Tạ Khâm tối nay bận rộn đến muộn, giờ Hợi ba khắc mới về, đêm dài lạnh lẽo, chàng cho rằng Thẩm Dao đã ngủ sớm rồi, lặng lẽ đi vào phòng phụ phía Đông, lại thấy tiểu mỹ nhân chống cằm ngồi bên bàn cao, trước mặt bày biện mấy tờ giấy lụa trống không, không biết đang viết cái gì, hai gò má hồng hào giống như một đóa hoa đào vừa được vớt ra từ trong nước.

Hai chân mang tất dệt thả dưới ghế bành đong đưa, bộ váy màu hạnh, ăn mặc mỏng manh, mặc dù trong phòng đốt địa long nhưng cũng không thể bất cẩn như vậy được.

Tạ Khâm tiện tay lấy áo khoác móc trên giá áo xuống rồi đi đến phía sau nàng khoác lên, xoa hai vai nàng, ánh mắt rơi trên tờ giấy lụa trống không kia:

“Viết gì vậy?”

Thẩm Dao ngậm cán bút trong miệng, quay đầu nhìn chàng một cái, đối diện với ánh mắt trầm ổn bình tĩnh của trượng phu, nàng đột nhiên cảm thấy tủi thân, trông mong nhìn chàng:

“Ta gây ra chuyện rồi.”

Tạ Khâm ngồi trên ghế đẩu bên cạnh bàn cao, giúp nàng khép chặt áo khoác trước ngực, nhạt giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Dao nói ra nguyên do.

Tạ Khâm hơi sửng sốt, chàng hoàn toàn không để ý Thẩm Dao làm gì, nàng muốn làm gì thì chàng đều sẽ ủng hộ, chỉ là Thẩm Dao lại nói lời khí phách muốn chỉnh đốn Tạ phủ, chuyện này có nghĩa là tình cảm của nàng đối với cái nhà này đã dần sâu, đã có dự định ở lại.

Trong sự sững sờ hàm chứa một chút vui vẻ khó nói thành lời… Nhưng chàng che giấu rất tốt, chẳng mấy chốc sắc mặt đã khôi phục như thường:

“Không tệ.”

“Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra được sẽ làm thế nào.” Thẩm Dao đặt bút xuống, hai tay kéo chàng, khuôn mặt nhỏ buồn rầu: “Chàng giúp ta được không?”

Tạ Khâm có thể giúp nàng, nhưng chàng không định giúp: “Nàng tự ôm lấy việc thì tự gánh đi.”

Thẩm Dao dẩu miệng lên, mông di chuyển trượt vào trong ngực chàng, Tạ Khâm đành phải ôm lấy nàng, sau đó sắc mặt không gợn sóng mà nhìn nàng chằm chằm.

Ánh mắt Thẩm Dao hung dữ: “Chàng không giúp ta, ta làm cho Tạ gia chướng khí mù mịt thì biết thế nào đây?”

Tạ Khâm cười: “Chuyện đó thì có làm sao?”

Thẩm Dao không chịu nổi dáng vẻ bình tĩnh này của chàng: “Tạ Thủ phụ, không quản lý được nhà cửa thì sao quản lý được thiên hạ, chàng quản lý Tạ phủ cho tốt trước đã rồi hẵng bàn đến triều chính.”

Tạ Khâm nhìn tiểu cô nương đang không thèm nói đạo lý: “Tứ Tứ, thời gian ta quản lý Tạ gia cũng đủ cho ta làm mấy chục ngàn bách tính ổn định cuộc sống rồi.”

Đương nhiên là Thẩm Dao hiểu đạo lý này, nàng nằm sấp trên đầu vai chàng, ngón tay vuốt ve cổ áo sạch sẽ của chàng: “Không phải ta đang muốn xin chàng chỉ chiêu cho ta sao.”

Chàng đưa tay sờ mũi nàng, vẫn không hé răng: “Tự mình rước lấy thì tự mình nghĩ cách đi.”

