Bên trong kiệu, Vãn Thanh ngồi yên trên đùi Phượng Cô, hai tay ôm đầu, mồ hôi vã ra đầm đìa, hô hấp gấp gáp, chuyện trong đầu như muốn vỡ tung òa ra, nhưng không thể nào ra nổi, nàng cố gắng nhớ bao nhiêu thì lại càng khiến hình ảnh nhạt nhòa đi bấy nhiêu, càng lúc càng đau đầu dữ dội.

"Đừng suy nghĩ nữa… Đừng… suy nghĩ nữa… biết không?" Phượng Cô nghe nàng rên rỉ thống khổ, mồ hôi đầm đìa từng giọt, lòng hắn đau như có kim châm.

Hắn không nghĩ tới, thuốc kia sẽ làm Vãn Thanh đau đớn như thế, sớm biết như vậy, hắn sẽ không bao giờ cho nàng uống thứ thuốc kia.

Hắn hối hận! Thật sự hối hận.

"Tại sao ta lại không nhớ ra! Đầu đau quá …." Vãn Thanh rên rỉ, âm thanh khó nhọc, càng làm cho Phượng Cô đau lòng.

Hắn đem nàng ôm chặt trong lòng, nặng nề lên tiếng, mang theo sự nức nở: "Ngoan, … đừng suy nghĩ nữa, đã mời đại phu rồi, sẽ nhanh giải trừ được nỗi thống khổ này."

Vãn Thanh cảm thấy trên mu bàn tay có điểm ấm áp, là… nước mắt, nàng đau khổ quay đầu lại nhìn, thấy … hắn không kịp lau những giọt nước mắt trên mi.

Đôi môi tái nhợt của nàng yếu ớt nở nụ cười: "Tại sao người lại khóc?"

"Nói bậy! Ai khóc! Ta thấy nàng như thế, tay dính lệ ở mặt nàng, sau đó không để ý bị dây lên mặt thôi!" Hắn nói, tuấn nhan hiện lên một mảng ửng đỏ.

Tuấn nhan hắn, vô cùng mất tự nhiên.

Phượng Cô hắn, tại sao lại chật vật như thế chứ! Tại sao mỗi lần đụng với nàng, hắn đều lâm vào tình trạng này chứ!

"Ha ha…" nàng yếu ớt cười một tiếng, nhẹ nhẹ giọng, như cánh hoa cúc lay trong gió mùa thu.

Phượng Cô thấy vậy, trên mặt càng sầu não, nhưng hắn cảm nhận thấy, mặt nàng đã chuyển biến rất nhiều, tựa hồ không còn thống khổ nữa.

Hắn hiểu, nếu nàng chuyển suy nghĩ sang những thứ khác, không dùng sức tập trung suy nghĩ nữa thì đầu sẽ không bị đau. Vì vậy, giận dữ hung tợn nói: "Nàng vẫn còn muốn cười ah, sao dám nói ta khóc chứ, ta đường đường là Phượng Gia của Phượng Vũ Cửu Thiên, minh chủ võ lâm, há là loại tiểu nam nhân dễ rơi lệ sao!"

"Ta… không có cười người mà…" nàng nhợt nhạt nói… "Ta thật sự không có cười người mà…"

"Không cười nữa, nếu còn cười nữa, đừng trách ta!" Phượng Cô trừng mắt, mang theo sự uy hiếp.

Nàng ngoan ngoãn trên đùi hắn, gật đầu đáp lại, nhưng đầu nàng vẫn đau khôn tả, quấn lấy nàng không tha, tay nàng, bấu chặt vào nhau để chống lại cơn đau.

Nàng không muốn làm hắn lo lắng quá mức!

Nhìn nàng bấu chặt đôi tay chống chọi với nỗi đau, tim hắn, đau đớn khó chịu, khẽ cầm lấy tay nàng, đặt lên đôi môi mình.

Đôi môi lạnh giá, nhẹ cất lời: "Thật xin lỗi…" mỗi lời nặng tựa ngàn cân.

"Vì sao nói như vậy…?" nàng hòi, ánh mắt kiên nghị nhìn hắn, không biết sao hắn lại nói thế đây?

Hắn, có chỗ nào phải xin lỗi nàng sao?

Hắn cũng không có mở lời nữa, chỉ dùng sức ôm chặt nàng trong lòng, đầu đặt trên bả vai nàng, miệng thấp giọng hỏi han: "Nàng hận ta đi, khi nàng khôi phục trí nhớ, nàng sẽ hận ta…"

Hắn quyết định, sẽ để nàng nhanh chóng khôi phục trí nhớ, hắn không thể nhìn nàng hai ba ngày lại phát tác đau đầu như thế, như vậy, việc bị nàng hận còn không sánh được với nỗi đau trong lòng hắn.

"Người nói cái gì?" tựa hồ nghe những lời Phượng Cô nói, nhưng nàng không hiểu, lại hỏi lại: "Người nói cái gì?"

Phượng Cô lạnh mặt đi, sau đó nói: "Không có gì, đầu nàng còn đau không?"

"Ân, ta có thể chịu được…" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, cơn đau đàu chưa hề có dấu hiệu giảm đi, nhưng nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, nàng chỉ có thể cố nén ở trong lòng.

Phượng Cô một tay bế nàng, một tay nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, xoay xở tạo một vị trí thoải mái để nàng an tâm ngủ.

Sắc mặt nàng dần dần hồi lại nhiều phần, mày cũng không còn nhăn lại nữa.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên đôi mắt ngấn lệ kia, yên lặng rồi nói một câu: "Thật xin lỗi."

….

