Sắc trời hơi sáng, gió tuyết thổi vào từ khung cửa sổ của sân viện mù mịt.

Hơi lạnh khiếp người lay động màn trướng.

Khóe mắt Thẩm Dao co giật một cái, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt mơ hồ tựa như có một bóng người, ánh mắt tập trung lại, bóng người đó ngày càng rõ ràng.

Là lão thái thái với khuôn mặt hiền lành.

“Mẫu thân…” Thẩm Dao vô thức mở miệng, bởi vì lâu không nói chuyện nên cổ họng cực kỳ khàn.

Lão thái thái nghe được tiếng mẫu thân này thì hốc mắt cay cay, bà chuyển lên sập ngồi, ôm nàng vào lòng:

“Mẫu thân ở đây.”

Đoàn thị qua đời khiến lão thái thái thổn thức không thôi, bất kể quan hệ của Thẩm Dao và Thẩm gia thế nào, lễ nghi quy tắc gia tộc đều không thể bỏ, Thẩm Dao thân làm con gái đã gả đi, cho dù không để tang nghiêm ngặt thì trong một năm cũng không thể ăn thịt, cũng không tiện cùng phòng.

Đến khi nào mới có thể có thai?

Nếu như trong năm nay, bà xảy ra chuyện gì đó thì Tạ Khâm và Thẩm Dao phải để tang ba năm, chỉ nghĩ thôi, đầu của lão thái thái cũng muốn nổ tung.

Chỉ là trong lòng buồn rầu thì buồn rầu, ngoài mặt lại lộ ra vẻ thương yêu.

“Hôm nay bệ hạ triệu Khâm Nhi vào cung, nó không yên tâm nên mời ta qua với con, đệ đệ con đã về từ biên quan để chủ trì tang lễ, bên phía phụ thân con thì Khâm Nhi cũng đã nói trước với bệ hạ rồi, chỉ là không lộ diện trước mặt người khác, có thể âm thầm trông giữ bên cạnh mẫu thân con.”

Thẩm Dao dựa vào lòng lão thái thái, mờ mịt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng, trong màu tuyết sáng chói có một tia nắng sớm kéo dài, có thể thấy đã trời quang mây tạnh.

Nàng không biết mình đã ngủ mấy ngày, trong đầu mờ mịt, im lặng hồi lâu rồi mới nhàn nhạt đáp một tiếng.

Một lúc sau, Bích Vân đưa một chén trà tới, Thẩm Dao chống người dậy, lúc này mới cảm thấy cơ thể như bị nghiền ép, tay chân đau buốt, uống nước ấm vào bụng thì cảm thấy dễ chịu hơn không ít, nàng miễn cưỡng tươi cười với lão thái thái: “Con không sao ạ.”

Lê ma ma dẫn người vào hầu hạ Thẩm Dao rửa mặt, lão thái thái chuyển sang ngồi ở giường đất gian ngoài chờ, một lúc sau, Thẩm Dao mặc một bộ váy áo gấm màu trắng đi ra, lão thái thái thấy trên cổ nàng đeo vòng lông nhung trắng để sưởi ấm cơ thể thì thoáng yên tâm.

Mẹ chồng nàng dâu hai người cùng nhau dùng bữa.

Thẩm Dao ăn mấy miếng cháo, đồ nàng ăn đều là món chay, đợi ăn no bụng rồi thì cũng có tinh thần hơn.

“Trời đông giá rét, để người chạy tới đây xa như vậy là con dâu không phải.”

Lão thái thái tức giận nhìn nàng: “Bây giờ chỉ còn lại mẹ chồng nàng dâu chúng ta sống với nhau thôi, còn phân biệt gì chứ, con đó, đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, cố gắng sinh con, có chuyện gì cũng đừng giữ trong lòng, mẫu thân nói chuyện cùng con.”

Đoàn thị vừa chết, oán khí của Thẩm Dao tiêu tán theo, trong lòng trống vắng, không buồn không giận, không đến mức khổ sở đến thế, chỉ là sức mạnh chống đỡ toàn thân thoáng cái đã mất, nàng có chút không biết làm thế nào.

“Người đừng lo lắng, con vẫn ổn mà.” Nàng lại ăn mấy miếng canh sâm.

Lão thái thái thấy nàng chịu ăn thì yên tâm, chỉ là ánh mắt lơ đãng lướt qua bụng dưới của nàng, nỗi khổ tâm đó lại bị gợi lên, bà lộ ra nụ cười khổ. Hôm qua lúc bà nhắc tới chuyện này, Tạ Khâm đáp lại bà, nói phu thê hai người còn chưa sống đủ ngày tháng yên tĩnh, không vội có con.

Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, bà quan tâm quá cũng không tốt.

Đưa tay quá dài, trái lại khiến người ta e ngại.

Huống chi, Thẩm Dao quả thật còn nhỏ tuổi.

Lão thái thái ngước mắt nhìn về phía cô nương ở đối diện, mười tám tuổi giống như đóa hoa, đôi mắt long lanh như nước không rành chuyện đời, một khi làm mẹ rồi thì không thể thoải mái thản nhiên như khi còn làm cô nương được, cứ để bọn họ sống thoải mái thêm mấy năm vậy.

Vừa nghĩ như vậy, trái tim liền thả lỏng.

Dựa vào quy tắc mai táng của Đại Tấn, ngày thứ bảy đi đặt linh cữu, con gái đã gả đi cần phải về nhà ngoại khóc tang.

Ngày hôm nay đúng lúc là tết Nguyên tiêu, Tạ Khâm cùng Thẩm Dao về Thẩm phủ một chuyến.

Hoàng đế đặc biệt cho phép Thẩm phủ xử lý tang lễ.

Nhà cửa vốn khang trang đều treo màn trắng, liếc nhìn qua, ai ai cũng mặc đồ tang vải đay, khắp nơi đều là màu trắng, chính giữa linh đường là một người đang quỳ, thân eo thẳng tắp, rất có khí chất giống như tùng xanh không gãy, chính là con trai duy nhất của Đoàn thị, Thẩm Triển.

Dưới sự hướng dẫn của quan làm lễ, tất cả con gái đã gả đi vào linh đường khóc tang, Thẩm Dao đúng lúc quỳ bên cạnh Thẩm Triển, hai tỷ đệ nhìn nhau, mấy tháng không gặp, Thẩm Triển trông đã trưởng thành hơn không ít, không còn da non thịt mềm như trước kia, khuôn mặt rám đen, chứng tỏ đã chịu không ít khổ cực.

Thẩm Dao nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Thẩm Triển lại quan sát nàng hồi lâu, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng tứ tỷ, Thẩm Dao không đáp lại hắn.

Nguyên cả một ngày Thẩm Dao không lên tiếng, đến chạng vạng tối, Thẩm phủ giữ lại ăn cơm, Thẩm Dao không ăn mà cùng Tạ Khâm về phủ.

Ngày hôm sau triều đình khai ấn, Tạ Khâm bận đến mức chân không chạm đất, Thẩm Dao ở nhà gấp diều giấy.

