Lần kiên quyết chỉnh đốn này của Thẩm Dao nói đến cùng vẫn đắc tội với người ta, quản sự đã ít kiếm chác được rồi, phần của cả nhà lại gần như bị giảm đi một nửa, mọi người ngoài mặt không dám lên tiếng, trong âm thầm lại oán trách Thẩm Dao, có điều Thẩm Dao cũng thông minh, cứ mạnh mẽ tiết kiệm trước, cho mọi người một bạt tai rồi lại cho một quả táo ngọt.

Phần tiền tháng của các phu nhân lão gia không thay đổi, các gia và nãi nãi trẻ tuổi, thiếu gia và cô nương, mỗi tháng tăng tiền thêm một lượng bạc, tất cả quản sự được tăng thêm năm trăm đồng, tin tức này được truyền ra, sự oán giận ban đầu đột nhiên tan thành mây khói, chi phí ăn mặc của Tạ phủ vốn đã xa xỉ, bớt đi một chút thật sự cũng không cản trở gì, nhưng bạc thì đúng là đồ tốt.

Kể từ đó, những suất làm quản sự trong phủ ngược lại đã trở thành bánh trái thơm ngon, Thẩm Dao đã đưa ra thông tin muốn loại bỏ nô bộc dư thừa, trong phủ, lòng người bàng hoàng, đều tự tìm cách đi cửa sau để mong có thể ở lại làm việc.

Mấy ngày sau đó, Thẩm Dao giao hết việc nhà cho nhị nãi nãi Chu thị và Tạ Kinh, mình thì ôm sổ sách nhân sự bắt đầu cân nhắc, cắt giảm người là việc lớn nhất trong nhà, Thẩm Dao cực kỳ thận trọng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đối với đám người Tạ gia mà nói, cắt giảm người là một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu, chỉ cần kiếm còn chưa rơi xuống thì không ai dám không nghe lời Thẩm Dao, Thẩm Dao quyết định nhân cơ hội này lập ra quy tắc trước.

Mùng mười tháng Chạp, Tạ Khâm trực đêm đến sáng mới về phủ, tắm rửa xong thì leo lên giường, đệm giường lún xuống khiến Thẩm Dao tỉnh giấc, nàng mờ mịt mở mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, ngoài trời đen như mực, không có một tia sáng nào, nàng bèn nhìn sang bóng người thon dài kia, hỏi một câu:

“Giờ nào rồi?”

Tạ Khâm thấy nàng chống nửa người dậy để lộ ra một đoạn da thịt trắng như tuyết, chiếc chăn hỷ thêu uyên ương thật dày suýt nữa trượt xuống, chàng vội vàng đưa tay đè nàng xuống, giúp nàng dém chăn:

“Đầu giờ Mão, còn sớm, nàng ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Chàng biết gần đây Thẩm Dao bận rộn việc nhà, trời vừa sáng đã phải dậy, mặc dù chàng vui khi nàng hòa nhập vào Tạ gia, nhưng cũng không muốn nàng chịu khổ.

Đêm qua Thẩm Dao ngủ sớm, bây giờ thật sự ngủ đủ rồi, nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Lấy giúp ta áo khoác vào đây.”

Tạ Khâm chỉ có thể lấy chiếc áo dày treo ngoài màn đưa cho nàng, Thẩm Dao mặc vào rồi ngồi dậy, dựa vào gối nhìn chàng:

“Gần đây chàng về càng ngày càng muộn, có phải mấy ngày nữa dứt khoát không về nữa không? Giao thừa cũng đón ở nha môn luôn?”

Tạ Khâm nghe ra được sự oán trách của thê tử, khẽ cười khổ.

Gần đây trong triều đang bàn bạc chuyện chọn người cúng bái mùa đông cuối năm, mỗi lần đến mùa đông khắc nghiệt là bệnh cũ của thiên tử tái phát, gần như không ra khỏi điện Phụng Thiên, đương nhiên sẽ không đích thân cúng tế, dựa theo thông lệ mấy năm qua thì nên do Thái tử đến đàn tế trời và đàn tế sông núi bên trong Vĩnh Định Môn cúng bái, chỉ là Thái tử bị giam lỏng, Hoàng đế đến nay vẫn chưa thả hắn ra, trong triều bình phẩm sục sôi, Lữ Thượng thư của Hộ bộ vì Thái tử mà chạy vạy kêu khóc, cố gắng nhân cơ hội này để bỏ lệnh cấm Thái tử, đảng của tam Hoàng tử thì hận không thể tăng khí thế, thay thế Thái tử, hai đảng hoàn toàn không nể nang gì.

