹ nhàng đi vào, mama canh cửa đa nghi nhìn nàng, hỏi: "Vị cô nương này là?"

Câu hỏi này thật kỳ quái, khiến lòng Vãn Thanh không khỏi nghi hoặc một cách nghiêm trọng, nếu nàng là Nhị phu nhân của Phượng Vũ Cửu Thiên, tại sao người hầu lại không nhận ra nàng.

Tay vỗ vỗ lên mặt, chắc là chuyện nàng dịch dung, Phượng Cô vẫn chưa nói với ai?

Chắc là như vậy.

Vì vậy không suy nghĩ nhiều, chỉ khẽ cười nói: "Vị… ma ma này, ta muốn gặp Phượng Đại phu nhân, không biết có thể không?"

Ma ma nhìn nàng một chút, quần áo đẹp đẽ, khí chất cao nhã, mặt mũi khuynh thành, chắc không phải nhân vật bình thường, hơn nữa có thể đi lại trong Phượng Vũ Cửu Thiên làm sao có thể là kể tầm thường.

Vì vậy mama nhẹ nhàng gật đầu: "Thỉnh cô nương chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo."

Vãn Thanh gật đầu: "Làm phiền ma ma."

Vì vậy đứng ở cửa, tranh thủ vuốt lại tóc, may là đi trong bóng râm, vẫn tính là mát mẻ, nếu không, chờ đến lúc đến được đây, chắc nàng đã hóa thành tắm trong mồ hôi.

Không lâu sau, đã thấy ma ma kia trở về, cười nói: "Cô nương, phu nhân cho mời."

Nàng gật đầu, đi vào theo ma ma.

Tây Phượng Viên không được như Nam Phượng Viên, ít nhất theo những gì nàng nhìn thấy thì không to bằng.

Có lẽ là do sở thích cá nhân!

Tây Phượng Lâu, ra vẻ rất bồng bột khoa trương, một vườn trồng đầy hoa, hơn nữa tất cả đều là kỳ hoa dị thảo, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang, muôn hồng nghìn tía -, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hơn nữa màu sắc và giống hoa sắp xếp một cách lộn xộn, chả theo một ý đồ nghệ thuật nào.

Đi vào phòng trong, càng làm người nhìn hoa mắt hơn.

Bàn ghế mạ vàng, rèm ngọc, những bình hoa mẫu đơn đỏ rực bên cửa sổ, đỏ chói cả phòng.

Bên trong phòng có hai người đang ngồi, nhìn qua thì rất giống, nhưng đến khi nhìn tỉ mỉ, thì thấy khác rất nhiều, trong đó có một người mà mấy chữ cực kỳ mỹ lệ, quốc sắc thiên hương cũng không đủ để hình dung sự xinh đẹp của nàng, hơn nữa trên mặt nàng luôn duy trì nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn, cực kỳ hiền tuệ mà tốt đẹp.

Nàng, nhìn qua thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là ai. Cô ta đối với nàng dĩ nhiên có hận ý, như cuồng ma muốn lao ra ngoài.

Loại hận ý này, làm trái tim nàng cũng bị dọa đến phát đau, dường như có chuyện gì đó, dần dần sinh động, dần dần rõ ràng lên. Nàng còn đang muốn tập trung suy nghĩ, đã thấy người nọ lên tiếng chào, cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng: "Tình Thiên cô nương, sao ngươi lại tới đây, ta vẫn luôn nhớ ngươi, vốn định đi thăm ngươi, nhưng bọn họ nói ngươi bị thương cần an dưỡng, cho nên không dám đi quấy rầy ngươi, hôm nay đã cảm thấy khá nhiều chưa?"

"Ân, ta khá rồi." Vãn Thanh gật đầu cười một tiếng: "Nhưng ta bị mất trí nhớ, đối với chuyện lúc trước, hoàn toàn không nhớ gì cả."

Chu Nguyệt Nhi vừa nghe thế, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc, ân cần hỏi han: "Tình Thiên muội muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao có thể như vậy chứ?"

Nhưng trong mắt Vãn Thanh, chỉ nhìn thấy tràn ngập giả dối, bởi vì trong mắt cô ta, tuy có vẻ kinh ngạc, nhưng chẳng có nửa điểm quan tâm.

"Ta cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì." Nàng hơi áy náy nói, sau đó nói với Chu Nguyệt Nhi: "Không biết phải xưng hô với tỷ tỷ như thế nào?"

Nghe được lời của nàng, lúc này Chu Nguyệt Nhi mới cười nói: "Ngươi xem, ngươi vừa nói đã quên chuyện trước kia, ta không suy nghĩ nhiều, quên mất là ngươi không nhớ ra ta, ta gọi là Chu Nguyệt Nhi, là biểu tỷ của Phượng đại phu nhân."