Nam Phương Viện lúc này đã có lão thần y chờ ở đó, người này ngoài năm mươi, râu tóc đã bạc trắng, nhưng nhìn rất dẻo dai, thoạt nhìn đã biết là người chính trực.

Kiệu vừa dừng lại, Phượng Cô bế Vãn Thanh đi vào trong phòng, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài phòng, nhìn lão đại phu, sắc mặt một mảnh xanh mét, gào thét: "Thuốc này rốt cục là như thế nào, tại sao lại làm nàng thống khổ như thế."

Lão đại phu không hề sợ hãi, chậm rãi cất mấy thứ đồ ở hòm thuốc, thấy hắn hỏi, chậm rãi ngẩng đầu, cười nói: "Phượng Gia, lão lúc đầu đưa thuốc cho ngươi, có nói không để được nàng gặp bất cứ sự kích thích nào, nhất là những người, những sự vật trước kia, không để nàng nghe được, nhìn được, bởi vì… những điều này sẽ gợi lên trí nhớ trong tiềm thức của nàng. Thuốc này có nhiều mặt, nếu nàng gặp kích thích, những chuyện trước kia nàng không nhớ ra, mà cố gắng nhớ, kiên trì nghĩ, như vậy lại càng đau đớn dữ dội, nghiêm trọng hơn."

"Nhưng ngươi không nói rằng sẽ nghiêm trọng tới mức này, khiến nàng thống khổ như thế!" trên mặt Phượng Cô cuồng phong nổi lên, thô bạo phẫn nộ, một tay nắm chặt vai lão y.

Lão y quát lớn: "Ta nói Phượng Gia a! Sự đau đớn kia, ta không ngờ tới được. Bởi cô nương này ý chí quá! Nếu nàng liều mạng như thế, không có cách nào hết."

"Tại sao uống thuốc này rồi nàng lại có thể mơ hồ nhớ tới chuyện trước kia chứ! Có phải là thuốc của ngươi không thể quên được phải không!" Phượng Cô tức giận quát, trên mặt thập phần lo lắng.

Lời này nói ra quả thực đụng đến sĩ diện của lão y, hắn thấy có người nói y thuật của hắn không tốt, vì vậy mếu máo: "Ngươi không được nói bậy, y thuật của ta không hề kém, sao lại không mất được trí nhớ chứ!"

"Không được, nàng vẫn thường xuyên nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra." Hắn cố ý công kích.

"Ta đã nói qua, muốn khống chế một người không phải việc dễ dàng, mỗi người có một tâm ý riêng, vị cô nương này chắc là trước kia đã trải qua chuyện gì rất đau lòng, cho nên chỉ cần chạm nhẹ vào một sự việc cũng khiến nàng mơ hồ nhìn ra điều gì đó. Nếu như nói nàng là người bình tĩnh, nhưng cả đời nàng cũng sẽ không thể nhớ ra được chuyện cũ, chớ nói rằng là vì đó mà đau đầu." Lão y chậm rãi nói, đôi mắt chăm chú nhìn Phượng Cô.

"Không có thuốc gì ngăn được sao?" Hắn lo lắng hỏi han, trong lòng không khỏi lo lắng.

Lão y cười một tiếng, chậm rãi cười nói, sau đó kiên định như sắt nói: "Không có."

Phượng Cô trừng mắt nói: "Nói như vậy, ngươi … thần y vô dụng."

"Phượng Gia, ngươi đừng đả kích lão, loại chuyện này, ta cũng đã giải thích nhiều lần rồi, cùng lắm thì ta cho ngươi một đơn thuốc, mỗi lần nàng phát bệnh, cho nàng uống, sẽ giảm được đau đớn, được không?"

"Thuốc mà có ba phần là thuốc độc ư! Ngươi muốn nàng chết hay sao? Đây là chuyện cả đời a, nếu nàng cứ 2, 3 ngày lại phải uống thuốc đau đầu, không phải so với chết còn thảm hơn sao!" Phượng Cô hung tợn nói, hỏa khí phun trào, đủ để thiêu đốt hoa viên.

Hắn thở phì phò, suy nghĩ mãi, mới đưa ra quyết định: "Ngươi hãy giải chứng mất trí nhớ cho nàng đi!" Khiến nàng hận hắn, nhưng nàng trở lại bình thường, hắn chấp nhận.

Hắn sẽ chậm rãi để chờ đợi nàng đón nhận hắn.

Hắn còn có thời gian cả đời mà, hắn không tin, không thể khiến tâm nàng rung động.

"Không được! Gia!" Hoàng Kỳ vừa nghe toàn thân kinh sợ, chuyện này nàng hiểu rõ, nếu để Vãn Thanh khôi phục trí nhớ, người bị tổn thương nhất, chính là Gia.

Nàng không thể nhìn thấy Gia bị tổn thương được.

"Khi nào ngươi lại lắm miệng như thế!" Phượng Cô trợn mắt nhìn nàng.

"Gia, nô tỳ cầu người, xin người thứ tội cho nô tỳ lắm lời, nhưng nô tỳ không thể không nói, không thể làm như thế được, nếu để nàng khôi phục lại trí nhớ, chỉ sợ rằng, so với trước kia, nàng sẽ hận Gia gấp bội phần, Gia, tạm thời xin hãy để như vậy, để đến một ngày nàng tiếp nhận Gia, yêu Gia, Gia hãy để nàng nhớ lại, chẳng phải là vẹn đôi đường sao." Hoàng Kỳ quỳ trên mặt đất, nhất nhất nói một mạch, từng chữ từng chữ như dao cắm vào lòng nàng, những lời này… đều là vì nam nhân trước mắt kia.