Rất nhiều áp lực cuối cùng đương nhiên sẽ tụ lại ở Nội các và điện Phụng Thiên.

Tạ Khâm đúng lúc muốn mượn thế đè chết Thái tử và tam Hoàng tử, cho nên gần đây chàng thật sự rất bận rộn, cũng không có thời gian nói chuyện với Thẩm Dao.

Hôm nay theo lý thì chàng không cần phải vào triều, còn bốn canh giờ nữa là đến giờ hẹn bàn bạc công việc với phụ tá, Tạ Khâm quyết định nhân cơ hội này dỗ dành thê tử, chàng vén chăn của Thẩm Dao lên, chui vào đó nằm, giọng nói ấm áp đáp:

“Là ta không tốt, gần đây bận đối phó với Thái tử nên không có thời gian chăm sóc nàng.”

Thẩm Dao nghe thấy liên quan đến Thái tử thì đâu còn thật sự trách chàng, bèn xê dịch người, dựa vào lòng chàng: “Ta chỉ muốn xin chàng chỉ bảo một việc thôi.”

“Nàng nói đi.” Tạ Khâm đưa tay ôm nàng vào lòng.

Thẩm Dao nói: “Tạ gia nhiều người như vậy, mỗi ngày mười việc lớn, hơn trăm việc nhỏ, nếu như chuyện gì cũng phải hỏi đến thì chẳng phải sẽ mệt chết sao? Nếu như ta không quản lý, người bên dưới cấu kết với nhau lừa ta thì làm sao đây? Tạ đại nhân, chàng là Thủ phụ đương triều, nhanh dạy ta đi, chàng làm sao quản lý được nhiều quan lại trong thiên hạ như vậy?”

Tạ Khâm bật cười, đè ấn đường, thở dài: “Hóa ra là việc này à.” Chàng đã bận rộn cả đêm, thật sự có chút mệt mỏi, giọng điệu rất chậm, chàng nói một cách êm tai.

“Muốn quản lý sự vụ thì đầu tiên phải quản lý con người trước, trong triều lắm người nhiều việc, phe phái cực nhiều, trong nhà cũng vậy, nhưng thay đổi bao nhiêu thì bản chất vẫn vậy, muốn quản lý người thì nàng phải nắm được hai thanh thượng phương bảo kiếm, một là nhân sự, một là kinh tế, nắm chắc trong tay toàn bộ chuyện nhận và đuổi người trong phủ, người thế nào có thể ở lại quản sự, ai có thể làm được công việc béo bở, tiền tháng của mỗi người là bao nhiêu đều phải do nàng quyết định, nắm chặt hai thứ này trong tay thì nàng sẽ nắm được mạch máu của gia đình, như vậy thì sẽ quản lý được người khác.”

“Nhưng quản lý được người và sự vụ thôi vẫn chưa đủ, phải quản lý nhẹ nhàng một chút, làm thế nào đây? Một tay giám sát kiểm tra, một tay nắm hình phạt.”

“Ví dụ như hai năm trước, để kiểm soát sáu bộ, ta đã lập ra Cấp sự trung sáu khoa Lễ, Lại, Bộ, Binh, Hình, Công, văn thư của mọi việc được phát ra từ Nội các, nhất định phải được Cấp sự trung đóng dấu thì việc mới hoàn thành, cũng phải do Cấp sự trung tiêu hủy văn thư, sau một tháng, công vụ của bộ nào bị trì hoãn, liếc qua là thấy ngay, việc thăng chức hoặc cấp phát bổng lộc hằng năm đều dựa vào kiểm tra giám sát.”

