Lúc Thẩm Dao mang theo tín vật định thân vào Kinh thành, băng đọng trên đầu cành vẫn chưa tan.

Nàng mặc một bộ bối tử dài đã bị giặt đến bạc màu đứng ở đầu gió, gió se lạnh lướt qua cơ thể nàng, lạnh buốt, nàng lại như cành hoa ngọc ngà dẻo dai trong khe nham thạch, kiên cường đứng thẳng, một lần nữa xác nhận:

“Không sai, vị hôn phu của ta họ Tạ, tên tục một chữ “Khâm”, ta đã hỏi cả đoạn đường, ai ai cũng chỉ đến chỗ này của ông, chắc là sẽ không nhận lầm chứ?”

Cửa son bên ngoài bậc thang đóng chặt, cửa hai bên góc Đông và Tây thì vẫn mở, phía trong cánh cửa phía Đông, một lão quản gia mập mạp nheo mắt liếc nhìn Thẩm Dao, nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, đầu năm nay chuyện cười gì ông ta cũng đã nghe qua, nhưng đây vẫn là lần đầu nghe nói có một nữ tử tự xưng là vị hôn thê của lục lão gia trong phủ.

Thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Lục lão gia chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi mà đã là Thủ phụ trong triều, rất được Hoàng đế tin tưởng, những nữ tử trong Kinh thành muốn gả cho chàng nhiều đến mức có thể quấn quanh sông hộ thành ba vòng, có người nào không phải là con gái nhà danh môn quyền quý, nữ tử trước mặt này… có thể nói là ăn mặc khó coi để hình dung, đến phủ làm nha hoàn, ông ta còn ngại tay chân nàng không nhanh nhẹn đấy.

Nếu không phải nữ tử này có dung mạo xinh đẹp, đứng lẻ loi trơ trọi trông đáng thương thì chắc chắn ông ta sẽ đuổi nàng đi.

Ông ta chỉ về phía mặt trời sáng chói, khóe miệng nở nụ cười lạnh khinh bỉ: “Cô nương à, trời sáng rồi, vẫn chưa tỉnh ngủ hả?”

Thẩm Dao cũng không giận, nàng kéo tay áo để lộ ra bàn tay trắng nõn mềm mại, mở lòng bàn tay ra, một miếng ngọc bội hình cung hiện lên vẻ trơn tru nhẵn bóng trong nắng sớm: “Đây là tín vật định thân mà lão thái gia cho ta.”

May mà lão quản gia từng hầu hạ lão thái gia, liếc mắt một cái đã nhận ra vật này, nhất thời giật mình, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Thẩm Dao một phen, khuôn mặt nàng tươi đẹp, dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, không giống như nữ tử xảo quyệt nói lời chọc cười, ông ta bèn vội vàng tiến lên cẩn thận lấy miếng ngọc bội, sau đó dặn dò người ta mời Thẩm Dao vào phòng đối diện [1] ngồi rồi khom người đi về phía hậu viện.

[1] Phòng đối diện (倒座房): gian nhà đối diện với gian chính trong kiểu nhà tứ hợp.

Phòng đối diện này là chỗ bình thường dành cho hạ nhân, Thẩm Dao xuất thân không cao nhưng lại hiểu quy tắc trong này.

Nàng đứng ở dưới mái hiên trước cửa phòng đối diện, nhìn về phía phòng khách phía trước một chút.

Rường cột chạm trổ, nhà cửa hoa lệ.

Là một nhà giàu sang.

Trong lòng không khỏi buồn rầu.

Hôn sự này có lẽ là không được rồi.

Mấy năm trước cha ra ngoài gặp mưa to, cứu được một lão tiên sinh nho nhã quay về, lão tiên sinh ở trong nhà hơn một tháng, đợi đến khi vết thương lành rồi thì mới rời khỏi, trong khoảng thời gian đó ông ấy từng dạy nàng đọc sách vẽ tranh, là một ông cụ có học vấn rất cao, sau này khi rời đi, không biết sao lại quyết định hôn sự cho nàng, nói là đợi về Kinh thành rồi sẽ sai người đến Nhạc Châu hạ sính lễ xin cưới.

Mười dặm phố lớn ngõ nhỏ xung quanh có nhà nào mà không biết nàng đã có hôn ước.