Đến ngày mười tám là tam ti hội thẩm vây cánh của đảng tam Hoàng tử, Thẩm Lê Đông mặc một bộ đồ tù nhân quỳ gối trong công đường nghe dạy bảo, dù sao ông ta cũng không được tính là người trung thành của đảng tam Hoàng tử, không đến mức rơi đầu, Tạ Khâm hòa giải từ bên trong, đưa ra phán quyết ông ta không làm tròn trách nhiệm mà cách chức.

Không thể ở trong Thẩm phủ ban đầu nữa.

Triều đình cho Thẩm gia thời hạn, đại khái là tang lễ của Đoàn thị vừa qua là cả nhà phải chuyển về nông thôn hết.

Lúc thị vệ tháo gông xiềng cho Thẩm Lê Đông, các quan viên trong sảnh đường nhìn ông ta mà trong mắt lộ vẻ thương tiếc, không phải thương tiếc cho ông ta mà là thương tiếc Thẩm Lê Đông có con gái con rể như Tạ Khâm và Thẩm Dao, vốn dĩ không nên có kết cục như vậy.

Quả nhiên, mọi chuyện trên thế gian này đều có nhân quả báo ứng.

Nhìn qua Thẩm Lê Đông loạng choạng sa sút đi ra khỏi công đường, lúc cơ thể cao lớn đó bị ánh nắng chiếu vào không khỏi run lên, mọi người không kìm được mà suy đoán, cũng không biết ông ta có hối hận khi mười một năm trước đã ném đứa trẻ chưa đầy bảy tuổi kia đến Nhạc Châu xa xôi ngàn dặm hay không.

Nếu đứa trẻ đã lựa chọn bọn họ làm cha mẹ, làm cha mẹ thì không nên cô phụ sự tín nhiệm đã có từ lúc sinh ra này.

Bởi vì tầng quan hệ này với Thẩm Lê Đông, Tạ Khâm tránh hiềm nghi nên không tham gia hội thẩm, chỉ là thông tin được bẩm báo cho chàng không sót một chữ.

Việc Thẩm Lê Đông bị khai trừ cũng mang đến một chút thanh danh tốt cho Tạ Khâm ở trong triều, ai ai cũng nói Thủ phụ đương triều chí công vô tư, cương trực không thiên vị, hội thẩm kết thúc, Tạ Khâm cùng đám người Trịnh Các lão đưa sổ con đến điện Phụng Thiên, Hoàng đế đã là nỏ hết đà, tinh thần mệt mỏi, Thái tử còn nhỏ tuổi, cuối cùng việc rơi lên đầu Tạ Khâm, Tạ Khâm đứng bên cạnh Thái tử, từ từ giải thích từng chữ một, dạy hắn cách cầm quyền, Tạ Khâm nắm chức vụ cao nhưng không hề kiêu căng, cũng chưa từng độc quyền lộng hành, được triều chính khen ngợi.

Ban đêm Tạ Khâm về đến nhà, nói cho Thẩm Dao biết tin tức, Thẩm Dao nói một câu: “Vất vả cho chàng rồi.”

Tạ Khâm cho rằng trong lòng nàng khó chịu, ôm nàng vào lòng, không biết có phải chàng ôm chặt quá hay không, Thẩm Dao bắt đầu ho, sơ ý nôn ra hết bữa tối lên người Tạ Khâm.

Thẩm Dao che miệng lúng túng nhìn Tạ Khâm, đôi mắt đỏ hồng áy náy nói: “Xin lỗi chàng.” Sau đó thanh minh cho bản thân mình: “Vừa rồi chàng siết ta chặt quá.”

Tạ Khâm không trách nàng, vội vàng gọi người vào thu dọn.

Gần đây tâm trạng của Thẩm Dao không được tính là tốt, cơ thể yếu ớt cũng không bất ngờ.

Đến sáng sớm hôm sau, sau khi Tạ Khâm vào triều, nàng lại nằm ở sập nôn khan một lúc lâu.

Trong lòng Lê ma ma có chút suy đoán, chỉ là lần trước Thẩm Dao cũng như thế, bởi vì tâm tình không tốt nên kinh nguyệt bị chậm, bà không dám hoang tưởng, để cho chắc chắn, bà vẫn hỏi Thẩm Dao xem có cần mời Thái y không, sợ mừng hụt nhưng lại không dám nói rõ, Thẩm Dao xua tay: “Đợi buổi đưa tang hôm nay qua đi rồi nói, bà yên tâm, ta không sao.”

Hôm nay đưa tang Đoàn thị, Thẩm Dao mặc đồ trắng đưa tang rồi đi đến cổng thành, nàng đột nhiên ngã xuống đất từ trong đám người, lúc đó Tạ Khâm chỉ xuất hiện trong tang lễ một chút rồi về triều nên không ở hiện trường, Thẩm Dao bỗng nhiên té xỉu đã dọa cho những người đi theo sợ hãi.

Thẩm Triển nhét linh bài của Đoàn thị cho anh họ Thẩm Phù, vội vàng ôm Thẩm Dao đi đến lều vải tránh gió cách đó không xa.

Chốc lát sau Bình Lăng dắt xe ngựa tới, mọi người ba chân bốn cẳng đưa Thẩm Dao lên xe, Thẩm Triển quyết định thật nhanh:

“Mau đưa về Tạ phủ mời Thái y chữa trị.”

Bình Lăng tự mình điều khiển xe ngựa về phủ, đội ngũ mai táng tiếp tục ra khỏi thành, toàn bộ Thẩm gia sắp rời Kinh, quan tài của Đoàn thị dừng lại ở một ngôi miếu nhỏ ngoài thành, ba tỷ muội Thẩm Ninh không nỡ để mẹ về quê an táng, quỳ gối ở miếu khóc đến tê tâm liệt phế, sau khi dừng ở miếu ba ngày, Thẩm Triển lại tự mình đỡ linh cữu về quê nhà Duyện Châu an táng, đây là chuyện nói sau.

Lại nói đến Thẩm Dao bên này, xe ngựa đi đến cửa hông Tạ phủ, lão thái thái gấp đến độ tự mình ra đón, dặn dò bốn ma ma giỏi giang dùng chăn bọc Thẩm Dao lại rồi đưa đến Cố Ngâm Đường.

Đã sớm có Thái y chờ ở Tạ phủ, nàng được đặt lên giường, cách màn trướng, bàn tay khô gầy của Phạm lão Thái y đặt lên cổ tay Thẩm Dao bắt mạch, lão thái thái thì ngồi ở đối diện ông, tức giận đến mức trong mắt rưng rưng nước mắt, âm thầm trách cứ người bên cạnh không hầu hạ tốt, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng tới Thái y bắt mạch, bà ép buộc chính mình không lên tiếng.

Bên ngoài rèm châu, là đám người quỳ đầy đất với Lê ma ma ở hàng đầu.