“Nàng cũng như vậy, ở phòng nghị sự sai người liệt kê danh sách công việc mỗi ngày ra, ai hoàn thành thì hủy giấy, lại thiết lập một hộp tối vạch trần để phụ trợ, bọn họ giám sát lẫn nhau sẽ bớt việc hơn rất nhiều so với việc nàng sai người đốc thúc, sau này chắc chắn hiệu suất sẽ tăng lên rất nhiều, cũng có thể giảm bớt cơ hội cho bọn họ cấu kết với nhau tham ô tiền công, ngoài ra cử một người chuyên quản lý hình phạt, thưởng phạt rõ ràng là nàng có thể ngồi yên câu cá rồi.”

Thẩm Dao nghe vậy thì mắt sáng lên, trên mặt tràn đầy vẻ bội phục: “Thật không hổ là Tạ Thủ phụ, bày mưu tính kế đúng vào điểm quan trọng, ta sẽ làm theo lời chàng nói.”

Có lẽ vì quá phấn khích, nàng nâng mặt Tạ Khâm hôn mạnh một cái, đến nỗi má Tạ Khâm dính đầy nước bọt, Tạ Khâm xoa lớp nước bọt dinh dính.

“Đâu có?” Tạ Khâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nói xong thì muốn hôn môi nàng, Thẩm Dao lại tránh đi, nàng đã ngủ cả đêm, vẫn chưa súc miệng, trên người Tạ Khâm tỏa ra mùi bồ kết, có thể biết được là chàng vừa tắm xong rồi qua đây, Thẩm Dao vẫn không thể trơ trẽn thân mật với chàng được.

Tạ Khâm cứ muốn hôn, Thẩm Dao chỉ có thể trốn vào trong ngực chàng, cứ qua lại như vậy, nàng vùi mặt vào cổ chàng, cả người cũng nằm sấp trên người chàng.

Sau đó nàng nhận ra phản ứng của Tạ Khâm, gò má thoáng cái đỏ lên.

Tạ Khâm ôm người đang nửa cưỡi trên người chàng, định lật người nàng lại để nàng xuống nhưng Thẩm Dao lại không động đậy, yết hầu Tạ Khâm lăn lộn.

Có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của đối phương, trong màn bỗng dưng trở nên yên tĩnh.

Đầu óc Thẩm Dao bị co lại, hỏi như bị ma xui quỷ khiến: “Chàng bận rộn cả đêm, chắc là mệt lắm rồi nhỉ?”

Vừa rồi trên mặt Tạ Khâm tràn đầy vẻ mệt mỏi, chưa từng che giấu, Thẩm Dao nhìn ra được.

Tạ Khâm như một sợi dây cung kéo căng, đột nhiên bị người ta gảy một cái.

Bảo chàng đáp lại lời này thế nào đây.

Thủ phụ dù sao cũng là Thủ phụ, nói chuyện rất có chuẩn mực.

“Lúc ở bên nàng, làm sao mà ta mệt được? Bất cứ lúc nào cũng không thấy mệt, trái lại luôn sợ hãi niềm vui này sẽ không thể dài lâu.”

Mỗi một chữ của chàng giống như mỏ hàn, khắc vào trái tim nàng từng chút một, vô cùng nóng.

Vốn là người đi trêu chọc, bây giờ lại như bị nướng trên lửa.

Có lẽ vì hơi thở của chàng vô cùng mạnh mẽ, Thẩm Dao không chống đỡ được nên dứt khoát đặt trán lên cằm chàng, để chàng nhìn đi chỗ khác.

Tạ Khâm nhìn qua đỉnh màn, chậm rãi thở dài một hơi.

Sự im lặng giống như thủy triều, lặng lẽ dập dờn trong màn.

Người đó dùng cái miệng nhỏ kích thích qua lại trước ngực chàng qua lớp áo, sau đó nói bằng giọng buồn buồn.

“Nhưng bây giờ ta vẫn chưa muốn sinh con.”

Ngón tay Tạ Khâm khẽ run lên, kiềm chế không động đậy:

“Nếu nàng không muốn thì nàng có thể mãi mãi không sinh.”