Trong cuộc đời mình, nàng chỉ có mình hắn, chỉ có hắn mới khiến nàng có niềm tin nơi cuộc sống.

Nàng không dám nghĩ, có một ngày lọt được vào mắt xanh của Gia, nàng càng không dám nghĩ tới sẽ là nữ nhân của Gia, nàng chỉ hy vọng, cả đời này có thể đi theo Gia, đó là thỏa nguyện lớn nhất.

Nàng nhìn ra được Thượng Quan Vãn Thanh là nữ tử không tệ, mà Gia cũng đã bắt đầu động lòng với nàng, liền hi vọng Gia không còn đơn độc một mình nữa.

"Hoàng Kỳ cô nương… chủ ý này cũng không tệ! Phượng Gia, ta nghĩ cũng rất tốt." Lão y sau khi nghe xong cũng đồng ý.

Phượng Cô trong lòng phân vân do dự, chủ ý này cũng tốt, nhưng thấy Vãn Thanh thống khổ như vậy, hắn thật sự không thể chịu nổi, không thể dịu lại. Dùng dao đâm hắn cũng không thể đau như lúc này.

"Phượng Gia, ta về điều chế thuốc, ngươi cho vị cô nương kia uống mỗi ngày, nhưng không được để nàng gặp hay nhớ lại bất kỳ sự việc gì xưa kia, không được dừng thuốc, phải uống mỗi ngày, nếu không uống, bệnh tình sẽ càng trầm trọng, như vậy có thể khiến Gia và cô nương kia hạnh phúc viên mãn, Phượng Gia thấy tốt không?" Lão y thấy hắn có vẻ do dự, liền mở lời. Phượng Cô đã đáp ứng ông ta, mời ông ta ở lại sơn trang chế thuốc, hơn nữa còn cung cấp dược liệu và trang bị cho ông ta một phòng chế thuốc vô điều kiện, nếu vệc này không hoàn thành, theo tính tình Phượng Cô mà nói, không lột da ông ta rồi quẳng ra khỏi sơn trang thì thật là khó tin.

Phượng Cô lúc này mới gật đầu: "Được, tạm thời tin lời ngươi, chỉ cần nàng không phát bệnh nữa, sẽ làm theo ngươi nói."

"Dạ, Phượng Gia, lão về chế thuốc." lão y vừa nói vừa lui ra ngoài.

Sau giờ ngọ, khí trời rất nóng, Vãn Thanh thấy bức bối, lúc này mới chậm rãi tỉnh, vừa mở mắt, đã thấy một tuấn nhan trước mặt mình.

Trên mặt nàng yếu ớt cười, kêu: "Phu quân!"

Hắn hài lòng cười rồi sau đó nói: "Nàng tỉnh rồi."

"Ân" Vãn Thanh cười đáp. Mới nhớ ra nguyên nhân nàng ngủ, trên mặt lại nhíu lại, nàng tựa hồ nghĩ chuyện gì, chuyện như sắp nổi lên khỏi mặt nước nhưng vừa tỉnh lại, sao lại quên hết thế này?

Hồ nghi nhìn phía Phượng Cô, lại thấy Phượng Cô cầm một chén canh đi tới, mặt ôn nhu như nước: "Nào, ta đã cho người làm món canh hạt sen ướp lạnh, vẫn đang ủ lạnh đây, ngươi tỉnh rồi, ăn nào."

Vãn Thanh liếc nhìn mặt bàn, mặc dù nàng không nhìn thấy băng ướp lạnh, nhưng nhìn chén không ngừng phát ra hàn khí cũng hiểu được hắn vất vả như thế nào.

Trong lòng vô cùng ấm áp, nếu không có tâm, làm sao biết nàng thức dậy là nóng nhiệt không chịu nổi, cần nhất, là một chén canh sen ướp lạnh chứ?

Không nghĩ tới hắn lại yêu chiều thể thiếp thế.

Lại nghe hắn nhẹ nhàng múc một thìa, rồi đưa đến trước mặt nàng: "Uống một chút! Thử xem mùi vị thế nào?"

Mặt Vãn Thanh vẫn tái nhợt nhưng đã bắt đầu đỏ ửng, hắn ôn nhu như vậy, khiến nàng không biết nghe theo ai. Kỳ thật, sau khi tỉnh dậy, nàng đã cảm thấy có ổn hơn, đầu không đau nữa, tinh thần cũng thoải mái, tựa như chỉ ngủ một giấc thông thường.

Nàng khẽ cười, thở ra mùi đàn hương, uống một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Vị rất ngon, ngọt không quá mức, hương không quá nồng, vẫn còn dư vị nhàn nhạt của hương sen, thật mát dịu, xua đi cái nóng của mùa hè."

"Thật sao?" Phượng Cô có chút hoài nghi, hắn trước giờ không thích đồ ngọt, cảm giác vị ngọt đó chỉ có nữ tử mới thích.

"Ân, thật sự là rất ngon, ngươi nếm thử đi." Vãn Thanh nhìn hắn hoài nghi, cười nói. Xem ra, hắn rất ít ăn đồ ngọt, cho nên không biết canh hạt sen lạnh này ngon thế nào: "Hạt sen chẳng những ngon, mà lại có vị cam bình, bổ dưỡng, ngày thường uống sẽ hữu ích cho thân thể, mà hạt sen làm canh hạt sen là mỹ vị nhất."

Nghe nàng nói xong, hắn cũng thử uống một chút, mặc dù vị ngọt này hắn không quen, nhưng xem ra không tệ, hơn nữa lại giải khát, nhiệt khí trên người tán đi không ít.