Tạ Khâm nhận được tin ám vệ đưa tới thì vứt công vụ xuống lập tức chạy về, chưa cởi quan phục, phong trần mệt mỏi mà xông vào Cố Ngâm Đường, thấy bên ngoài phòng toàn người đang quỳ, chàng càng cho rằng Thẩm Dao đã xảy ra chuyện, lo lắng muốn vào phòng trong thăm.

Lão thái thái lo lắng khí lạnh trên người chàng sẽ làm Thẩm Dao khó chịu nên hung hăng trừng mắt liếc chàng, ngăn chàng lại.

Tạ Khâm đành phải dừng chân, ánh mắt dời về phía lão thái y.

Lão thái y mang vẻ mặt bình tĩnh, bắt mạch một lúc rồi xoay người nhìn ra phía bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt âm u của Tạ Khâm, lão Thái y thoáng gật đầu ra hiệu cho chàng yên tâm, lại nhìn đám người hỏi:

“Bao lâu rồi phu nhân chưa có kinh nguyệt?”

Lời này vừa dứt là giống như long trời lở đất.

Lê ma ma phản ứng đầu tiên, hoảng hốt vội nói: “Năm ngày, năm ngày rồi chưa tới ạ…”

Cơn tức giận trong lòng lão thái thái nhanh chóng được sự vui thích dè dặt thay thế, không thể tin được mà hỏi lão Thái y:

“Nghe ý này của ngài, là có rồi à?”

Phạm Thái y dù sao cũng có kinh nghiệm đầy mình, vô cùng bình thản, ông cười đáp: “Chúc mừng lão thái quân, chúc mừng Tạ Thủ phụ, đứa trẻ được hơn một tháng rồi.”

Lão thái thái kích động đến mức cười ra nước mắt.

“Ông trời thương xót, Khâm Nhi có con rồi, cho dù bây giờ ta đi thì cũng có thể nhìn mặt cha nó rồi.”

Lão Thái y lập tức nói: “Đây là chuyện vui lớn, người không nên nói như vậy, người còn đang khỏe mạnh, nói ít thì còn phải sống thêm tám năm mười năm, ôm thêm mấy đứa cháu nữa.”

Trong lòng lão thái thái thoải mái, bà cười nói: “Đúng, ta còn phải sống thêm mấy năm nữa, thay con bé này chăm lo nhà cửa, để nó yên tâm điều dưỡng thân thể.” Bà chỉ vào Thẩm Dao, sau đó lại đầy lo lắng hỏi:

“Sao lại ngất xỉu vậy, cái thai có ổn không?”

Lão Thái y thoáng nhìn qua giường, nhạt giọng nói: “Cái thai vẫn ổn, lão hủ [1] sẽ kê ít thuốc dưỡng thai cho phu nhân, cố gắng điều dưỡng thì sẽ không sao.”

[1] Lão hủ (老朽): Cách tự xưng khiêm tốn.

Về phần tại sao lại té xỉu thì lão Thái y không nói, dù sao cũng không thể nói nhà người ta phát hiện muộn, không chăm sóc thai phụ tốt nên khiến nàng đi ra ngoài rồi bất tỉnh được đúng không?

Trong lòng lão thái thái hiểu rõ, bình thường ở đây toàn là người chu đáo cẩn thận, lần này lại đều ngã quỵ trước biến cố.

Bà dặn dò người đi vào hầu hạ Thẩm Dao rồi cùng lão Thái y chuyển đến gian ngoài uống trà, lúc này Tạ Khâm đã cởi quan phục ra, nói cảm ơn lão Thái y rồi vội vã vào thăm Thẩm Dao, lại bị lão thái thái gọi lại:

“Còn không mau gửi hồng bao cho lão Thái y đi? Con là người làm phụ thân rồi đó.”

Lão Thái y cười, liên tục nói không dám.

Tạ Khâm lập tức dặn người đi chuẩn bị.

Mình thì đi vào trong thăm thê tử.

Lão Thái y kê đơn thuốc xong thì cũng không ở lại thêm, mang theo tiểu dược đồng rời khỏi Tạ phủ.

Lão thái thái không yên tâm về Thẩm Dao, lại đi vào phòng trong, Thẩm Dao đã tỉnh lại, đang dựa vào bên sập ăn canh sâm, Tạ Khâm ngồi bên cạnh dém góc chăn cho nàng, Lê ma ma và Hạnh Nhi vây quanh hầu hạ, đã chen cho Bích Vân đứng sang bên cạnh.

Thấy lão thái thái đi vào, Bích Vân lập tức bưng ghế bành qua cho lão thái thái ngồi, lão thái thái ngồi đối diện Tạ Khâm.

Cả phòng không có ai lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Dao ăn canh, Thẩm Dao hơi ngại, đỏ mặt húp một hơi hết sạch, nàng lau khóe môi rồi ở trên giường hành lễ với lão thái thái:

“Khiến mẫu thân lo lắng rồi ạ.”

Lão thái thái thấy nàng gầy yếu thì hít vào một hơi thật dài, ánh mắt liếc nhìn sang mấy người trong phòng, cả đám đều quỳ xuống.

“Nhà mẹ con bé xảy ra chuyện, trong lòng nó không thoải mái, trẻ tuổi nên cho rằng đó là chuyện bình thường, nhưng đám người hầu các ngươi đông như vậy lại bất tài như thế sao?” Sau đó bà tức giận chỉ vào Lê ma ma:

“Nhất là ngươi, cũng là người từng ở bên cạnh ta, bây giờ xảy ra sự cố lớn như vậy, nếu như Dao Nhi và đứa trẻ có chuyện không hay xảy ra thì ngươi giải thích thế nào đây?”

Trong lòng Lê ma ma cũng nghĩ mà sợ, bà quỳ trên mặt đất nghẹn ngào:

“Đều do lão nô hầu hạ không chu đáo, đêm qua phu nhân nôn, lão nô đã có chút suy đoán, chỉ là lần trước đã xảy ra hiểu nhầm, lão nô không dám rêu rao…”

Bà còn chưa dứt lời, lão thái thái đã cười lạnh:

“Cho dù nghìn lần sai, cũng không thể để sót một lần đúng, ngươi đó, bây giờ làm việc càng ngày càng có vấn đề rồi.”

Lê ma ma nhớ đến tính tình của lão thái thái, điều bà không tha thứ được nhất đó là người khác kiếm cớ, lập tức loại bỏ suy nghĩ muốn thanh minh:

“Phải, người dạy bảo đúng, quả thật là lão nô sai sót, lơ là cảnh giác.”

Thẩm Dao giải vây thay cho bà:

“Mẫu thân, người bên cạnh đều cho rằng con vì Thẩm gia mà khó thả lỏng được, kinh nguyệt bị trễ cũng không có gì lạ, dù sao lần trước cũng như vậy mà, người đừng trách ma ma nữa, nói tới nói lui là do bản thân con dâu không cẩn thận.”

Lão thái thái lại không nỡ trách nàng, thấy trên mặt Tạ Khâm đầy vẻ bình tĩnh, thậm chí còn hơi mất hồn, bà tức giận đến mức mắng chàng một câu:

“Người đáng trách nhất là con đó, con thân làm trượng phu, sao có thể bỏ thê tử đó mà mặc kệ được?”