Năm năm trôi qua mà không chờ được người, uổng công giao thiếp canh, làm chậm trễ hôn sự của nàng.

Ba năm trước đây xảy ra sự cố, cha mẹ gặp nạn, trước khi chết đã dặn dò nàng chăm sóc đệ đệ nhỏ tuổi, cứ muốn nàng mang theo tín vật vào Kinh thành tìm phu quân.

Hết ba năm để tang, đệ đệ giành được vị trí đứng đầu trường huyện, được lão nho sĩ tiến cử vào Quốc Tử Giám cầu học, Thẩm Dao mang theo đệ đệ cùng nhau vào Kinh thành, hôm qua sắp xếp cho đệ đệ vào Quốc Tử Giám xong, nàng mới nhờ người nghe ngóng tung tích của vị hôn phu kia, trước khi đi lão thái gia từng nói với nàng, vị hôn phu của nàng tên là Tạ Khâm, còn dạy nàng viết hai chữ đó.

Thẩm Dao tới đây một chuyến cũng không phải để nhờ cậy Tạ gia cưới nàng, nhiều năm qua Tạ gia không có ai hỏi thăm, nàng đã biết hôn sự này hơn phân nửa đã trôi theo dòng nước, không cưới nàng cũng được, thất tín cũng được, quan trọng là nàng phải lấy lại thiếp canh của mình, hủy bỏ hôn sự này.

Nửa khắc sau, Thẩm Dao được một đám ma ma dẫn đến chỗ Diên Linh Đường của lão thái thái, đoạn đường này đi từ phòng đối diện ở cửa chính đến Diên Linh Đường trên đường trục bên trong thùy hoa môn mất hơn một khắc đồng hồ, đi từ tiền sảnh vào sân viện, thảm gấm trải trên mặt đất, vàng ngọc làm đường, Thẩm Dao ý thức được sự chênh lệch, càng không có tâm tư gì với mối hôn sự này.

Không dễ gì mới đến Diên Linh Đường, trên chính đường năm gian rộng rãi treo một bức tranh lữ hành Đông Sơn, Thẩm Dao từng thấy bức tranh đó, quả thật được tạo ra dưới bàn tay của lão thái gia, hai bên đều bày một cái bình sứ hai quai bằng sứ thanh hoa, cắm một ít hoa làm từ ngọc xanh đỏ quý giá, đi vòng vào trong là một tấm ngọc bài tròn phỉ thúy khảm nạm vào bức bình phong hoa văn mây trời, trên kệ để đồ bằng gỗ tử đàn bài trí các món đồ cổ quý giá, vô cùng tráng lệ, quả thật muốn làm chói mắt người khác.

Ngồi trên giường La Hán ở phía Bắc là một lão thái thái tóc bạc phơ, lão thái thái một tay cầm miếng ngọc bội kia, một tay cầm tấm lụa đỏ bạc màu khóc không thành tiếng, Thẩm Dao thoáng cái nhận ra trong tấm lụa đỏ đó bọc thiếp canh của mình.

Trong phòng ngoại trừ lão thái thái, ở ghế bành hàng đầu của hai bên phía dưới đều là những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi, ai ai cũng nhìn sang, có tò mò, có nghi ngờ, có xem thường và thậm chí còn có trào phúng.

Thẩm Dao hành lễ với lão thái thái, mắt nhìn thẳng mà ngồi trên ghế đẩu ở giữa.

Ánh mắt mọi người chuyển từ ghế gấm dài sang trên người Thẩm Dao, ngay cả tấm vải trên ghế đẩu cũng đắt tiền hơn quần áo của Thẩm Dao.

Lão thái thái lại rất khách sáo, nén nước mắt hỏi tình hình của lão thái gia lúc ở Thẩm gia, cuối cùng nức nở nói:

“Trên đường ông ấy về Kinh, bệ hạ đã phái ông ấy đi đến Tây Xương trước để đàm phán, chuyến này ông ấy đi mất bốn tháng, khi trở về bởi vì lao lực lâu ngày nên thành bệnh, đã chết vì bệnh.” Lão thái thái nhớ đến việc mình chưa được gặp lão thái gia lần cuối cùng, trái tim như bị dao cắt.