Mà Vãn Thanh, nhìn hắn cầm chiếc thìa nàng vừa uống qua đưa lên môi uống, không phải vì trời qua nóng hay không mà trên mặt phát nhiệt, tràn ra toàn thân.

Nhưng, Phượng Cô như không biết, cười gian một tiếng, lại xúc đưa cho Vãn Thanh, Vãn Thanh trên mặt đỏ ửng, cắn môi, thấy hắn hoàn toàn tự nhiên, chính mình lại xấu hổ thế. Vì vậy há miệng, uống ngay xuống.

Phượng Cô thấy nàng uống xong, lại tự mình uống một hớp, hai người cùng uống, nhanh chóng hết, bát liền thấy đấy, hắn có chút do dự.

Xoay người, hạ lệnh người hầu mang tới một chén nữa.

Quay đầu lại nhìn mặt Vãn Thanh hơi đỏ, cười nói: "Hạt sen này thật không tệ, nhìn sắc mặt ngươi tốt hơn nhiều rồi."

Vãn Thanh bị hắn nói, trên mặt lại càng ửng đỏ, nàng đỏ mặt không phải là vì chén canh kia mà là vì hành động của hắn, hắn tự nhiên theo sát nàng, lại còn nói nàng khí sắc tốt vì bát canh hạt sen.

Thế gian này có nhiều điều kỳ diệu thế ư!

Nàng thật có chút dở khóc dở cười.

Nàng không thể giải thích, nhưng lại không cách nào mở miệng.

Hắn nhìn nàng, hai má hồng hây hây, có cả phần xấu hổ, đột nhiên cổ họng căng thẳng, mắt nóng rực nhìn nàng.

Vãn Thanh quay mắt nhìn, phát hiện ánh mắt nóng như lửa của hắn, chưa kịp làm gì đã bị hắn chế ngự.

Đôi môi nóng rực đặt trên môi nàng.

Mới đầu nàng nhẹ nhàng mà phản ứng, sau đó, hai đôi môi như quấn chặt thành một khối, Vãn Thanh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, hay là do trời quá nóng, người như mất đi phản ứng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Nụ hôn của hắn ngày càng điêu luyện, lưỡi kia đưa vào miệng nàng dò xét, thấy nàng không có phản ứng gì liền lấn tới, đưa vào khiêu khích miệng nàng hơn, dần dần nàng có cảm giác nóng rực, sau đó, nàng cùng hắn hòa quyện, quấn lấy nhau.

Vãn Thanh không chịu được sự khiêu khích của hắn, sớm mất đi lý trí, bất lực đón nhận, sau đó chậm rãi để hai tay lên vai hắn như một lẽ tự nhiên.

Thân thể nàng có chút run rẩy, không hiểu cảm giác gì trong người, đột nhiên, thoáng qua mắt nhìn thấy một đôi mắt phượng, không hiểu tại sao trong lòng đột nhiên sợ hãi, mãnh liệt đẩy hắn ra. (Theo Kún hiểu, là 2 vị này, không nhắm mắt…. ôi!!!

Đem cả người đẩy hắn ra, sau khi đẩy, bản thân cảm thấy có chút thô lỗ.

Phượng Cô nhìn vẻ mặt phức tạp của nàng, trên mặt hiện rõ sự đau đớn, nàng không có chút động tâm nào sao?

Hắn đã cố gắng như thế, mà nàng, lúc này không còn trí nhớ, cũng không hề đón nhận hắn.

Vãn Thanh cảm thấy có chút thất thố, không biết nói thế nào cho phải, miệng mấp máy không nên lời, chính nàng không hiểu, tại sao vừa nhìn đôi mắt kia, trong lòng vô cùng sợ hãi, cuồng bạo đẩy hắn ra.

Nàng cúi đầu, không nói nên lời.

Hắn nặng nề thở dài, nghĩ muốn nổi giận, nhưng hắn làm sao có tư cách nổi giận? Chỉ có thể nặng nề thở dài, sau đó kéo tay nàng: "Đừng nghĩ quá nhiều, là do ta vội vàng, chúng ta còn có thời gian mà, đủ để nàng đón nhận ta."

Lời của hắn có tâm tình trong đó.

Nhưng lúc này nàng không thể nghỉ hết, chỉ áy náy gật đầu.

Nếu như nói không có gì là ngoài ý muốn, có lẽ nàng và hắn chính là mình chứng cho câu đó.

Hắn đối với nàng, thật sự là cực kỳ sủng ái, cưng chiều đến mức mà giả dụ có chết ngay lập tức cũng coi như sống vậy là quá đủ, chẳng luyến tiếc gì nữa.

Một ngày nọ, nàng nói thích ngắm tịnh đế liên hoa(một loài sen tên tịnh đế, là loài sen một gốc hai cành, khi mọc lên thì hai bông liền nhau), kết quả, đến ngày hôm sau, trong ao của Nam Phượng Viên, hoa sen đổi hết thành tịnh đế liên hoa, hơn nữa còn đúng kỳ hoa nở rộ, giống như một đôi nam nữ khinh vũ trong ao.

Tịnh đế liên hoa

Một ngày khác, trong lúc vô tình nàng nhắc tới chuyện tiết trời quá nóng, quần áo dính vào người có chút không thoải mái, kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa đẩy cửa sổ, đã thấy hai máy xay gió cực lớn đang thổi, cơn gió mát lành nhẹ nhàng khoan khoái, lại có mùi sen nhàn nhạt, đến khi nhìn kỹ mới thấy, trước máy xay gió là một khối băng cực lớn, hơn nữa trong khối băng còn có không ít hoa sen, vì vậy, mới có gió mát mang mùi sen.