Lão thái thái mắng tới mắng lui, đơn giản chỉ là để phát tiết nỗi sợ trong lòng.

Tạ Khâm bật cười: “Phải, người đầu tiên phải trách là nhi tử, được rồi, người mắng cũng mắng rồi, cũng nên nở nụ cười đi ạ, đây dù sao cũng là việc vui mà.”

Lời nói này đã chạm vào trái tim bà, bà hớn hở nói: “Vậy con thì sao, con sắp làm phụ thân rồi, cũng nên vui vẻ mới phải.”

Cũng không biết vì sao, trong lòng Tạ Khâm rõ ràng chẳng có gợn sóng nào nhưng chàng vẫn phối hợp với lão thái thái nói:

“Đương nhiên là nhi tử vui ạ.”

Chỉ chốc lát sau, lão thái thái dẫn người đi ra ngoài, tự mình xem xét việc trang trí trong Cố Ngâm Đường để đề phòng có chỗ nào bất ổn, lại đưa Lê ma ma ra ngoài tận tâm chỉ bảo, quyết định sắp xếp thêm hai ma ma đến giúp đỡ Lê ma ma.

Ở phòng trong chỉ còn lại Tạ Khâm và Thẩm Dao.

Phu thê nhìn nhau một lúc, Thẩm Dao ngại ngùng mím môi, thỉnh thoảng còn nhìn chàng bằng ánh mắt chứa ý cười.

Tạ Khâm nắm mu bàn tay nàng: “Đắc ý lắm à?”

Đương nhiên là Thẩm Dao đắc ý, nàng cười một lúc, hỏi Tạ Khâm một cách ngây thơ giống như con nít:

“Ta thật sự có thai rồi à?”

Tạ Khâm nhìn tiểu cô nương mỏng manh, tâm trạng ngổn ngang khó phân biệt.

“Dao Nhi, nàng hãy đồng ý với ta, đứa trẻ quan trọng nhưng chẳng quan trọng bằng nàng, chỉ có nàng vẫn ổn thì đứa trẻ mới có mẫu thân chăm sóc, nàng hiểu chứ?” Tạ Khâm không hy vọng Thẩm Dao dồn hết tâm sức vào đứa trẻ, chàng hy vọng thê tử của chàng có khoảng trời riêng cho mình.

Thẩm Dao chỉ quan tâm đến việc vui vẻ, ngã vào lòng Tạ Khâm:

“Vậy thì chàng hãy chăm sóc ta thật tốt, ngày ngày ở bên cạnh ta, không được rời xa ta, mỗi ngày làm đèn lồng cho ta, ban đêm làm gối cho ta nằm, được chứ?”

Đây là đang làm nũng ăn vạ.

Thẩm Dao quen thuộc lại quay về rồi.

Tạ Khâm cảm nhận được đứa trẻ đã xua tan đi nỗi sầu lo trong lòng nàng, xem ra đứa trẻ tới rất đúng lúc.

Lúc rời khỏi Cố Ngâm Đường, lão thái thái đã cố ý gọi Tạ Khâm ra ngoài.

Mặt trời ngả về phía Tây, xung quanh tĩnh lặng.

Ánh sáng mặt trời trong vắt chiếu trên người Tạ Khâm, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo vô cùng tuấn tú kia.

Lão thái thái nhìn đứa nhi tử xuất sắc mọi mặt này, nhỏ giọng dặn dò:

“Dao Nhi có thai rồi, con không được lỗ mãng chạm vào nó đâu.”

Tạ Khâm: “...”

Đứng đó một lúc lâu lại đợi được một câu như vậy, sắc mặt Tạ Khâm khó coi: “Nhi tử cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.”

Lão thái thái không nhịn được mà cười lên, quên mất tiểu nhi tử đã là Thủ phụ đương triều chín chắn rồi.

Có lẽ là không muốn đứa trẻ trải qua nỗi khổ mình từng chịu, Thẩm Dao vô cùng kiên nhẫn với đứa trẻ trong bụng, bất kể nôn mửa nghiêm trọng tới mức nào, nàng cũng chưa từng oán trách nửa câu, khi ở trong bụng mẹ, mỗi một đứa trẻ đều có sự ỷ lại tự nhiên vào người mẹ, điều này có thể giải thích được vì sao nàng hận Đoàn thị chứ không hận Thẩm Lê Đông, Thẩm Lê Đông đối với nàng mà nói chẳng khác nào người lạ.

Nhưng Đoàn thị thì khác, mỗi lần nằm mơ nàng đều cảm thấy giọng nói của mẫu thân nàng vô cùng mềm mại, chắc hẳn lúc mang thai nàng, Đoàn thị tưởng là con trai nên cũng vô cùng kiên nhẫn với nàng.

Phạm Thái y đi ra khỏi cửa chính của Tạ phủ thì truyền thông tin Thẩm Dao mang thai ra ngoài, ông lão làm vậy là có nguyên nhân.

Đoàn thị vừa chết, tin vui của Thẩm Dao truyền đi càng sớm càng tốt, để mọi người hiểu được đứa trẻ này đến trước khi Đoàn thị mất.

Trên dưới triều chính đều chúc mừng Tạ Khâm.

Chàng đã gần ba mươi, thật sự không được tính là trẻ nữa, cuối cùng cũng có con, trong lòng đồng liêu đều vui vẻ thay chàng.

Vào ngày mười lăm tháng Hai, toàn bộ Thẩm gia rời khỏi Kinh thành, chuyển đến quê nhà ở Duyện Châu. Thẩm Dao không hề xuất hiện, chỉ sai người đưa quà bái biệt cho Thẩm lão thái thái, những người con gái khác của Thẩm gia thì tụ tập ngoài cửa thành khóc lóc.

Tạ Khâm lo lắng tâm tình Thẩm Dao không tốt nên về phủ sớm với nàng:

“Thái tử sai người ban thưởng cho Thẩm Triển.”

Thẩm Dao kinh ngạc: “Là cái gì vậy?”

“Một con dao găm khảm bảo thạch.”

Thẩm Dao ngẩn người: “Có ý gì vậy? Không phải là khích lệ Thẩm Triển tập võ đấy chứ?”

Ngón tay trắng trẻo của Tạ Khâm gõ lên bàn:

“Chắc là cũng có ý này, tướng lĩnh trấn thủ biên quan đưa tin cho ta, nói là biểu hiện của Thẩm Triển ở biên quan không tệ, không đủ kinh nghiệm nhưng lại có năng lực, đợi một thời gian nữa thì sẽ là một hạt giống tốt.”

Thẩm Dao im lặng: “Ba năm sau hẵng nói.”

Thẩm Triển phải về Duyện Châu để tang Đoàn thị ba năm.

Thẩm Dao chợt nhớ tới một việc:

“Đúng rồi, không phải nó đã đính ước với nhị tiểu thư phủ Tổng đốc Giang Nam sao? Bọn họ có tới tang lễ của Thẩm gia không?” Nàng không biết người của phủ Tổng đốc Giang Nam, ở trong tang lễ cũng không để ý đến chuyện này.