Cô ta không muốn nói ra chuyện mình là thê tử của Mộ Dung Kiềm.

"Nguyên lai là Nguyệt nhi tỷ tỷ, còn có Phượng phu nhân, Tình Thiên có lễ." Hơi nghiêng người thi lễ, lại thấy Chu Nguyệt Nhi cực kỳ ôn nhu mà nhiệt tình.

Chu Nhu Nhi, thì hoàn toàn không như thế, chỉ thấy vẻ mặt Nhu Nhi tối tăm, hai mắt nhìn nàng chăm chú, dường như nàng là kẻ địch của cô ta vậy.

Cũng khó trách, cô ta coi nàng là tình địch cũng không có gì sai trái.

Chu Nguyệt Nhi đỡ nàng đứng lên: "Muội muội không cần đa lễ, thân thể ngươi tốt chưa?"

Đối với Chu Nhu Nhi – lạnh lùng vô lễ, Vãn Thanh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đứng thẳng lên, cười cười đáp lời Chu Nguyệt Nhi: "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, bệnh của ta đã không còn đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi! Nhìn muội mồ hôi đầy người kìa, tại sao không ngồi kiệu mà tới?"

"Ngồi một chỗ rất buồn bực, vì vậy muốn đi dạo một chút, không ngờ lại đến đây." Vãn Thanh cười một tiếng, nhẹ nhàng nói. Ngồi kiệu sao, nàng cũng không dám nghĩ, Phượng Cô không chịu cho nàng ra ngoài, ai dám nâng kiệu cho nàng chứ.

"Nguyên lai là như vậy sao!" Chu Nguyệt Nhi – đảo mắt, rồi sau đó lại nói: "Chuyện trước đây không nhớ gì nữa sao?"

"Đúng vậy." Vãn Thanh cười nói.

Chu Nhu Nhi ngồi cạnh đột nhiên cười lạnh: "Mặc kệ có nhớ hay không cũng như nhau cả thôi -, coi như ngươi không nhớ rõ, cũng không thay đổi được ngươi là xuất thân thanh lâu –!"

Nghe cô ta nói với giọng trào phúng, Vãn Thanh đưa mắt nhìn, ánh mắt bình tĩnh không thấy nửa phần tức giận, nàng xác thật không tức giận -, việc gì nàng phải tức giận với một người không được giáo dưỡng.

"Phu nhân nói những lời này ta thật sự không hiểu, phu nhân muốn nói thì cứ nói thẳng ra, trước đây ta là ai, ta hoàn toàn không nhớ." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.

Chu Nguyệt Nhi kéo tay nàng, ra vẻ thân thiết nói: "Không có chuyện gì đâu-, thân là nữ tử, có rất nhiều chuyện cũng không phải bản thân nguyện ý -, ai muốn bán mình trong thanh lâu chứ? Hơn nữa, ngươi cũng chỉ là bán nghệ không bán thân, không cần suy nghĩ nhiều quá."

Nàng đã bao giờ suy nghĩ nhiều quá? Vãn Thanh cảm thấy nực cười, không biết vì sao, nghe Chu Nguyệt Nhi khuyên giải, nàng chỉ cảm thấy tức cười, không thấy giống khuyên giải, mà là bới móc thì có.

Bất quá, nàng không có ý định nói những điều đang nghĩ trong lòng ra, ít nhất, hiện tại không phải lúc-, nàng còn muốn thăm dò chuyện trước kia.

Vì vậy không để ý, nhẹ nhàng kéo tay Chu Nguyệt Nhi, yểu điệu hỏi han: "Nguyệt nhi tỷ tỷ, có thể kể cho ta chuyện trước kia không?"

Chu Nguyệt Nhi gật đầu, không chút giấu diếm kể chuyện trước kia.

Vãn Thanh nghe cô ta kể, so với chuyện Phượng Cô nói thì không có chút sai lệch nào, đương nhiên, chỉ có điều chuyện Phượng Cô nói kỳ thật nàng là Nhị phu nhân Thượng Quan Vãn Thanh thì lại vô phương kiểm chứng.

Vì vậy sau khi nghe Chu Nguyệt Nhi nói xong, Vãn Thanh chỉ cười một tiếng: "Nguyên lai là như thế, nguyên lai cuộc sống của ta trước kia đúng là như thế!"

Nói xong làm bộ giống như nhớ ra cái gì: "Tỷ tỷ, ta nghe nói Phượng gia hình như có 2 phu nhân, nàng ấy đâu? Ta muốn đi bái phỏng nàng, miễn cho người ta nói ta không lễ phép, tới đã lâu như vậy, bệnh cũng đã tốt lên, nhưng không đi chào được một tiếng."