Nàng nghĩ, tình yêu hắn dành cho nàng, nàng hoàn toàn cảm nhận được-, còn cảm động rất nhiều, nhưng lại không thể hiểu rốt cuộc bản thân mình bị sao, vô phương đón nhận hắn, trong lòng luôn có chút để ý, vô phương thản nhiên đón nhận tất cả.

Tình cảnh đó, khiến nàng cực kỳ áy náy.

"Làm sao vậy? Nàng nghĩ muốn cái gì! Da mặt nhăn hết rồi! Làm vậy không tốt, sẽ tạo thành nếp nhăn!" Phượng Cô ở bên cạnh khẽ đưa tay chạm lên mi tâm của nàng, ôn nhu như nước, thân mật khăng khít.

Ngón tay của hắn có vài phần thô ráp, quanh năm luyện công, làm tay hắn có vài vết chai, bất quá không làm người khác thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì động tác dịu dàng như vậy, đủ để người ta chết chìm.

"Ta chỉ đang nghĩ, rốt cuộc bản thân đã xảy ra chuyện gì?" Vãn Thanh khẽ nói, chuyện trước đây nàng hoàn toàn không nhớ gì, cho nên không thể làm rõ ràng, bản thân tại sao lại cứ một mực bài xích nam nhân này.

"Xảy ra chuyện gì là sao?" Phượng Cô cười khẽ hỏi lại, cặp…phượng nhãn tà mị, lúc này cũng ẩn ý đưa tình.

"Trong trái tim ta, vì sao luôn vô phương đón nhận người." Vãn Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói, hy vọng có thể tìm được đáp án từ trên người hắn.

Phượng Cô nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, tựa cằm lên đầu nàng, nghe nàng thở nhè nhẹ, ánh mắt chỉ càng thống khổ.

Trong tim của hắn, đau đớn không lời nào tả được.

Nàng vô phương đón nhận hắn, chẳng qua chỉ bởi trước kia, đối với nàng đã tạo thành tổn thương quá sâu sắc, thế cho nên nàng mới vô phương quên hết chuyện đã qua, hắn hận bản thân, tất cả lỗi lầm đều do một tay hắn tạo thành.

Ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay từ lúc nào không biết.

Ngọn lửa hừng hực, khiến cả người muốn bốc cháy.

Đến khi Vãn Thanh cảm thấy hắn khác thường, thì lòng bàn tay hắn đã có những giọt máu lã chả chảy xuống không ngừng.

Bị dọa cho hoảng sợ, Vãn Thanh cầm lấy tay của hắn, kinh hô: "Người làm sao vậy! Sao lại thành thế này?"

Vãn Thanh vừa nói vừa tháo ti quyên trên người, băng bó cho hắn, ti quyên trắng như tuyết vừa chạm vào đã nhiễm màu máu, có thể thấy vết thương rất sâu.

Phượng Cô, vẫn như chưa hề hay biết, chỉ có đôi mắt ngưng tụ nỗi thống khổ trong lòng.

"Ta có lỗi với nàng!" Hắn thống khổ nói, thanh âm kia ám trầm khàn khàn, như tiếng gầm của mãnh thú bị thương, thống khổ đậm đặc, đâm thẳng vào trái tim người nghe.

Nàng nhẹ nhàng cầm cổ tay của hắn, phản chiếu trong đồng tử của hắn là ánh mắt quan tâm của nàng, nàng nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người cứ nói đi ra, chúng ta có thể cùng giải quyết, người cứ kìm nén trong lòng như thế, chỉ khiến không ai quên được thôi."

"Không có gì hay để nói hết." Phượng Cô nghe câu hỏi của nàng xong, vẻ mặt thống khổ, không chịu nói ra.

Hắn chỉ sợ, một khi hắn nói ra, sự ấm áp hạnh phúc mà khó khăn lắm mới có giữa hai bọn họ sẽ chẳng còn lại chút gì nữa, cho nên, cho dù thống khổ, cho dù tương lai có phải hối hận, hắn vẫn sẽ không nói ra.

Nhìn hắn quyết không nói một lời, Vãn Thanh chán nản, mấy ngày qua, mặc dù thoạt nhìn hắn cực kỳ thư thái, nhưng Vãn Thanh vẫn cảm nhận được, sâu trong nội tâm hắn có sự đau đớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn nhất định thế nào cũng không chịu nói? Bọn họ đã phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ thật sự không thể nói ra sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đã làm chuyện gì khiến nàng vô cùng phẫn hận sao?

Nhưng là chuyện gì, mới có thể khiến nàng vô cùng phẫn hận?

Hắn không phải loại người… tàn bạo vô lương, mặc dù, có đôi khi hắn cực kỳ vô tình, nhưng đáy lòng hắn vẫn có sự mềm yếu -, như vậy hắn không phải người xấu.

"Người là không tin vào bản thân mình, hay là người không tin ta đủ khí lượng để tha thứ cho những chuyện trước kia?" Vãn Thanh bình tĩnh hỏi han, trong mắt tràn ngập thương cảm, hắn vì sao nhất định phải mất lòng tin ở chính hắn và nàng như thế?

"Thanh nhi, nàng cho ta thêm chút thời gian! Chỉ cần thời điểm thích hợp, nàng sẽ biết tất cả." Hắn kéo nàng, dùng sức, dường như muốn cả hai hòa làm một.

Hắn, không thể mất nàng một lần nữa.

Cho nên, chỉ có thể một mực dối gạt, đến một ngày nào đó, khi lòng của nàng, đã có hắn, sẽ là lúc bọn họ thừa nhận chuyện trước kia.