Tạ Khâm cười lạnh, lắc đầu nói: “Không, lúc trước cũng chỉ trao đổi tín vật thôi chứ không viết hôn thư, khi rời Kinh Thẩm Triển đã chủ động trả tín vật lại, Tưởng gia vốn nên nhận lấy ý tốt này, đáng tiếc là bọn họ cực kỳ kiêng kỵ, sợ rước chuyện vào người nên ngay cả người đến phúng viếng cũng không có.”

Thẩm Dao mặt không cảm xúc, đây đều là việc Đoàn thị tự làm tự chịu.

Phu thê hai người nói chuyện một hồi rồi cùng nằm xuống, Thẩm Dao đưa lưng về phía Tạ Khâm, bắt đầu nói chuyện với đứa con trong bụng.

Tạ Khâm nghiêng người nhìn thoáng qua phần bụng dưới bằng phẳng của nàng, có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Còn chưa thấy được nửa cái bóng của đứa trẻ mà Thẩm Dao đã nghiêm túc làm mẫu thân rồi.

Đứa trẻ không khiến Tạ Khâm thất vọng, chiếc bụng nhỏ căng đầy đó ngày một lớn lên, đợi đến ngày có cử động thai, chàng phủ tay lên phần da bụng thật mỏng, bị đá nhẹ một cái thì mới chính thức có cảm giác làm phụ thân.

Sau đó Thủ phụ đương triều bắt đầu đường đường chính chính nói chuyện với đứa trẻ trong bụng.

Chỉ là chàng và Thẩm Dao khác nhau rất rõ, phần lớn là nói cho đứa trẻ biết rằng:

“Mẫu thân con vất vả lắm, bớt làm ầm ĩ lại, sau khi trời tối là phải đi ngủ, hiểu chưa?”

Lúc này đổi thành Thẩm Dao dở khóc dở cười, nàng đẩy tay Tạ Khâm ra:

“Chàng hà khắc với Tứ Tứ làm gì?”

Bắt đầu từ ngày mang thai, Thẩm Dao đã đặt tên cho đứa nhỏ là Tứ Tứ, tặng nhũ danh của mình cho con, hy vọng con sẽ trở thành một Tứ Tứ thật khác, một “Tứ Tứ” không giống như nàng, Tạ Khâm rất bất mãn.

Chàng thấy, Tứ Tứ chính là Thẩm Dao, chàng cực kỳ thích nhũ danh này, không nỡ cho người khác.

Chàng đổi “Tứ Tứ” thành “Tư Tư”.

Thẩm Dao không cố chấp bằng chàng, cuối cùng cũng đồng ý đổi.

Từ khi bụng lộ rõ, người hầu trong nhà bắt đầu chuẩn bị quần áo cho đứa trẻ, Bích Vân vừa thêu giày đầu hổ vừa liếc nhìn cái bụng tròn trịa của nàng:

“Cô nương à, người nói xem trong bụng người là thiếu gia hay tiểu thư?”

Thẩm Dao nằm nghiêng người trên giường La Hán che chiếc bụng nhô lên nói:

“Sao cũng được, chỉ cần là con của ta thì ta đều thích.”

Nàng sẽ không vì những gì mình đã trải qua mà uốn cong thành thẳng, cứ muốn có con gái để chứng minh điều gì, nàng cũng sẽ không chịu sự ảnh hưởng của quan niệm thế tục, kỳ vọng đó là con trai.

Bất cứ chờ mong giới tính nào cũng là sự khinh nhờn đối với đứa trẻ trong bụng.

Ngày nọ có một ma ma nhiều chuyện một câu: “Thai đầu dù là nam hay nữ thì đều tốt cả.” Ngụ ý rằng nếu như sinh con gái thì sinh tiếp, sinh con trai thì sẽ không áp lực.

Thẩm Dao nghe được lời này thì nhíu mày, nàng còn chưa nổi giận thì Tạ Khâm đúng lúc chạy về đã nghe thấy, trực tiếp bán bà ta ra ngoài.

Đây là người của lão thái thái, Thẩm Dao lo lắng không có cách nào giải thích được, Tạ Khâm lại nói: “Chính là làm cho mẫu thân nhìn mà.”

Trong chuyện con cái này, chàng không cho phép bất cứ ai tạo áp lực cho Thẩm Dao, bao gồm cả lão thái thái.

Là giữa tháng chín, đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời trong mùi thơm hoa quế, là một tiểu cô nương như đúc từ ngọc.

Khuôn mặt Tiểu Tư Tư đỏ hồng, lông tơ rõ ràng dễ thấy, khuôn mặt không khác gì Tạ Khâm, Thẩm Dao yêu thích lắm.

Nàng vừa sinh con xong nên không dám dùng sức, bèn ra hiệu cho Tạ Khâm ôm, Tạ Khâm đón lấy tã lót ôm vào lòng, cơ thể chàng thẳng tắp, cánh tay thon dài ôm lấy một đứa trẻ nhỏ xíu, độ tương phản quá lớn. Bé con mở to đôi mắt đen nhìn phụ thân một cái, có lẽ là cảm thấy lạ lẫm nên nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Tạ Khâm ôm con gái mềm mại như không xương cũng không cảm thấy đặc biệt, dù sao đứa trẻ này cũng đã giày vò Thẩm Dao một ngày một đêm, hơn nữa bé con không khóc không ồn ào, ngoan ngoãn nằm nghiêng đầu trong tã lót ngủ thiếp đi, Tạ Khâm cũng không có cách nào trêu chọc nó được, chàng ở trong triều hô mưa gọi gió, trong chuyện chăm con này lại không nhúng tay vào được.

Thẩm Dao lớn lên ở nông thôn, nhà nào trong thôn sinh con, nàng cũng muốn dẫn Bích Vân qua đó góp vui, từ nhỏ đã ôm trẻ con, lại có nhiều ma ma đầy kinh nghiệm ở bên cạnh, chẳng mấy chốc là đã lên tay.

Tạ Khâm ngồi bên cạnh nhìn nàng bận tới bận lui, lúc thì chuẩn bị quần lót, lúc thì xoa chân xoa bụng cho Tiểu Tư Tư, chàng rất cạn lời, đây vẫn là Thẩm Dao lúc trước dứt khoát kiên quyết mua thuốc phá thai sao?

“Nàng nghỉ ngơi một lúc được không?”

Thẩm Dao chăm sóc Tư Tư không ngơi tay, khuyên như thế nào cũng không nghe.

Sau khi Thẩm Dao bao bọc bé con xong thì nghiêng người nằm xuống, nhét vú cho con bú, đưa lưng về phía Tạ Khâm trả lời:

“Ta vẫn khỏe mà, nếu như mệt thì ta sẽ giao cho nhũ mẫu.”