Điều này có thể giải thích được vì sao nhiều năm qua lão thái gia chưa từng phái người đi Nhạc Châu hỏi cưới.

Thẩm Dao nhớ đến vị lão thái gia với khí chất nho nhã, tấm lòng vĩ đại kia thì không khỏi thổn thức, nếu là như vậy thì nàng cũng thấy thoải mái.

“Đều do tạo hóa trêu ngươi.”

Nàng đang muốn tìm lão thái thái lấy lại thiếp canh, có lẽ lão thái thái nghĩ đến phu quân đã chết nên vô cùng đau khổ, mấy lần không hít thở nổi, cuối cùng xua tay với nàng:

“Người đâu, sắp xếp cho Thẩm cô nương đến Di Hòa Đường.”

Không hề nhắc tới chuyện hôn ước, Thẩm Dao còn chưa kịp nói gì thì đã được một nữ tử trẻ tuổi cao gầy dẫn đi ra ngoài, thôi, không vội lúc này, Tạ gia không thể nào giam giữ nàng được, dù sao cũng nên cho nàng một câu trả lời.

Đợi Thẩm Dao rời khỏi, lão thái thái không khóc nữa, lau nước mắt đi rồi lên giường La Hán ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn tấm thiếp canh đó thật lâu không nói, một lúc sau giọng nói bà cụ vang vọng như chuông:

“Đi mời lão lục về phủ.”

Không phải bà cố ý coi nhẹ Thẩm Dao, cũng không muốn chối bỏ, chỉ là hôn sự của Tạ Khâm không phải do bà làm chủ, nhất định phải hỏi qua ý chàng.

Tạ Khâm vừa lên làm Thủ phụ được nửa năm, đang là thời điểm thi triển tài năng, dùng hết sức lực, lão thái thái phái người mời chàng về phủ, Tạ Khâm xem như gió thoảng qua tai, đến giờ Hợi ban đêm mới về nhà, lúc vào cửa, quản gia bẩm báo về chuyện của Thẩm Dao, ánh mắt Tạ Khâm sắc bén liếc nhìn qua, đan xen vẻ không thể tưởng tượng nổi và tức giận.

Quản gia sợ tới mức rũ mắt xuống, nơm nớp lo sợ trả lời: “Nữ tử kia cầm tín vật của lão thái gia, trông dáng vẻ như không giống giả mạo, lão thái thái còn đang đợi ngài ở Diên Linh Đường, chuyện còn lại thì thuộc hạ không biết.”

Khuôn mặt Tạ Khâm phủ kín sương lạnh, chàng vén tế tất [2] màu ửng đỏ lên, nhanh chân đi về phía hậu viện.

[2] Tế tất (蔽膝): chỉ một loại phục sức thời xưa mặc trước áo để che đầu gối.

Lão thái thái đợi lâu nên đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhìn thấy nhi tử cao lớn mang theo sương gió đi vào, bà vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, gọi chàng ngồi ở hàng đầu bên dưới rồi nói thẳng về sự việc:

“Phụ thân con qua đời quá đột ngột, chưa bàn giao rõ ràng, năm đó thiếp canh này được đưa đến tay ta, ta cũng không hiểu ý.” Tạ Khâm là nhi tử mà lão thái sinh ra khi đã lớn tuổi, tuổi tác không kém hơn đám cháu trong phủ bao nhiêu, lúc đó số cháu nội chưa thành hôn trong phủ vẫn còn mấy người, lão thái thái không biết tấm thiếp canh đó dành cho ai, lại bởi vì phu quân đột ngột qua đời mà bệnh một trận, dần dần cũng quên mất bảy tám phần chuyện này.

Không ngờ đến tám năm sau, cô nương nhà người ta tìm đến cửa.

Theo lão thái thái, nhất định là Thẩm Dao đến đòi cưới.

Vậy nên bà nói thẳng:

“Ta cũng nhìn thấy cô nương đó rồi, dáng vẻ như hoa như ngọc, đẹp thì đẹp đó, chỉ là chung quy cũng tới từ gia đình nghèo khó ở Nhạc Châu, những chuyện khác thì không hy vọng gì, trong tay cầm tín vật của phụ thân con, không thể làm giả được, chắc chắn là phụ thân con đã đính ước nó cho con, nhưng mẫu thân không ép con, sự việc vẫn giao cho con làm chủ.”