Thẩm Dao mệt nhoài dựa vào đầu vai chàng, ánh mắt nhìn khắp khuôn mặt chàng, thậm chí bàn tay nhỏ còn không thành thật mà xoa tới xoa lui cằm chàng:

“Nếu như ta làm cho Tạ gia gà bay chó sủa thì chàng không trách ta chứ?”

Lòng bàn tay nàng ấm áp mềm mại, trêu chọc cho phần cằm có ít râu của chàng cảm thấy khó chịu, lưu luyến sự dịu dàng này, Tạ Khâm vô thức hạ cằm xuống, giọng nói hơi khàn: “Nàng cứ việc làm, sau này ta sẽ dọn dẹp cho nàng.”

Có được những lời này, Thẩm Dao lập tức xoay người đứng dậy như cá chép nhảy, một lần nữa đến sau bàn cao: “Vậy thì ta sẽ cắt giảm chi tiêu thật quyết đoán!”

Sự mềm mại trong lòng bỗng nhiên biến mất, kéo theo trong trái tim cũng trở nên trống rỗng, Tạ Khâm nhìn thê tử đang vô cùng hăng hái, tâm trạng phức tạp lẫn lộn.

Chàng đến phòng tắm tắm rửa trước, thay sang quần áo ở nhà rồi đi ra, lại thấy Thẩm Dao đã liệt kê ra mấy khoản muốn cắt giảm một cách nghiêm chỉnh, Tạ Khâm cười một tiếng: “Rất có khí chất nữ tướng.”

Thẩm Dao nghe ra được chàng đang chế nhạo mình, quay đầu bổ nhào lên người chàng, nha đầu ngốc này có chút sức lực, may mà Tạ Khâm phản ứng nhanh nhẹn, nếu không sẽ bị nàng làm ngã, Thẩm Dao cứ ôm cổ chàng như vậy, kẹp lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của chàng.

Tạ Khâm đón lấy nàng một cách vững vàng.

Ở tư thế này Thẩm Dao thật sự hơi lúng túng, nàng đỏ mặt lặng lẽ quan sát chàng, Tạ Khâm sừng sững bất động, Thẩm Dao đành phải rũ mắt, chỉ là không nỡ rời khỏi chàng, bèn nhẹ nhàng chống lên ngực chàng:

“Gần đây chàng bận lắm sao?”

Giọng nói nàng mềm mại như làn gió nhẹ.

Ánh mắt Tạ Khâm hơi động: “Phải.”

“Ồ…” Giọng điệu Thẩm Dao hơi thấp xuống, thuận miệng hỏi: “Bận đến mức nào?” Ngón tay nhỏ nhắn đảo quanh ngực chàng qua lớp vải áo thật mỏng.

Trong mạch máu của Tạ Khâm sinh sôi cảm giác nóng nảy, chạy lên khuôn mặt chàng, bị chàng áp chế thành vẻ buồn bực: “Làm sao?”

Không trả lời nàng mà lại hỏi ngược lại, có nghĩa là chàng quả thật cực kỳ bận, nếu như nàng có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

Thẩm Dao mím môi, trong lòng tự dưng sinh ra chút bực bội, nàng vặn vẹo uốn éo chân trượt xuống khỏi người chàng, mang theo khuôn mặt xinh đẹp nổi giận đùng đùng quay về sau bàn cao mà ngồi: “Ta không sao, thuận miệng hỏi thôi, Hầu gia ngủ trước đi.”

Tạ Khâm nhìn thoáng qua bóng lưng nàng, nét mặt sâu xa.

Chàng lại muốn xem xem tiểu hồ ly này trốn đến khi nào.

Tạ Khâm thật sự đi ngủ.

Một lúc sau Thẩm Dao nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hít thở ổn định, trong lòng càng buồn bực, nàng rầu rĩ không vui thổi tắt đèn rồi bò lên giường, khi lên giường còn cố ý đạp bắp chân chàng một cái, Tạ Khâm bị nàng làm cho tỉnh giấc:

“Sao vậy?”

Thẩm Dao chui vào trong đệm chăn, nằm đưa lưng về phía chàng bất động.