Việc Tạ Khâm không chịu nổi nhất là nàng tự mình nuôi nấng, chàng chuyển sang ngồi ở mép giường:

“Tứ Tứ, nàng nghe lời đi, nuôi con hao tổn tinh thần, tổn thương cơ thể, nàng giao con cho nhũ mẫu đi.”

Trong mắt chàng, Thẩm Dao quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả con gái.

Thẩm Dao nằm nghiêng, bé con mở miệng ngậm vú nàng bú sữa, nàng che chở cho đứa trẻ trong lòng, phản bác:

“Có nữ tử nào ở nông thôn không tự mình nuôi nấng con cái chứ, cũng đâu có thấy thân thể bọn họ không tốt? Hơn nữa, tự mình nuôi nấng thì con mới gần gũi với mẹ.”

Tạ Khâm không khuyên nổi nàng, nghiêm mặt đi ra khỏi phòng.

Phu thê bình thường chưa bao giờ đỏ mặt lại vì con cái mà giận nhau mấy lần.

Tạ Khâm không có ý khác, chỉ lo lắng cơ thể Thẩm Dao không chịu đựng nổi, chàng vừa dặn dò các ma ma dùng nguyên liệu tốt nhất nấu cho Thẩm Dao bồi bổ cơ thể, vừa tự mình đến Thái y viện tìm Phạm Thái y, hỏi về chuyện cho con bú.

Tạ Khâm nói thẳng cho Phạm Thái y biết là Thẩm Dao tự mình nuôi con.

Phạm Thái y ngẩn người, hành động lần này quả thật hiếm có, dù sao cũng chỉ có nữ chủ nhân nhà khổ cực mới tự mình nuôi con.

Phạm Thái y quanh năm lăn lộn trong hậu cung, biết rõ bệnh của phụ nữ như lòng bàn tay, ông suy nghĩ một lúc rồi nói cho Tạ Khâm biết một cách uyển chuyển:

“Hành động này tuy hơi hao tổn khí huyết, có điều lợi nhiều hơn hại…” Sau đó ông nhỏ giọng giải thích với Tạ Khâm một phen.

Tạ Khâm nghe vậy, cuối cùng cũng bình thường trở lại, lại tìm Phạm Thái y đòi mấy đơn thuốc bồi bổ thân thể rồi về phủ.

Mặc dù Thẩm Dao nuôi con nhưng ban đêm lại giao nó cho nhũ mẫu, bởi vì cho con bú, ngực của Thẩm Dao trướng lên, quần áo ban đầu cũng không che chắn được nữa, phòng may vá lại làm quần áo mới cho nàng, ban đêm sau khi dỗ con ngủ, Thẩm Dao quay về phòng trong, Tạ Khâm đã tắm rửa xong ngồi trên giường xem sổ con, từ khi Thẩm Dao mang thai, Tạ Khâm đã cố gắng bớt chút thời gian để ở bên nàng, mỗi ngày, những công vụ quan trọng thì được xử lý ở trong triều, số công vụ không gấp còn lại thì được mang về nhà phê duyệt.

Chàng để Thẩm Dao ngủ bên trong, lúc Thẩm Dao bò qua người chàng, bộ ngực lơ đãng cọ qua cánh tay chàng, mềm mại khiến người ta run rẩy. Hai người nhìn nhau, đôi mắt trong veo của Thẩm Dao nhìn Tạ Khâm chằm chằm, Tạ Khâm không cảm xúc nhìn đi chỗ khác, điềm nhiên như không có việc gì mà tiếp tục xem sổ con.

Thẩm Dao có chút không vui, sau khi nằm xuống thì cố gắng kề sát vào chàng, thậm chí còn đẩy vào cùi chỏ của chàng, Tạ Khâm bị nàng làm cho hít thở nặng nề, không ngẩng đầu lên mà nói:

“Không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi.”

Thẩm Dao không chịu, ôm chàng từ phía sau, cười xấu xa nói: “Tạ đại nhân à, Tư Tư đã hơn hai tháng tuổi rồi.”

Tạ Khâm nhắm mắt lại: “Thái y nói tốt nhất là đợi sau ba tháng.”

Thẩm Dao thấy chàng giống như hòa thượng ngồi thiền thì chẹp miệng, xoay người chui vào trong chăn, không để ý đến chàng nữa.

Nàng muốn xem xem Tạ Khâm nhịn tới khi nào.

Mùa hè năm nay, đào trơn ở thôn trang được bán hết, trái cây được tạo ra từ chiết cành được mọi người trong chợ công nhận, càng ngày càng nhiều thương nhân đến thôn trang đặt hàng, Thẩm Dao sinh Tư Tư được hai tháng thì đi Thông Châu một chuyến, lại kiểm tra thêm vài thôn trang, mở rộng trồng trọt.

Sau đó, Thẩm Dao lại hợp tác với vị Lận đại nhân kia, viết sách về phương pháp chiết cành, lưu truyền trong dân gian, đây là chuyện nói sau.

Bình thường Tạ Khâm không gần gũi với bé con lắm, không phải vì không thích đứa trẻ mà vì Tạ Khâm thật không biết bắt đầu từ đâu, Thẩm Dao không vui, lúc đi Thông Châu đã cố ý bỏ đứa trẻ lại cho Tạ Khâm chăm.

Tạ Khâm chỉ có thể chấp nhận.

Thẩm Dao không ở nhà, đứa trẻ không chịu bú sữa của nhũ mẫu, mỗi ngày Thủ phụ nhiệt huyết trở về là chui vào phòng bếp nấu nước cháo cho con gái ăn. Cùng với việc bé con càng ngày càng lớn, Tạ Khâm đã có thể giao tiếp với nó, nhận ra được sự buồn vui giận hờn của nó cũng khiến chàng cảm nhận được mùi vị làm cha.

Cũng không biết vì hai cha con có duyên hay là bé con làm vò đã mẻ không sợ vỡ, Tạ Khâm nấu gì là nó ăn đó, mỗi lần cho ăn xong, Tạ Khâm tràn đầy phấn khởi hỏi nó:

“Tư Tư à, cháo cha nấu có phải là ngon hơn sữa của mẹ không?”

Tiểu Tư Tư liếc mắt nhìn chàng một cái, không muốn để ý đến chàng.

Tạ Khâm chăm con càng ngày càng thạo, đợi đến khi Thẩm Dao phong trần mệt mỏi chạy về từ Thông Châu thì đã thấy Tạ Khâm ôm Tư Tư nằm ngửa trên ghế mây, Tạ Khâm dùng hai tay nâng Tư Tư lên, ngâm thơ cho nó nghe, Tư Tư cảm thấy hứng thú, toét miệng cười hì hì, tay chân như ngó sen vùng vẫy giữa không trung, cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Dao nửa vui mừng nửa mất mát.

Còn tưởng rằng nàng xa nhà một chuyến thì trong nhà sẽ như gà bay chó sủa, ai ai cũng không thể thiếu nàng, kết quả trượng phu và con gái ở với nhau vô cùng tốt.

Thẩm Dao có chút khó chịu.

Nàng cướp lấy Tư Tư từ tay Tạ Khâm, nằm lên giường ôm Tư Tư cho nó bú.