Chu Nguyệt Nhi vừa nghe, sắc mặt liền đại biến, người vốn luôn hứng thú là Chu Nhu Nhi cũng biến sắc, rồi sau đó Chu Nguyệt Nhi nói luôn: "Không cần thiết, bởi vì cho dù muội muội muốn đi, cũng đi không được, Phượng nhị phu nhân đã qua đời!"

"Qua đời? Nàng còn trẻ mà, tại sao lại qua đời?" Vãn Thanh cố tình không biết kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt Chu Nguyệt Nhi thiếu tự nhiên đến mức không thể thiếu tự nhiên hơn, ngôn ngữ cũng có chút né tránh, dường như đối với chuyện này không muốn nói thêm: "Nàng chết oan, đã hơn một tháng. Còn nguyên nhân gì, ngươi đừng hỏi nữa, có một số việc, biết thì càng đau lòng."

"Ân." Mặc dù Chu Nguyệt Nhi không nói cụ thể, nhưng ăn khớp với thời gian trong câu chuyện của Phượng Cô, xem ra, bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Đúng lúc này, có nô tỳ bước vào bẩm báo: "Phu nhân, Gia tới."

"Phu quân tới?!" Chu Nhu Nhi vừa nghe, gương mặt tối tăm liền toả sáng, dáng vẻ mừng như điên mà còn kèm thêm khẩn trương cùng bối rối, vội vàng đứng dậy chỉnh trang áo xống tóc tai.

Chu Nguyệt Nhi, cũng đổi sang gương mặt tươi đẹp, mặc dù không kích động như Chu Nhu Nhi, nhưng Vãn Thanh cũng mẫn cảm phát hiện, cô ta hoàn toàn không giấu được sự vui mừng trong đáy mắt.

Vãn Thanh có chút không hiểu, nhìn phản ứng của hai người, dường như Phượng Cô không thường tới đây, nếu không, hai người làm sao lại có thể mừng muốn phát điên thế?

Hắn tới không biết có trách mắng gì nàng không?

Thật đúng là không may, mới ra ngoài một lần, đã đụng phải hắn. Nàng nào có biết, Phượng Cô đang xử lý công việc, nghe nói nàng đột nhiên tới Tây Phượng Viên, mới khẩn cấp đến đây

Đang còn nghĩ phải làm như thế nào, Phượng Cô đã bước dài đi vào.

Không thèm liếc Chu Nguyệt Nhi cùng Chu Nhu Nhi lấy một cái, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Vãn Thanh, tuấn nhan xanh mét, dường như cực kỳ không hài lòng: "Không phải ta đã nói nàng đừng chạy loạn sao? Tại sao lại tới đây?"

"Ta ngồi một chỗ thấy buồn bực, muốn đi dạo giải sầu, người đừng tức giận, lần sau ta nhất định sẽ chờ người đồng ý mới đi." Chờ hắn đồng ý, hình như là không có khả năng, nhưng nếu không nói thế, hắn nhất định càng thêm tức giận. Không phải nàng sợ hắn, mà là vì nàng biết hắn chân tâm thật ý quan tâm nàng

Nàng không phải một người vô tâm vô phế, hắn quan tâm, nàng nhìn thấy, cả đáy lòng cũng cảm nhận được.

"Theo ta trở về đi thôi!" Vừa nói Phượng Cô vừa kéo tay Vãn Thanh, muốn đưa nàng đi.

Chu Nhu Nhi ở phía sau đứng lên, nhẹ giọng nói: "Phu quân, người đã lâu như vậy chưa từng đến xem Nhu nhi, có thể ngồi thêm một lát không?"

Đôi mắt trong veo như nước cầu xin, điềm đạm đáng yêu, làm cho ai cũng phải thương tiếc.

Đừng nói là Phượng Cô, Vãn Thanh cùng là nữ nhân, nhìn bộ dạng ai oán thương cảm của Nhu Nhi, cũng có chút không đành lòng, Vãn Thanh nghĩ Phượng Cô nhất định sẽ đáp ứng.

Nào ngờ hắn lạnh lùng trả lời: "Ta còn có việc."

Bốn chữ ngắn ngủi, sắc bén như tên, làm sắc mặt Chu Nhu Nhi đại biến, Nhu Nhi đột nhiên xông lên trước, kéo áo Phượng Cô, đôi mắt ầng ậc nước nhìn Phượng Cô chăm chú, nước mắt đã bắt đầu tuôn xuống: "Phu quân, Nhu nhi đã làm sai cái gì, tại sao người lại lạnh nhạt với Nhu nhi như thế? Người cứ nói ra đi, Nhu nhi nhất định sửa mà."

"Ngươi đã làm sai chuyện gì, nếu như còn cần người khác nói cho ngươi hay, vậy là ngươi chưa ý thức được sai lầm của mình, ta có nói cũng có ý nghĩa gì?!" Sắc mặt Phượng Cô lạnh lùng, nói xong lại muốn đi.