Cách lớp chăn thật dày cũng nghe được tiếng hít thở phì phò của nàng, Tạ Khâm nhịn cười.

Biết rõ nàng giận dữ điều gì nhưng còn cố ý nói: “Không phải đã nói là nàng cứ làm, nếu có phiền phức thì để ta dọn hay sao, sao vẫn không vui vậy?”

“Không phải ta không vui!” Thẩm Dao quay đầu lại, đôi mắt ướt át nhìn chàng chằm chằm trong đêm tối.

Tạ Khâm vờ như không biết rõ tâm tình của nàng, ngáp một cái: “Được, muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Thẩm Dao thấy chàng thảnh thơi nhắm mắt lại thì càng tức giận, buồn rầu nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng cực kỳ tức giận mà vén chăn của chàng lên, chui vào trong đó, bất chấp tất cả mà ôm eo chàng, thậm chí còn không an phận mà cọ vào ngực chàng.

Đỡ một tay chàng đặt lên người mình, dựa vào chàng hỏi:

“Hôm nay quản sự phòng may vá đã đo người cho ta, dự định làm đồ mới, nói ta đã cao lớn hơn lúc vừa mới vào phủ rồi.”

Tạ Khâm bị ép chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, ánh mắt u ám: “Tốt lắm.”

“Còn nói ta trở nên đẫy đà hơn rồi, chàng nói xem.” Nàng kiêu ngạo ưỡn về phía trước.

Tạ Khâm: “...”

Nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương đang làm loạn, chàng bất đắc dĩ thở dài, nói đúng như sự thật: “Ta không có cách nào phân biệt được.”

Thẩm Dao tức giận nhíu mày lại: “Chàng có ý gì?”

Tạ Khâm hùng hồn phản bác: “Lúc nàng mới vào phủ, ta không hề chạm vào nàng.”

Lúc này đổi thành Thẩm Dao im lặng, nhấc tay chàng lên, xoay người trong ngực chàng, gối lên cánh tay chàng nằm quay lưng lại, sau đó hừ mạnh một tiếng.

Đương nhiên Tạ Khâm biết rõ nàng đang giận chuyện gì, thấy nàng không lên tiếng lại chủ động trêu chọc nàng:

“Nói vậy là, hơn nửa năm nay ta đã nuôi nàng rất tốt nhỉ?”

Thẩm Dao quay đầu lạnh lùng liếc nhìn chàng: “Chàng trả lời ta trước đi, có phải ta thật sự nở nang hơn rồi không?”

Tạ Khâm vuốt ve vòng eo nhỏ của nàng: “Chỗ này thì không, nhỏ như lúc vừa mới vào phủ vậy.”

Thẩm Dao sửng sốt, tức giận đến mức xoay người đấm chàng:

“Vừa rồi chàng đâu có nói như vậy.” Miệng nói lời hung dữ nhưng trong lòng lại cảm thấy hài lòng.

Tạ Khâm cười không nói.

Mặc dù hai người không làm gì cả nhưng ít nhất cũng nằm cùng một chăn, Tạ Khâm ôm nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô nương này đang áp dụng phép khích tướng.

Hôm sau Thẩm Dao thức dậy sớm đến phòng nghị sự, một đống ma ma quản sự ở đây chờ chỉ thị, nhị phu nhân cũng có mặt, bất kể trong lòng nàng ta uất ức thế nào thì ngoài mặt cũng khách sáo giao thẻ bài cho Thẩm Dao, trong phủ chỉ có một bộ thẻ bài, một nửa nằm trong tay nàng ta, một nửa còn lại nằm ở kho bạc, tay cầm thẻ bài mới có thể đến kho bạc lấy bạc, bên cạnh đó, những việc lớn trong nhà đều cần có thẻ bài để làm việc, những khoản chi tiêu nhỏ bình thường thì phê phiếu là được.

Lúc rời đi, nhị phu nhân liếc mắt nhìn con dâu, Chu thị ngoài mặt gật đầu với nàng ta, trong lòng lại lẩm bẩm, nhị phu nhân không muốn đắc tội với Thẩm Dao, lại bảo nàng ấy đến làm kẻ ác.