Tạ Khâm thân làm Thủ phụ, ở trong triều đã nhìn quen sóng to gió lớn, không để lộ vui buồn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, chàng nhắm mắt một lúc, giọng điệu lạnh lùng:

“Nếu đã là di ngôn lúc lâm chung của phụ thân, lại trôi qua tám năm rồi, vậy thì đồng ý đi ạ.” Âm cuối cùng còn mang theo chút vẻ không thèm để ý thậm chí là trào phúng: “Cưới ai mà không phải cưới.”

Lão thái thái đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lại chợt cảm thấy buồn lòng: “Con trai của ta, uất ức cho con rồi.” Với thân phận và tướng mạo của Tạ Khâm, các Công chúa trong cung thay phiên nhau chọn chàng, cuối cùng lại phải đuối lý trước một Thẩm Dao, lão thái thái đau lòng cho chàng.

Khóe môi Tạ Khâm cong lên nụ cười lạnh lùng, không nói một lời.

Chuyện này chàng không trách ai được, nhưng đổi lại là ai bị một nữ tử xa lạ tìm tới cửa thì tâm trạng cũng sẽ không tốt.

Lão thái thái vốn muốn đổi để một đứa cháu thứ xuất cưới Thẩm Dao, tiếc là Thẩm Dao luôn miệng nói vị hôn phu của mình là Tạ Khâm, trong lòng lão thái thái dù có không hài lòng về người con dâu này thì cũng chỉ có thể giữ lời hứa.

Cho dù là cưới thê tử thì đối với Tạ Khâm mà nói, đó cũng chỉ là một chuyện không quan trọng, sau khi sự nóng nảy thoáng qua trong lòng, chàng đứng dậy cáo từ:

“Nhi tử còn có công vụ, xin được cáo lui trước, mẫu thân đi nghỉ sớm đi ạ.”

Hôm sau lão thái thái gọi Thẩm Dao đến Diên Linh Đường, lúc này nét mặt hiền hòa gần gũi hơn nhiều.

Đúng là lão thái thái tiếc cho xuất thân của Thẩm Dao, có điều bà tin tưởng trượng phu của mình, năm đó trong đám quý nữ của đám quan lại, lão thái gia lại chọn bà, một người xuất thân không cao, tài hoa không tính là xuất chúng làm thê tử, ánh mắt ông có phong cách riêng.

Huống chi cô nương này cực kỳ xinh đẹp, thân hình đầy đặn vừa vặn, vẻ linh hoạt ở đuôi mày dù có áp chế cũng không được, vừa nhìn là biết được trời ưu ái, khí chất cũng vô cùng đoan trang, không giống như nữ tử đến từ nông thôn.

Lão thái thái càng nhìn Thẩm Dao càng thấy thuận mắt.

Lúc Thẩm Dao biết được Tạ gia quyết tâm cưới nàng thì đã sửng sốt một lúc lâu.

Nếu như Tạ gia bội ước thì nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, dù sao gia thế cũng chênh lệch quá nhiều, nhưng nếu đã muốn thực hiện lời hứa, Thẩm Dao cũng không chối từ, hôn sự đã được quyết định từ sớm, nàng cũng luôn xem người đàn ông chưa từng gặp mặt đó là phu quân, tên tục mà lão thái gia dạy nàng viết trước khi đi vẫn còn được đặt trong túi đây.

Thẩm Dao thoải mái đáp lại.

“Được.”

Mọi người ở Tạ gia xem đây là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Thẩm Dao không thèm để ý xem người khác nghĩ thế nào.

Ngày đó, lão thái thái đã phái Lê ma ma đáng tin cậy bên cạnh mình đi hầu hạ Thẩm Dao, gia cảnh của Thẩm Dao không tốt, vì để cho đệ đệ đi học mà tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bị mang đi cầm, bên cạnh cũng không có lấy một nha hoàn, chỉ lẻ loi trơ trọi một mình, Tạ gia chuẩn bị năm chiếc xe ngựa lớn nhỏ đưa Thẩm Dao đến biệt viện.

Ba ngày sau, người của Tạ phủ đến nói với nàng, ngày cưới được quyết định vào ngày mùng tám tháng Ba.