Dù sao cũng là trẻ sơ sinh mới được vài tháng, Tư Tư ngửi thấy mùi sữa quen thuộc thì vùi đầu vào ngực Thẩm Dao ra sức bú, trái tim mất mát của Thẩm Dao đã được vỗ về.

Thẩm Dao không hề nuông chiều con gái, ngược lại giống như đám trẻ ở quê, nên để nó bò thì bò, nên để nó lăn thì lăn, tôi tớ ai ai cũng chú ý cẩn thận sợ Tư Tư ngã, Thẩm Dao bèn tự mình dạy dỗ, Tiểu Tư Tư trông rắn chắc lại khỏe mạnh, khi nó được năm tháng tuổi thì đã lật người bò ngồi vô cùng lưu loát, Thẩm Dao phát hiện ra, dáng vẻ Tư Tư giống Tạ Khâm, cơ thể lại giống nàng, khi còn bé nàng cũng giỏi chuyển động, tràn đầy sức sống.

Năm ngoái Hoàng đế vừa mất, đầu mùa xuân đã thay đổi niên hiệu, thành năm Diên Hi thứ nhất.

Năm mới bắt đầu, đế vương trẻ tuổi đại xá thiên hạ, đặc biệt mở khoa cử, đã hơn một tháng rồi Tạ Khâm chưa về phủ, cuối cùng nhịn đến ngày hai mươi tháng Hai khi khoa khảo kết thúc, Tạ Khâm vội vàng về phủ, dưới ánh đèn ấm áp, Thẩm Dao ôm Tư Tư cùng nằm trên ghế dài ngủ.

Hai gò má bé con hồng hào như quả đào, toàn bộ khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn vùi vào ngực Thẩm Dao, miệng nhỏ hơi mở ra, giống như muốn bú sữa, lông mi đen dài như cây quạt đổ bóng xuống dưới mắt, Tạ Khâm nhìn đứa con gái giống mình như một khuôn đúc ra, cảm khái cuộc sống thật kỳ diệu.

Cơ thể Tư Tư nặng, lo lắng sẽ dồn hết lên người Thẩm Dao, Tạ Khâm lặng lẽ ôm con bé ra khỏi ngực Thẩm Dao, đưa cho nhũ mẫu đang im lặng hầu hạ sau lưng.

Trong ngực Thẩm Dao trống rỗng, nàng mở mắt ra, còn chưa lấy lại tinh thần thì cơ thể bỗng dưng bay lên, nàng được Tạ Khâm ôm lấy.

“Đang đầu xuân, đừng để bị lạnh.”

Tạ Khâm ôm nàng đến giường bạt bộ, Thẩm Dao mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết đó, thời gian cực kỳ thiên vị chàng, dáng vẻ chàng vẫn như lần đầu gặp gỡ mà chẳng thay đổi gì, thậm chí còn bớt đi chút lạnh lùng, tướng mạo càng thêm tuấn dật, càng có vẻ trẻ trung hơn.

Hai tay Thẩm Dao ôm lấy cổ chàng, treo trên người chàng không chịu xuống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt lưu luyến.

Thẩm Dao không tự chủ được mà ôm lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của chàng: “Sao chàng về muộn vậy?”

Trong khoảng thời gian này Tạ Khâm chưa từng yên ổn ở bên nàng, trong lòng áy náy, khàn giọng xoa dịu:

“Mọi việc trong triều đều đã kết thúc, sau này ta sẽ về sớm, bữa tối làm ếch xào sả ớt cho nàng ăn, được không?”

Đã lâu rồi Thẩm Dao không nếm tay nghề của chàng, trong lòng rất nhớ, nhưng so với tài nấu nướng thì nàng thèm muốn cơ thể chàng hơn.

Gót chân đè mạnh vào eo chàng một cái khiến chàng phải hạ người xuống, Thẩm Dao ngẩng phần cổ trắng trẻo thon dài như thiên nga, lẩm bẩm hỏi:

“Tạ Khâm, có phải chàng không thích ta không?”

Từ khi mang thai Tư Tư, phu thê hai người chưa từng thân mật, trong khoảng thời gian đó Tạ Khâm muốn thì cũng là Thẩm Dao giúp chàng.

Tạ Khâm đưa tay nhéo mũi nàng, bất mãn nói: “Tứ Tứ, là ta không thích nàng hay là nàng không cần ta nữa? Từ khi có con là nàng quên ta luôn, nàng tự hỏi lòng xem, trong một năm rưỡi này, nàng làm nhiều quần áo cho con như vậy, có làm cho ta một bộ không?”

Gân trên trán Thẩm Dao nhảy thình thịch, thật sự quên mất chuyện này, có điều nàng chưa bao giờ chịu thua:

“Lâu như vậy rồi mà không chạm vào ta, có phải chàng nuôi ngoại thất không? Nuôi thì nói rõ cho ta biết để ta cũng nuôi một người.”

Tạ Khâm bị chọc tức mà cười lên, chàng nâng người ở phía trên nàng, cọ mạnh chóp mũi vào trán nàng: “Không phải ta không muốn cùng nàng, ta chỉ đang chờ một món đồ thôi.”

“Đồ gì?”

“Hộp lưu ly của sứ thần Nam Dương.”

Thời gian trôi qua thật lâu, Thẩm Dao vẫn chưa ý thức được hộp lưu ly là cái gì, ngây ra một hồi cuối cùng mới hiểu được ý, chợt cười thành tiếng:

“Chàng lấy được chưa?”

Nàng cảm nhận được sự kiên quyết của Tạ Khâm một cách rõ ràng, không còn kiềm chế như ngày xưa nữa.

Tạ Khâm gật đầu: “Phải, hôm nay vừa lấy được.”

Thẩm Dao nghĩ đến gần đây lão thái thái ngầm ám chỉ nàng sinh thêm đứa nữa, nàng hỏi thẳng:

“Chàng thật sự muốn dùng à? Chúng ta sinh con gái, chàng không muốn sinh thêm đứa nữa à?”

Tạ Khâm nghe vậy thì nhíu chặt mày lại: “Không sinh nữa, là mẫu thân nói gì bên tai nàng sao?”

Thẩm Dao không phủ nhận: “Đương nhiên là bà cụ muốn một đứa cháu trai rồi.”

Từ khi Tư Tư ra đời, lão thái thái rất coi trọng, có điều ý của bà cụ là dù sao cũng phải có một đứa con trai để duy trì gia tộc.

Không phải Thẩm Dao không muốn sinh, chỉ là tạm thời chưa có quyết định này, Tư Tư còn nhỏ, nàng không muốn phân chia tình yêu thương dành cho đứa trẻ, đợi Tư Tư lớn, qua hai năm nữa rồi nói.

Tạ Khâm không có suy nghĩ gì đối với con cái, khỏe mạnh bình an bớt lo là được.

“Chuyện này cứ để ta xử lý, nàng không cần để trong lòng.”

Sau đó lại nói: “Chúng ta chỉ cần một mình Tư Tư thôi, không cần sinh nữa đâu.”