Không phải ai cũng ngu đâu.

Vua nào thì triều thần nấy, Chu thị phải vì bản thân mình mà tính toán.

Tạ Khâm là người có quyền thế cao nhất trong Tạ phủ, lão thái thái nắm giữ kinh tế của Tạ gia, Thẩm Dao muốn làm gì thì không ai ngăn được.

Chu thị còn phải vì bản thân mình và hai đứa con mà suy nghĩ, không thể vì chút lợi nhỏ mà mạo phạm Thẩm Dao được.

Thẩm Dao có chút không kiên nhẫn với những việc nhỏ vặt vãnh đó, cũng không có tâm tư làm mưa làm gió, nàng vẫn dựa theo lệ cũ, để nhị nãi nãi Chu thị và Tạ Kinh ngồi ở bên cạnh giúp đỡ, có Chu thị và Lê ma ma ở đây nên vẫn chưa đến mức lộn xộn, tính tình Tạ Kinh tùy tiện, nàng ấy không thể giúp việc nhỏ này được, chỉ khi nào nổi lên tranh chấp, Tạ Kinh có thể khiến những ma ma kia kinh sợ, Thẩm Dao không cần đích thân ra mặt, mọi chuyện đều có thể bàn bạc được.

Ở nhà trên đã đốt than, nhị phu nhân sợ lạnh, bình thường đóng cửa sổ cực kỳ kín, Thẩm Dao trẻ tuổi, cơ thể nóng hừng hực, sai người mở cửa sổ.

Ma ma hầu hạ ở hành lang nhìn vào trong thăm dò, thiếu phu nhân trẻ tuổi bình tĩnh, khuôn mặt nhuốm vẻ tươi đẹp, cực kỳ khác với dáng vẻ trang nghiêm của nhị phu nhân, nàng không cần tiểu nha đầu đấm chân, cũng không cần người người bưng trà nước đến trước mặt, trong phòng ngay ngắn trật tự, không ồn ào rộn ràng như trước kia, lại nhìn Lê ma ma ở bên cạnh chỉ huy, thời thế thật sự thay đổi rồi.

Mọi người vào trong nhận phiếu theo thứ tự, đến lượt một vị quản sự phòng bếp, vẫn đưa tờ khai qua như trước kia, chi tiêu của phòng bếp được chia phần theo hàng ngày, tới lui cũng chỉ thay đổi những món ăn đó để dùng, số tiền mỗi ngày dường như không thay đổi, có điều Thẩm Dao nhìn thoáng qua lại nhíu mày:

“Mỗi ngày chỉ ăn uống thôi mà đã tốn năm mươi lượng, một tháng là một ngàn năm trăm lượng, một năm gần hai mươi ngàn lượng, thật sự là vô cùng lãng phí, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày chỉ có ba mươi lượng thôi.”

Ma ma thay đổi sắc mặt, gần như sắp quỳ xuống: “Lục phu nhân, chuyện này làm sao mà được? Trong phủ có gần một ngàn người, mỗi ngày năm mươi lượng đã là tiết kiệm rồi.”

Thẩm Dao khép sổ sách lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Cao ma ma, ta từ nông thôn tới đấy, giá cả rau dưa gà vịt thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết.”

Ma ma cười chua xót: “Phải, người hiểu rõ, chỉ là giá cả ở Kinh thành dù sao cũng khác với nông thôn…” Ma ma nói năng uyển chuyển, dù sao thân phận của Thẩm Dao cũng bày ra đó, bà ta không dám quá lỗ mãng.