Bấm ngón tay tính toán thì chỉ còn hơn một tháng, Thẩm Dao vừa nhớ mong đệ đệ ở Quốc Tử Giám, vừa nghiêm túc chuẩn bị gả đi, ma ma mà lão thái thái phái tới đều cực kỳ giỏi, những việc nàng có thể làm vô cùng ít, đơn giản chỉ là thêu một vài món đồ xuất giá.

Tới gần ngày cưới, Thẩm Dao tự mình nấu một nồi canh gà đến Quốc Tử Giám thăm hỏi đệ đệ.

Thiếu niên mười lăm tuổi mang khuôn mặt bướng bỉnh đứng dưới tàng cây, vóc dáng cao gầy, da trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt lại âm u nham hiểm:

“Tỷ cứ phải gả cho hắn sao?”

Thẩm Triển chỉ biết Tạ Khâm họ Tạ, không hề biết chàng có thân phận gì, theo như Thẩm Dao nói thì nghe ra được là gia đình giàu có.

Thẩm Triển không hy vọng tỷ tỷ mình phải nhìn sắc mặt người khác.

“Chờ đệ đỗ đạt rồi, tỷ lại chọn một người thành thật môn đăng hộ đối không được sao?”

Thẩm Dao nhìn đệ đệ đang như dây cung kéo căng, cảm xúc cuồn cuộn.

Trên đoạn đường vào Kinh thành đã tiêu xài hết toàn bộ gia tài.

Một cô nương như nàng làm sao sống ở Kinh thành được, sống được thì cũng thôi, nhưng làm sao để chu cấp cho đệ đệ đi học đây, hôn ước có sẵn đó, Tạ gia cũng chấp nhận, nàng tội gì rảnh rỗi vẽ chuyện chứ:

“Ta chỉ thích hắn thôi.”

Ngay cả khuôn mặt Tạ Khâm mà nàng cũng chưa từng thấy, nói gì đến thích, chỉ là muốn trấn an đệ đệ.

Nàng sửa lại cổ áo của đệ đệ, giúp hắn phủi đi lá khô dính bụi, cười nói: “Đệ yên tâm, tỷ biết mình đang làm gì mà.”

Từ giọt nước mắt bị đè nén lại ở đuôi mắt của tỷ tỷ, Thẩm Triển ngộ ra rằng, tỷ tỷ vì hắn nên mới xuất giá.

Hắn níu cổ tay Thẩm Dao lại, khuôn mặt lạnh lẽo: “Bây giờ đệ dẫn tỷ đến Tạ gia, hủy hôn với Tạ gia.”

Thẩm Dao biến sắc, tức giận đến mức hất tay hắn ra:

“Làm càn, tỷ cũng đã nói cho đệ biết rồi, tỷ thích hắn, tỷ muốn gả cho hắn, đệ còn muốn thế nào nữa? Cho dù sau này đệ có danh vọng rồi, tìm đến cho tỷ một Thiên Vương nhưng tỷ không thích thì đệ định làm thế nào?”

Thẩm Triển cắn răng, khuôn mặt trướng lên đỏ bừng.

Thẩm Dao mắng xong lại đau lòng cho hắn, vội vàng ấm giọng xoa dịu hắn:

“Đệ cố gắng học hành, nếu như tỷ thật sự bị uất ức thì đệ đón tỷ về, được không?”

Nói tới nói lui thì là do hắn vô dụng.

Thiếu niên nghiêm mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khuất nhục lại phẫn nộ, cuối cùng hắn lau nước mắt một cái, cướp lấy hộp cơm từ tay Thẩm Dao rồi xoay người đi về phía học xá, để lại cho Thẩm Dao một bóng lưng cô độc.

“Tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ đỗ đạt, sẽ không phụ lòng mong đợi của phụ thân đâu.”

Thẩm Dao có phụ thân là một tú tài, nguyện vọng lớn nhất cả đời chính là đậu Tiến sĩ, ông không làm được nên gửi gắm kỳ vọng lên người con trai.

Thẩm Dao lặng lẽ lau khóe mắt quay về biệt viện.

Từ khi Thẩm Dao vào Kinh thành đến mùng bảy tháng Ba thì đã hơn một tháng, Tạ Khâm chưa từng xuất hiện, cũng chẳng nhắn đôi câu vài lời cho nàng, Thẩm Dao biết ngay là chàng không hài lòng về hôn sự này, chỉ vì ngại di ngôn lúc lâm chung của phụ thân nên mới không thể không cưới nàng.