Thẩm Dao cười một tiếng: “Bây giờ nói nghe hay lắm, sau này đừng có mà hối hận đó!”

Tạ Khâm chỉ cho rằng Thẩm Dao vẫn còn nỗi khiếp sợ đối với Đoàn thị và Thẩm Lê Đông, chàng ngồi xếp bằng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua nàng:

“Thẩm Dao, nàng phải tin ta, trước khi gặp được nàng, ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thành hôn, có Tư Tư đã là chuyện quá kinh ngạc vui mừng rồi, ta không muốn có thêm nữa.”

“Nói thật cho nàng biết, ta đã sớm tìm đường lui cho Tư Tư rồi, ta đã âm thầm đặt mua mấy sản nghiệp cho nó, đời này nó sẽ không cần lo cơm ăn áo mặc, không cần nhìn sắc mặt ai cả, nó thậm chí có thể không cần xuất giá, ta không hề để ý việc nối dõi tông đường, người chết là hết, ai lo được chuyện sau này nữa, họ Tạ trong thiên hạ còn ít hay sao? Cần gì dùng gông xiềng mà mình không biết rõ và không thể khống chế để trói buộc hiện tại chứ, ta không cầu gì cả, chỉ mong đời này bên nàng đến già.”

Sự cực khổ của Thẩm Dao khi sinh con vẫn rõ mồn một trước mắt, Tạ Khâm không có ý định để nàng có thêm lần thứ hai.

Thẩm Dao không ngờ chàng lại nói ra một đống lời trong lòng như vậy, ngẩn ra thật lâu, đây có lẽ là lời thổ lộ hay nhất trên đời này, nàng nghe thấy mà hốc mắt cay cay.

Bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, Thẩm Dao hơi thay đổi tâm trạng đưa tay đẩy chàng ra: “Chàng đi tắm trước đã.”

Tạ Khâm không đoán được tâm tư của Thẩm Dao, ngồi yên không động đậy.

Thẩm Dao cười, vô cùng yêu kiều quyến rũ đẩy chàng ra ngoài: “Nhanh đi đi, tắm xong quay lại ta có lời nói với chàng.”

Tạ Khâm đi ngay.

Trong lòng có chuyện, chẳng mấy chốc chàng đã tắm xong, thay sang một bộ áo bào rộng màu xanh biếc rồi quay về phòng trong.

Ánh đèn đã bị tắt hơn một nửa, chỉ còn lại chiếc đèn lưu ly ở trong góc.

Trong màn trướng tối tăm, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh chui qua chui lại trong chăn.

Vén chăn lên, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, dù là trong ánh sáng mờ tối thế này thì chàng vẫn có thể liếc thấy bóng dáng xinh đẹp như chiếu ảnh kinh hồng [2].

[2] Chiếu ảnh kinh hồng (照影惊鸿): Nghĩa đen là chiếc bóng của những con chim nhạn để lại khi bị kinh sợ, dùng để mô tả sự việc xảy ra trong thời gian ngắn và chỉ để lại một chút dấu vết.

Tạ Khâm phủ người qua: “Tứ Tứ.”

Thẩm Dao chống hai tay sau lưng, chân ngọc trắng nõn duỗi ra từ đầu khác của chăn, chống lấy lồng ngực sắp đè xuống của chàng.

“Tạ đại nhân, trên người Tứ Tứ của chàng có che giấu một bảo bối, nếu như Tạ đại nhân tìm được thì chính là của chàng.”

Tạ Khâm không biết nàng có chiêu trò gì, nhìn nàng một cái thật sâu, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ thật mỏng, không phải tơ lụa trơn mềm mà là một loại lụa bông vừa mỏng vừa dán vào người, chân ngọc đè lên đầu gối giơ lên giữa không trung, váy trượt xuống bắp đùi, đường nét như ẩn như hiện.

Phu thê hai người đã hơn một năm rồi chưa thân mật, bây giờ như củi khô bốc lửa.

Hơi thở của Tạ Khâm đến gần: “Tìm như thế nào? Kính xin phu nhân chỉ dẫn.”

Thẩm Dao hà hơi về phía chàng, đôi mắt quyến rũ long lanh, cảm giác kích động tê dại chui ra từ giữa mày và miệng.

Gót chân ngọc lướt qua yết hầu chàng rồi đến cằm, nâng lên: “Dùng cái này chăng?”

Tạ Khâm hiểu ý.

Khuôn mặt tuấn tú của chàng như trăng thanh gió mát, áo bào phần phật, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc, vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời, ánh trăng chiếu vào từ song cửa sổ, rọi sáng khuôn mặt rực rỡ của nàng, Tạ Khâm hôn đến một chỗ thì cơ thể chợt dừng lại, ngước mắt lên từ ngực nàng: “Đây là gì?”

Thẩm Dao che mặt lén hé mắt từ giữa kẽ ngón tay, xấu hổ nói: “Chàng tự xem đi.”

Tạ Khâm bèn ngồi dậy, lấy món đồ đó ra khỏi miệng, mở ra nhìn, chữ viết quen thuộc đập vào mắt, là bức khế thư đã bị lãng quên không biết bao lâu, vẻ mặt không khỏi lo lắng, Tạ Khâm không thể không nhớ đến chuyện này được, chàng chỉ nói cho bản thân mình biết rằng, bức khế thư đó giống như một tấm bùa thúc giục mình, lúc nào cũng nhắc nhở chàng, chàng phải trân trọng yêu thương cô nương này.

Mà bây giờ Thẩm Dao dùng cách thức này trả khế thư lại cho chàng, Tạ Khâm nói không vui là giả.

Thẩm Dao nhướng mày, ánh mắt nhảy nhót: “Chàng thích món quà này không?”

“Thích.” Chàng cầm tờ giấy có vẻ cũ kỹ kia, tất cả cảm xúc mãnh liệt đều lắng đọng lại trong đôi mắt, hóa thành sự thành kính duy nhất trong cuộc đời tự tin của mình: “Tứ Tứ, ta yêu nàng.”

Sóng nhiệt kéo dài chạy khắp tay chân xương cốt, Thẩm Dao không kìm nén được sự rung động trong tim, hai tay vòng qua, cực kỳ dịu dàng mà đáp lại chàng.

Mái tóc đen như mực trượt xuống, đong đưa trên đầu vai chàng, nối hai lúm đồng tiền lại với nhau.

Mỗi một âm thanh của nàng đều yêu kiều như kèn lệnh phá trận, khuấy động cõi lòng chàng, chàng mạnh mẽ phủi đi sự cô đơn khổ cực trong nửa đời lênh đênh của nàng, gột rửa để nàng lộ ra một lớp sắc xanh sum suê mới.

Thẩm Dao mềm nhũn ôm chặt chàng:

“Ta cũng yêu chàng, vô cùng vô cùng yêu chàng…”

Ngoài cửa sổ, những chú chim hót vang khi tỉnh giấc mộng, sắc xuân phai nhạt.

— HẾT PHẦN TRUYỆN CHÍNH —