Thẩm Dao cười gật đầu: “Không sai, chẳng qua là ta thường đến cánh rừng ở phía Tây Bắc của phủ lấy mầm cây, ở đó nuôi không ít gà vịt mà thôn trang đưa tới, ăn thịt gần như không cần ra chợ mua, ngoài ra, ngày nào cũng có bách tính quanh đây đưa rau dưa hoặc trứng gà trứng vịt trong nhà đến cửa sau của Tạ phủ, nếu như ta nói không sai thì bây giờ trong con hẻm nhỏ phía sau Tạ phủ đầy người khó khăn, nếu như các ngươi có lòng tiết kiệm thì cứ đi thẳng đến con hẻm phía sau mua một ít, những thứ còn lại thì đi chợ mua, một ngày không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu bạc đâu.”

Ma ma không ngờ tới lục phu nhân này còn trẻ mà lại quan sát nghe ngóng cẩn thận như vậy: “Phu nhân, người nói cũng có lý, chỉ là chúng ta là gia đình giàu có, trong nhà không ngừng có tiệc tùng, dù sao cũng phải có chút kết nối ở chợ, dần dà đã có nhà buôn hợp tác lâu dài, trong một thời gian ngắn cũng không thể không đến chỗ người ta mua sắm được…”

Thẩm Dao không có thời gian tán dóc với bà ta, nàng ngắt lời: “Không sao cả, vậy thì ta đổi người mua, đổi nhà mua…”

Ma ma nhất thời không lên tiếng nữa.

Trong tay Thẩm Dao nắm giữ nhân sự sổ sách của Tạ phủ, giọng điệu nàng lanh lảnh: “Ta nói thế này, mỗi ngày phòng bếp chỉ có ba mươi lượng, ai làm được thì làm, không làm được thì có thể rời đi, bản phu nhân lại sắp xếp người tiếp nhận.”

Người khác không dám nói lời này nhưng Thẩm Dao thì dám, ai bảo chi sáu có quyền thế chứ.

Ma ma nhìn thoáng qua Chu thị rồi hậm hực lui xuống.

Chu thị đứng bên cạnh sắc mặt hơi khó coi, phòng bếp luôn được nàng ta trông coi, Thẩm Dao làm như thế cũng coi như đã chặt đứt đường tiền tài của nàng ta, quan trọng hơn là khiến nàng ta không còn mặt mũi trước mặt người hầu.

Ma ma phòng bếp lui ra, đúng lúc này đến lượt ma ma phòng may vá.

Người của phòng bếp không cam lòng, cứ trốn ở bên ngoài nghe ngóng.

Lần này Thẩm Dao không khách sáo nữa, ăn không thể tránh được, chứ đồ mặc thật sự không cần lãng phí như thế.

“Ngoại trừ phần của lão thái thái không thay đổi, những người còn lại bắt đầu từ ta, quần áo mỗi mùa giảm đi bốn bộ.”

Điều này tương đương với việc cắt giảm một nửa.

Vừa dứt lời, Tạ Kinh ở bên cạnh cũng kinh ngạc.

“Dao Dao, người thật sự tàn nhẫn quá đó, cháu sợ các thẩm thẩm tẩu tẩu tỷ tỷ muội muội trong phủ đều không chịu đâu.”

Những nàng dâu có của hồi môn phong phú không để ý đến chút phần quần áo đó, nhưng những cô nương con thứ kia trong tay không có tích góp, toàn bộ đều trông cậy vào chút ít quần áo của mỗi mùa để ăn diện bản thân.

Thẩm Dao nói: “Mục này nhất định phải cắt giảm, một mùa tám bộ thật sự quá nhiều, đồ cũ mặc không hết, đồ mới lại được làm liên tục, ví dụ như ta, trong tủ quần áo còn có rất nhiều đồ mới chưa mặc đến, về phần những cô nương con thứ kia, mỗi năm Giang Nam kính tặng vải vóc đến, chúng ta lại bù cho mấy bộ là được, đây gọi là liệu cơm gắp mắm, làm việc có mục đích, ở đây người hầu một mùa cũng có bốn bộ thì càng không cần đến.”

Tạ Kinh thấy Thẩm Dao kiên trì thì cũng không cưỡng cầu: “Được, cháu nghe theo người hết.”

“Chỉ là, người cần phải chuẩn bị một chút, sau này đám phụ nữ trong phủ đều sẽ xem người là cái đinh trong mắt.” Tạ Kinh nói đùa.