Chu Nhu Nhi vẫn lôi kéo vạt áo của hắn không tha.

May mà Phượng Cô không phải loại người quá ác độc, nàng đã lo lắng hắn sẽ tát cho Nhu Nhi một cái, ý nghĩ này làm Vãn Thanh cũng sợ đến giật cả mình.

Vì sao nàng lại cảm giác được một cái cái tát hung hăng không lưu tình của Phượng Cô thổi qua chứ?

Nàng vẫn nhớ từ khi nàng tỉnh lại, Phượng Cô trước mặt nàng, luôn biểu hiện cực kỳ ôn nhu -, hôm qua hắn đối xử với Ngân Diện thế, cũng chỉ vì Ngân Diện là địch nhân thôi.

Tại sao nàng luôn cho rằng hắn là một người tàn bạo?

Sự nghi hoặc trong lòng càng nhiều.

Vãn Thanh đưa mắt nhìn Phượng Cô, lại nhìn Chu Nhu Nhi, không nói gì thêm, dường như không có gì để nói.

Chợt thấy Chu Nhu Nhi khóc lóc kể lể: "Nhu nhi không làm gì sai! Nhu nhi cũng là người bị hại! Phu quân trách ta, vậy còn hài tử chết từ trong bụng mẹ của ta thì sao? Đứa bé vô tội! Ta không làm gì sai, ta chỉ bắt nàng một mạng đền một mạng mà thôi! Cái chết của nàng, không liên quan đến ta, không liên quan đến ta!"

Nghe thấy cô ta nói "hài tử chết từ trong bụng mẹ", không có lý do -, trái tim Vãn Thanh đột nhiên đau xót, như bị người khác bóp cổ, đau đến không hô hấp được.

Sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ có sự hỗn loạn, có cái gì đó đang từ từ hiện hình, nàng đột nhiên rút tay ra khỏi tay Phượng Cô, hai tay ôm đầu, ngồi bệt xuống, nước mắt tuôn rơi, quả nhiên là đau vô cùng!

Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh ngắt quãng, mang theo một mảnh máu tanh, cô gái kia là ai, nữ tử thanh tú nằm trên giường đá là ai, váy nàng bị nhuộm đỏ màu máu, như từng đóa hoa đang nở rộ, nhiều máu tanh quá, rất dọa người, nét mặt nữ tử thống khổ, như khắc sâu vào tận đáy lòng nàng.

"Đau! …" Nàng kêu to. Tại sao… Tại sao hình ảnh kia lại khiến nàng lo lắng như thế, sự thống khổ, phảng phất như biến nàng thành cô gái ấy.

"Nàng làm sao vậy, Thanh nhi?" Phượng Cô thấy Vãn Thanh đột nhiên khóc lên, sợ hãi vội vàng ngồi xuống hỏi thăm nàng, mặt nàng tràn ngập sự thống khổ, từng giọt lệ như trân châu, làm hắn đau lòng không thôi.

"Ta không biết… Ta không biết… Đầu của ta rất đau …" Vãn Thanh lắc đầu liên tục: "Tại sao, tại sao ta không thể nhớ nổi chuyện trước kia, cô gái kia là ai, tại sao váy nàng lại dính đầy máu? Tại sao? Tại sao? Tại sao ta không nhớ ra cái gì!"

"Không muốn nghĩ thì đừng nghĩ nữa, không có việc gì -, đừng nghĩ nữa sẽ không đau!" Phượng Cô ôm nàng vào trong lòng, thanh âm ôn nhu như nước, nhẹ nhàng dỗ dành.

Rồi sau đó quay người lại, nói với Hoàng Kỳ: "Chuẩn bị kiệu."

Nhìn Hoàng Kỳ vội vàng đi chuẩn bị kiệu, hắn bế Vãn Thanh lên, ôm chặt vào ngực, bước dài ra ngoài.

Chu Nhu Nhi nhìn bọn họ đi ra ngoài, nước mắt ngừng rơi, trong mắt nồng nặc hận ý, đột nhiên xoay người nói với Chu Nguyệt Nhi: "Xem ra, … Tình Thiên này rất lợi hại, giả vờ rất giống, có điều nếu cô ta muốn đấu với ta thì còn quá non!"

Chu Nguyệt Nhi cũng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, không mở miệng nói gì, có lẽ vừa rồi có chút hỗn loạn, người khác không chú ý, nhưng cô ta nghe thấy rất rõ ràng, Phượng Cô gọi "Thanh nhi ", không phải "Tình nhi".

Rốt cuộc là vì tình thế cấp bách mà gọi sai, hay còn có lí do gì khác?

Nguyệt Nhi cong môi cười một nụ cười gian trá, đến khi quay về phía Chu Nhu Nhi, đã kịp hồi phục bộ dạng ôn nhu: "Nàng căn bản không có tư cách đấu với tiểu muội."