"Thời điểm thích hợp? Khi nào mới là lúc thời điểm thích hợp?" Lời của hắn, khiến nàng không rõ, chẳng lẽ chuyện trước kia giữa nàng và hắn thật sự khó nói ra như vậy sao?

Nàng muốn nhìn gương mặt của hắn, muốn từ trên mặt của hắn tìm ra chút gì đó, nhưng hắn ôm nàng quá nhanh, nhanh đến mức nàng muốn tránh cũng khó.

Rốt cuộc là hắn bị sao vậy, tại sao chứ?

"Đến lúc cần phải nói cho nàng, ta đương nhiên sẽ nói cho nàng nghe, nàng đừng hỏi nữa, có được không?" Phượng Cô buồn bã nói, áp lực của thanh âm đó, khiến nàng không thể hỏi được nữa. Có lẽ, hắn thật sự có điều khó xử!

Tay nàng ngừng giãy dụa, để mặc hắn ôm nàng vào trong ngực.

Đột nhiên phát hiện, hắn, vẫn luôn sống những tháng ngày đau khổ.

"Ta không … hỏi nữa, đến khi người nguyện ý nói cho ta nghe, ta sẽ nghe." Vãn Thanh thản nhiên khẽ nói.

"Cám ơn." Phượng Cô nặng nề nói. Lần này, là lần đầu tiên hắn nói cám ơn trong suốt bốn năm qua, hắn đã rất lâu chưa nói hai chữ này.

Bởi vì, trên đời này, không có ai đối tốt với hắn, tốt đến mức hắn có thể nói cảm ơn.

"Không phải người đã từng nói, vợ chồng với nhau không cần nói cám ơn sao? Tại sao lại quên rồi!" Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ hỏi han, ngữ khí có chút vui vẻ.

Chỉ để hắn bớt u sầu thôi.

Nhìn bộ dạng thống khổ áp lực của hắn, nàng cũng không chịu nổi, cả Nam Phượng Viên như bị hắn làm buồn bã theo, khiến nàng sắp không thở được.

"Không giống nhau, lời cám ơn của ta rất quý giá, muốn ta nói hai chữ này không dễ, nàng lúc nào cũng nói được, ý nghĩa không giống nhau." Hắn ngẩng đầu, thống khổ trên mặt –tản mát không ít, môi mỏng nhếch lên, khẽ cười nói.

Nàng không muốn làm cho hắn thống khổ, hắn cũng không muốn nàng vì hắn thống khổ mà lo lắng, vì vậy vẻ đau khổ giảm đi không ít, nhưng cơn đau trong lòng, chẳng lẽ nói biến mất là biến mất ngay được!

Nhưng nếu không thể có được sự tha thứ chân chính từ nàng, chỉ sợ có hết đời này, hắn cũng không thể hết đau.

"Nói sạo, chỉ cần là thành tâm, không phải đều giống nhau cả sao -, sao lại phân biệt quý giá hay không!" Nàng bĩu môi với hắn, nhẹ nhàng nhìn phong cảnh xa xa, vườn của Nam Phượng Viên, là một rừng cây lê, bây giờ đang lúc hoa lê nở rộ, cánh hoa múa trong cơn gió, khi gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống, như tuyết mùa đông tung bay, đẹp không sao tả xiết, còn có mùi hoa lê ngào ngạt trong không gian!

"Lời cám ơn của ta, chỉ nói với một người duy nhất là Thanh nhi, tại sao lại không quý giá!" Hắn nói, không đổi giọng.

"Người thật đúng là ba hoa!" Vãn Thanh mỉm cười trợn mắt nhìn hắn, nàng phát hiện Phượng Cô mặc dù nhìn qua thì tà mị bá đạo, nhưng đôi khi, sẽ biểu lộ tính tình như trẻ con -, như hắn lúc này đây, không giống tiểu hài tử thì giống cái gì.

"Tuy ta có ba hoa, nhưng cũng chỉ nói với Thanh nhi, người ngoài muốn thấy bộ dạng đấy của ta, là vạn năm cũng cầu không được!" Hắn ngửa mặt lên, nói một cách hào hùng.

Bộ dạng của hắn buông thả phóng khoáng, nhưng lại ra vẻ rất quý giá.

Làm Vãn Thanh phải bật cười, nàng chưa từng thấy ai cuồng ngạo như vậy! Hắn ba hoa cho nàng nghe mà như thể hắn để nàng chiếm tiện nghi vậy.

"Nàng không thấy thế sao?" Hắn thấy nàng bầy ra vẻ mặt không tin, vì vậy hỏi, vẻ mặt thì mười phần đứng đắn, làm như thể hắn đang nói đạo lý gì đó to tát lắm vậy, không giống hắn bình thường chút nào.

Vãn Thanh lắc đầu, mím môi, cố gắng nín cười, chỉ sợ bản thân không kiềm chế được lại bật cười thành chọc giận hắn, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đúng là vạn năm khó cầu!"

"Thế mới được, vậy nên nàng phải trân trọng! Nhất định phải nhớ kỹ ta đối với nàng rất tốt, không cần nhớ những chuyện …………. ta từng thương tổn nàng trước kia " hắn càng nói càng nhỏ giọng, trong thanh âm thêm vài phần thở dài.

Vãn Thanh chỉ nghe được đoạn đầu, không nghe được đoạn sau, vì vậy ngẩng đầu, hỏi: "Người nói gì?"

Hắn nhướng mày: "Chưa nói cái gì, quên mất, ta tặng nàng lễ vật!"