Thẩm Dao kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn chàng một lúc rồi vội vã giải thích: “Ta không nói là mãi mãi không muốn có con, chỉ là bây giờ không muốn thôi, ta vẫn chưa chuẩn bị để làm mẹ…”

Nàng vô cùng lạ lẫm với thân phận gọi là mẫu thân, thậm chí là hơi mâu thuẫn, càng không biết làm sao để làm một người mẹ tốt.

Tạ Khâm nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng: “Ta hiểu mà.”

Thẩm Dao lại nói: “Hơn nữa, gia sản của chàng nhiều như vậy, không sinh đứa con ra kế thừa chẳng phải là lỗ sao?” Nàng cũng không muốn người ngoài được lợi đâu.

Tạ Khâm chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chàng không để ý, chỉ là Thẩm Dao đã có suy nghĩ sinh con, đối với chàng mà nói không khác gì sự ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ta nghe theo nàng hết, có điều, bây giờ nàng thật sự còn nhỏ, không cần để chuyện con cái trong lòng.”

Thẩm Dao tủi thân nói: “Nhưng mẫu thân nói, chỉ có chờ đến khi ta mang thai rồi thì mới có thể giao việc bếp núc ra được.”

Tạ Khâm xoa đầu nàng, cười nói:

“Bà ấy chỉ nói vậy thôi, nàng đừng tưởng thật, nàng cứ chơi đi, không muốn chơi nữa thì ta đẩy đi giúp nàng.”

Chàng luôn như vậy, chưa bao giờ tạo áp lực cho nàng, dường như có chàng, cả thế gian này đều là con đường bằng phẳng.

Thẩm Dao chống người phía trên chàng, mắt lộ vẻ si mê: “Tạ đại nhân, tương lai ta già cả sắc suy, liệu chàng có ghét bỏ ta mà đi tìm một tiểu nương tử xinh đẹp khác không?”

Tạ Khâm nhìn nàng chằm chằm không động đậy.

Đã từng có lúc, nàng một lòng muốn rời đi, bây giờ lại nghĩ xem làm sao để lâu dài bên chàng, đây là dấu hiệu tốt.

“Thẩm Dao, nàng thích điểm gì ở ta?” Tạ Khâm hỏi lại nàng.

Thẩm Dao đột nhiên không đứng đắn, cười hì hì vuốt ve khuôn mặt chàng: “Ta thấy sắc nổi lòng tham.”

“Ừm được.” Vẻ mặt Tạ Khâm không thay đổi: “Ta lớn hơn nàng nhiều như vậy, vào ngày nàng già cả sắc suy thì ta cũng già rồi, nàng có ghét bỏ ta không?”

Vẻ mặt Thẩm Dao đột nhiên trịnh trọng hơn.

Nàng sẽ ghét bỏ Tạ Khâm không đủ tuấn lãng sao, không đâu, người đàn ông này ưu tú mạnh mẽ như vậy, đừng nói là già cả sắc suy, cho dù chỉ còn lại bộ xương già, nàng cũng muốn dựa vào chàng.

“Ta sẽ không ghét bỏ chàng đâu.”

Tạ Khâm tiếp lời nàng: “Ta cũng không, trong lòng nàng nghĩ thế nào thì bây giờ ta cũng nghĩ như thế.”

Thẩm Dao nghiêm trang nói: “Nhưng chàng nhìn đại lão gia, nhị lão gia, còn có tam lão gia xem, tiểu thiếp bên cạnh bọn họ ai ai cũng đẹp như hoa, chờ chàng đến ngày đó rồi thì cũng có thể tìm người trẻ hơn ta mà.”

Lúc này Tạ Khâm thật sự cảm thấy, đàn ông trong nhà không làm tấm gương tốt.

Chàng cũng không giỏi dỗ dành, cũng không muốn nói lời hứa suông, bèn nói:

“Ngày mai ta sẽ thêm một điều vào gia quy, từ nay về sau, hễ là nam nhi Tạ gia thì không được nạp thiếp.”

Thẩm Dao kinh ngạc nhìn chàng.

Điều này còn có tác dụng hơn bất cứ lời dỗ dành nào.

Thẩm Dao chỉ sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó dứt khoát cởi thắt lưng của chàng:

“Còn chần chừ gì nữa, tới đi.”

Tạ Khâm: “...”

Cái tính hấp tấp này.