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, trên đời này còn ít các cặp phu thê không cùng chí hướng hay sao, có thể sống được thì sống, không thể sống được thì hòa ly thôi.

Thẩm Dao suy nghĩ rất thoáng, bình thản chuẩn bị đồ cưới.

Đến ngày mùng tám tháng Ba, nàng mặc áo cưới mình tự may xuất giá.

Nàng phải đội khăn voan của cô dâu, hoàn toàn không thấy rõ người tới.

Chỉ cảm thấy một bóng dáng vô cùng cao lớn đi đến chỗ cách nàng ba bước chân, cầm đầu còn lại của dây lụa đỏ, đón nàng lên kiệu hoa.

Sau đó không được tính là náo nhiệt, Thẩm Triệt từ chối tham gia tiệc cưới, Thẩm Dao cô đơn một mình nên gọi một đám nữ tử trẻ con ở trong xóm góp cho đủ số, Tạ Khâm cũng đoán được Thẩm phủ không có ai cản chàng lại, chàng gọi hai người bằng hữu tốt tới tượng trưng, cùng đón Thẩm Dao về phủ.

Xuống khỏi kiệu hoa, Tạ Khâm thậm chí còn không nhìn thoáng qua nàng, hoàn thành từng bước của nghi lễ rồi đưa nàng vào động phòng.

Mãi đến khi Thẩm Dao được người ta đỡ đến ngồi bên giường, phần nệm bên cạnh lõm xuống thì mới cảm nhận được sự tồn tại của Tạ Khâm.

Ngay sau đó, Tạ Khâm vén khăn voan, uống rượu hợp cẩn, một loạt hành động liền mạch, thờ ơ với khuôn mặt tươi đẹp như đào mận của Thẩm Dao, Thẩm Dao không dám nhìn chàng ngay trước mặt mọi người, có lẽ vì hôn sự này không như ý muốn nên không có ai náo động phòng, hoặc là sắc mặt Tạ Khâm vô cùng lạnh lẽo, mọi người trong phòng cưới nhanh chóng giải tán.

Tạ Khâm cũng rời khỏi mà không quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói:

“Ta đi tiếp khách.”

Thậm chí Thẩm Dao còn chưa kịp thấy khuôn mặt chàng là chàng đã đi rồi.

Nói không thất vọng là giả.

Có điều nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, gọi Lê ma ma vào hầu hạ nàng tẩy trang, dự định ngủ trước.

Lê ma ma nhìn thấy tất cả, thì thầm khuyên nàng:

“Phu nhân, người đừng để trong lòng, lục gia của chúng ta từ nhỏ là tính đã như vậy, ngoại trừ lão thái thái có thể nói với ngài ấy vài câu, người khác đều không dám thở mạnh trước mặt ngài ấy, có điều tính tình như vậy cũng có chỗ tốt, chưa từng có người phụ nữ nào không sạch sẽ vào cửa.”

Sau khi Thẩm Dao nghe được câu cuối cùng thì sửng sốt hồi lâu:

“Lục gia không có thiếp thất thông phòng sao?”

Nàng cho rằng ở độ tuổi này của Tạ Khâm, bên cạnh chàng ít nhất cũng có mấy thông phòng.

Lê ma ma kiêu ngạo lắc đầu: “Không có đâu, gia của chúng ta giữ mình trong sạch lắm.”

Chút khó chịu trong lòng Thẩm Dao tan thành mây khói.

Nhiều năm qua chưa từng cưới xin, có thể thấy là người không có chuyện gì mờ ám, bên cạnh cũng không có thiếp thất thông phòng, chứng tỏ chàng không gần nữ sắc, trong chuyện này đã vượt qua hơn ngàn vạn người đàn ông.

Về phần trong lòng không có nàng thì cứ từ từ.

Trên đời nhiều người bị ép duyên lắm, có đôi phu thê nào không từ từ bồi dưỡng tình cảm chứ.

Thẩm Dao vốn định đi ngủ, bây giờ lại đổi chủ ý: “Vậy thì ta đợi ngài ấy.”

Lê ma ma yên tâm hơn.