"Lễ vật, là lễ vật gì?" Nàng chưa từng có dục vọng với bất cứ vật gì, đối với lễ vật, kỳ thật không có nhiều hăng hái lắm, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, nếu nàng tỏ vẻ không sao cả, thì quá lãnh đạm. Vì vậy thanh âm cũng tăng lên mấy tông.

"Nàng nhắm mắt lại." Hắn nhẹ nhàng nói, cặp…phượng nhãn, thâm tình như biển sâu thăm thẳm, làm cho người ta chỉ cần không chú ý sẽ chết chìm trong đó.

Vãn Thanh có chút tò mò, nhưng vẫn nhắm mắt. Nàng không hiểu, rốt cuộc là lễ vật quý báu gì mà hắn phải thần bí như vậy

Nhìn nàng nhắm mắt lại, vẫn đang khẽ cười, trai tim Phượng Cô càng mềm yếu hơn, hắn nghĩ hắn đã hoàn toàn chết chìm trong sự dịu dàng của nàng, chỉ sợ cả đời này, không thể thoát được.

Nhưng?

Nàng có thể tha thứ cho hắn sao?

Hắn mặc dù rất tự tin, nhưng lại cũng không chắc chắn, tổn thương sâu sắc vậy, nàng từng hận hắn như vậy, thế cho nên ngay cả khi mất trí nhớ, vẫn bài xích hắn như vậy.

Hắn lắc lắc đầu, như muốn quăng mấy ý nghĩ đó ra. Móc từ trong lòng ra một túi gấm, bên trong là một dây chuyền.

Dây thật ra cũng không có gì đặc biệt, dùng bạc tinh khiết chế tác, không đặc biệt quý giá, nhưng mặt dây chuyền lại làm người ta lóa cả mắt, lóng lánh như tuyết, trắng trẻo nõn nà, trong sắc trắng ẩn hiện sắc hồng, nhìn kỹ, đúng là đẹp như một đóa hoa sen thật, dưới ánh mặt trời, chất ngọc lóng lánh, lưu thủy tự hoa.

Vãn Thanh chỉ cảm thấy trước ngực có chút lạnh, chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy đóa hoa bạch ngọc lóng lánh, hình hoa sen, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hoa sen màu trắng, thật sự rất đẹp, nhìn gần mới thấy chính giữa có một điểm đỏ, là nụ hoa, bông hoa đang nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

Vãn Thanh cười thật tươi, quay đầu nhìn hắn, đang muốn nói cám ơn.

Lại thấy hắn xua tay: "Nếu muốn cám ơn ta, chỉ cần hôn ta một cái thôi, nếu không muốn hôn thì thôi luôn cho xong, ngọc này là ta dùng trọng kim mua từ tay của thương nhân đến từ Thiên Sơn, thiên nhiên mà thành, độc nhất vô nhị, cũng là khối ngọc duy nhất xứng đáng với nàng."

Mặt nàng ửng đỏ, nàng thật sự thích khối ngọc này -, tuy không phải tuyệt đối đẹp đẽ quý giá, nhưng rất lóng lánh, làm cho lòng người say mê.

Nàng vươn người ra, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ửng, đặt lên mặt hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi sau đó lui trở về.

Phượng Cô đưa tay lên mặt, nhẹ nhàng đặt lên chỗ nàng vừa hôn, trong lòng, cảm giác hạnh phúc chợt dâng lên.

Hóa ra hạnh phúc thật sự chỉ đơn giản như thế.

Vì sao từ trước tới giờ hắn không hề hay biết điều này?

… ….

Ngồi lâu trong đình, tâm trí nàng cũng dần phiêu lãng

Nàng và Phượng Cô trước kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn nhất định không chịu nói cho nàng, vì sao hắn không thể nói?

"Ngư nhi, ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn nhất định không chịu nói ra chuyện trước kia, còn nói chờ đến thời điểm thích hợp, lúc nào mới là thời điểm thích hợp chứ? Hắn không nói ra, lòng ta vô phương dỡ đi sự phòng thủ vẫn dành để bài xích hắn, ta cảm thấy, lúc này ta càng tiếp nhận hắn, tương lai ta sẽ càng phải hối hận -, tại sao lại thế?" Vãn Thanh cúi người thì thào hỏi han con cá, nhưng con cá làm sao mà trả lời nàng được? Nó chỉ có thể ngẫu nhiên quẫy mình một cái, rồi lại bơi ra.

"Thượng Quan Vãn Thanh!" Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy dịu dàng vang lên.

Nàng nhẹ nhàng quay đầu, thấy Chu Nguyệt nhi đứng ở đàng kia, quần áo màu phấn hồng, gương mặt khuynh thành ôn nhu vui vẻ, nhìn qua có vẻ rất thân thiện dễ thương.

Nhưng trong lòng Vãn Thanh, thật ra chỉ có hận ý, nồng đậm như lửa, sắp sửa bốc khói ( bạn Nhi cũng không hiểu T_T).

Vãn Thanh không tự giác xiết chặt ti quyên trong tay, rồi sau đó chậm rãi khôi phục sự trấn tĩnh, bày ra một nụ cười thản nhiên.

"Ngươi cũng là Thượng Quan Vãn Thanh." Cô ta cũng cười một tiếng, bước đi nhẹ nhàng, thướt tha yêu kiều lướt đến.

"Đúng thì sao? Mà sai thì sao?" Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn cô ta, trong lòng tuy muốn cự tuyệt trả lời, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Nữ nhân này, chỉ cần liếc mắt, Vãn Thanh liền biết cô ta không có thiện chí.

"Nếu đúng, chúng ta có chuyện đáng phải nói, nếu không, đương nhiên sẽ ít đi rất nhiều chuyện có thể nói?" Nét mặt cô ta tươi cười như hoa, trong dịu dàng lại có độc kiếm.