Thẩm Dao cười: “Nếu như ta quan tâm thì cũng không cần phải nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này nữa.”

Chu thị ở bên cạnh châm trà cho nàng: “Lục thẩm quyết đoán như vậy, trong lòng cháu khâm phục.”

Đến ngày thứ hai, Thẩm Dao một lần nữa cắt giảm đồ ăn phòng bếp, cứ lấy nàng và Tạ Khâm ra mà nói, mỗi ngày ba bữa, bữa nào cũng khoảng mười món ăn mà đâu có ăn hết, sau đó, phần của các phu nhân giảm xuống còn sáu món, những cái khác thì giảm dần theo thứ tự, Thẩm Dao đã âm thầm khảo sát, cũng đủ ăn no, chỉ là không còn xa hoa như trước nữa, trách ai được, trong phủ đã thiếu tiền rồi thì phải giảm ăn giảm mặc thôi.

Mấy ngày liên tục, không có mấy hạng mục có thể may mắn thoát khỏi.

Tính tổng cộng lại, chi tiêu mỗi ngày của cả nhà phải giảm gần một nửa.

Các quản sự có oán giận không, đương nhiên là có, nhưng đâu ai dám đến trước mặt Thẩm Dao khóc than.

Thẩm Dao đã chuẩn bị để đấu võ mồm, kết quả ba ngày trôi qua, sóng êm biển lặng, nàng hỏi Lê ma ma:

“Ba ngày cứ trôi qua như vậy hả? Không phải là âm thầm giữ chiêu trò xấu chứ?”

Lê ma ma cười: “Người cũng không nhìn xem ai đứng sau lưng người?”

“Cái này cũng đúng.” Thẩm Dao lại lười biếng nhấp một ngụm trà: “Cáo mượn oai hùm thôi mà, ta đã quen tay rồi.”

Tạ Khâm ở trong triều còn mạnh mẽ vang dội chứ nói chi chỉ là ở trong nhà, trong lòng các quản sự sáng như gương, nếu như đắc tội với Thẩm Dao thì sẽ không chỉ đơn giản là mất việc thôi đâu, làm không tốt sẽ mất cả đầu, không ai dám ngáng chân Thẩm Dao cả.

Thẩm Dao cũng không phải không thông minh, đầu tiên, nàng rung cây dọa khỉ ngay trước mặt Chu thị, trước tiên giải quyết phòng bếp khó nuốt này, những người còn lại gió chiều nào theo chiều nấy, không dám làm bộ làm tịch trước mặt nàng.

Sau đó, nàng vẫn giữ lại một mục quan trọng nhất chưa ra tay.

Người hầu của Tạ gia quá nhiều, nhất định phải “tinh giảm nhân sự”, nếu như trong ba ngày này có người dám xông đến trước mặt nàng, vậy thì vừa đúng, ai nên đuổi thì đuổi, nên bán đi thì bán, đầu năm nay không có nô tỳ nào chống lại được chủ tử cả.

Trong lòng mọi người đều biết, cũng hiểu được Thẩm Dao mạnh mẽ, không chừng sơ ý một cái là cả nhà sẽ bị đuổi ra ngoài, mất việc, thế là ai ai cũng im lìm không lên tiếng.

Nhị phu nhân ở trong phòng sắp tức điên rồi, ôm ngực kêu đau:

“Cái đám nô lệ xảo quyệt này, thật là không có tiền đồ.”

Chu thị khép tay áo đứng bên cạnh không nói một lời, đừng nói là nô bộc, ngay cả bản thân nàng ta cũng không dám sờ vào vảy ngược của Thẩm Dao.

Trứng có thể chọi với đá à?

Thẩm Dao đợi ba ngày cũng không đợi được đám ma ma tạo phản, trái lại quà cáp được đưa vào Cố Ngâm Đường, mọi người đều sợ bị Thẩm Dao đuổi nên tranh nhau đến xum xoe.

Thẩm Dao: “...”

Nàng chưa dùng hết sức đâu.