"Ngươi biết Thượng Quan Vãn Thanh?" Nàng hỏi, cô ta im lặng, nhưng lại đồng nghĩa với câu trả lời có.

Đối với chuyện của nàng trước kia, nàng thật là phi thường muốn biết, chuyện này đã hành hạ nàng rất lâu.

"Ta mặc dù không biết rõ ràng tất cả chuyện của Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng chuyện của Vãn Thanh và Cô thì ta biết rất rõ." Cô ta uyển chuyển nhu thuận cười một tiếng, thoạt nhìn vô hại, nhưng thật ra ẩn chứa rất nhiều âm mưu.

"Ta có thể nghe một chút không?" Nàng hỏi.

"Đương nhiên, nếu ngươi muốn nói ta có thể nói cho ngươi nghe, chỉ có điều ….. " Chu Nguyệt nhi bầy ra cái dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Chỉ có điều cái gì?" Vãn Thanh không để ý tới sự giả vờ giả vịt của cô ta, chỉ tỉnh táo hỏi han. Nàng nhìn là biết Chu Nguyệt nhi này tới đây, chính là vì muốn nói cho nàng chuyện đã xảy ra giữa nàng và Phượng Cô trước kia, cho nên nàng không lo cô ta sẽ không nói! Nhưng nàng vẫn ác cảm với thái độ giả vờ này của cô ta.

"Chỉ có điều việc này, nếu Cô đã không muốn để ngươi biết, nếu ta nói ra, chỉ sợ sẽ làm hắn giận, ta cũng không muốn hắn giận, chẳng …… " Cô ta lại bắt đầu giở trò ngập ngừng.

Vãn Thanh thấy vậy cũng phiền, trực tiếp ngửa bài: "Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng, không nên quanh co lòng vòng như thế, chuyện ngươi nói hôm nay, ta sẽ không nói với bất kỳ ai khác, cái…này ta có thể cam đoan, ngươi yên tâm được rồi."

"Ân, ta đây an tâm." Chu Nguyệt nhi cười một tiếng. Cô ta chỉ đang chờ có câu nói đây, vốn dĩ cô ta định để Chu Nhu Nhi tới, nhưng tiện nhân kia dạo gần đây quá thông minh, cho dù cô ta có nói gì, Nhu nhi cũng không chịu đi, thật sự là làm cô ta tức muốn chết.

Rơi vào đường cùng, cô ta không thể làm gì hơn là đích thân đi làm, gần đây cô ta đã thăm dò rõ ràng, Thượng Quan Vãn Thanh mất trí nhớ thực sự không phải do bị thương ở đầu, mà là bị người ta cho uống thuốc mất trí nhớ, hơn nữa, dược lực của thứ thuốc đó cũng không được mạnh lắm, thế nên ngày đó Vãn Thanh mới đau đầu đến vậy.

Thuốc của lão y đó, nghe nói là có thể chấn trụ trí nhớ -, nhưng phải uống hàng ngày, nếu không, sẽ bị trí nhớ hành hạ, thậm chí khôi phục trí nhớ.

"Có một số việc, chỉ một mình ngươi mới có thể cảm nhận, nếu để người khác nói, sẽ thiếu đi rất nhiều tình cảm." Chu Nguyệt nhi cười một tiếng nói, cô ta cũng không định nói hết với Thượng Quan Vãn Thanh, bởi vì rất nhiều chuyện, nếu Vãn Thanh không tự mình nhớ ra, lại dựa vào lời người khác nói -, chỉ sợ sẽ không đủ hận Phượng Cô, có lẽ còn có thể lựa chọn tha thứ hắn.

Không thể để chuyện này xảy ra.

Nhưng nếu Vãn Thanh tự mình nhớ ra thì lại khác biệt rất lớn.

"Ta không nhớ ra chuyện trước kia." Vãn Thanh bình tĩnh nói, nàng nghe ra Chu Nguyệt nhi có biện pháp giúp nàng khôi phục trí nhớ.

"Ta biết." Chu Nguyệt nhi quyến rũ cười một tiếng, rồi sau đó chậm rãi nói: "Kỳ thật ngươi muốn khôi phục trí nhớ cùng không phải việc khó."

"Phải làm thế nào mới có thể khôi phục trí nhớ?" Nàng hỏi, bắt đầu không hiểu gì. Chu Nguyệt nhi nói muốn khôi phục trí nhớ không khó, nếu nàng mất trí nhớ là chuyện ngoài ý muốn, làm sao lại dễ khôi phục lại được, nếu có thể nhớ ra trong một sớm một chiều, chỉ có một khả năng, đó chính là nàng đã bị người khác cho uống thuốc mất trí nhớ.

Nhưng rốt cuộc là ai đã làm vậy?

Là Phượng Cô sao?

Tại sao hắn lại phải làm thế?

Trong lòng nàng bắt đầu rối như tơ vò.

Nhưng vẻ mặt vẫn duy trì được sự trấn tĩnh tự nhiên. Nàng biết, trước mặt kẻ xấu không được buông lỏng bản thân.

"Không phải ngày nào ngươi cũng uống thuốc sao? Nếu ngừng uống thuốc, ngươi thử nói xem tình hình sẽ thế nào? Thuốc nào cũng có ba phần độc, chân lý này chưa bao giờ sai." Chu Nguyệt nhi nói xong, không đợi Vãn Thanh nói gì, đã nhẹ nhàng rời đi.

Mục đích của cô ta đã hoàn thành, bằng sự thông minh của Vãn Thanh, chắc chắn không khó trong việc đoán ra ý tứ của cô ta