Đêm càng khuya thì trời càng lạnh.

Tạ Khâm tiếp khách xong thì lại đến thư phòng xử lý mấy công vụ quan trọng, sau đó quay về Cố Ngâm Đường dưới sự thúc giục của quản gia.

Ánh sáng đỏ chói hắt ra từ song cửa sổ, toàn bộ Cố Ngâm Đường đan xen giữa rừng cây, đẹp đến mức giống như tiên cung.

Tạ Khâm có một thoáng giật mình lo lắng.

Chàng đã cưới thê tử rồi.

Đầu lưỡi chống vào má phải, không tình nguyện mà bước lên hành lang.

Vén rèm châu lên, rèm châu va vào nhau phát ra tiếng động nhỏ xíu, một nữ tử yểu điệu mặc hỷ phục dựa vào bên cạnh giường khung ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng vang, nàng run hai vai, mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ ra, bốn mắt nhìn nhau, nàng giật mình một cái đột nhiên tỉnh táo, lo lắng đứng dậy: “Phu… phu quân.”

Đối diện với đôi mắt long lanh lại mờ mịt kia, sự nóng nảy trong lòng Tạ Khâm cuối cùng cũng tiêu tan đi đôi chút, mang theo chút ngượng ngùng. Thiếu nữ trước mặt là người vô tội, nàng đã đợi Tạ gia tám năm, chàng không nên phát tiết bất mãn lên người nàng, Tạ Khâm đè nén tâm trạng, bắt đầu đối mặt với sự thật là mình đã cưới thê tử.

“Xin lỗi, để nàng đợi lâu rồi.”

Giọng điệu như giải quyết việc chung, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Dao, không hề dừng lại.

Trong lúc Tạ Khâm suy nghĩ, Thẩm Dao đã hoàn toàn tỉnh táo, nam tử trước mặt có dáng người thẳng tắp, lạnh lùng kiêu ngạo, tướng mạo tuấn lãng đến mức bất ngờ, Lưu nhị ca ở nhà bên cạnh trông đã đẹp rồi, nhưng ở trước mặt Tạ Khâm thì hắn lại hoàn toàn không đáng chú ý, chỉ là so sánh tướng mạo thôi mà Thẩm Dao đã bị thu hút bởi năng lượng của chàng, nến đỏ chiếu sáng cũng đã cởi bỏ sự lạnh lẽo trong mắt chàng, chàng giống như một nguồn sáng trời sinh, chỉ cần vừa xuất hiện là đất trời hay trăng sáng đều thành vật làm nền.

Nàng nhìn ra được có lẽ chàng đã mặc một bộ quan phục, chỉ là hoa văn trên thắt lưng vô cùng phức tạp, nàng không phân biệt được, Thẩm Dao cũng không dám nhìn lâu, thấy Tạ Khâm mím môi không nói gì, nàng lập tức tìm chuyện để nói:

“Ngài khát nước không? Ta rót chén trà cho ngài nhé?”

Hỏi xong thì phát hiện ra ánh mắt Tạ Khâm nhìn nàng một cách sâu xa, không tiếp lời nàng.

Có ý gì?

Lần đầu tiên Thẩm Dao tiếp xúc với chàng, hoàn toàn không đoán ra được tính tình của chàng, may mà nàng thông minh, biết được vài nam tử ở vị trí cao quanh năm, đã quen với việc người khác phỏng đoán tâm tư họ, có lẽ Tạ Khâm chính là như thế.

Nếu đã không từ chối thì chính là ngầm tán thành, thế là nàng lập tức đi đến bên cạnh bàn dài, sờ vào ấm trà thấy vẫn ấm bèn rót cho chàng một chén, quay người lại, lại thấy Tạ Khâm đã ngồi xuống ghế bành, chỉ vào phía đối diện chàng:

“Nàng ngồi đi.”

Thẩm Dao đặt chén trà trước mặt chàng, ngồi xuống ở đối diện chàng.

Tướng mạo tươi đẹp của chàng cùng với khí thế uy nghiêm vô cùng chói mắt bức người, Thẩm Dao muốn nhìn chàng nhưng lại không dám, chỉ nghĩ, sau này bọn họ là phu thê, nếu như không làm rõ thân phận, coi thường bản thân, xem mình như hạ nhân thì sẽ khiến người ta càng coi thường, thế là nàng lấy can đảm, đối diện với ánh mắt chàng.

Tạ Khâm cũng không nhìn nàng, cầm chén trà uống một ngụm rồi đặt xuống, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng khều chén trà, suy nghĩ một lúc rồi mới chuyển ánh mắt lên người Thẩm Dao:

“Từ nay về sau chúng ta chính là phu thê rồi, nếu đã là phu thê thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.”

Thẩm Dao công nhận lời này, cũng nhận ra chàng có lời quan trọng muốn nói, càng ngồi nghiêm chỉnh hơn một chút: “Vâng.”

“Ta lo việc bên ngoài, nàng lo liệu bên trong, ta không quan tâm chuyện trong nhà, đều do nàng làm chủ, có chuyện gì không hiểu thì có thể hỏi mẫu thân.”

Lời này không có gì sai, chỉ là Thẩm Dao nghe ra được ý không muốn quấy rầy lẫn nhau trong giọng nói của chàng.

Nàng bất đắc dĩ trả lời một câu: “Được.”

Sau đó là đến trọng điểm.

Tạ Khâm nghiêm túc nói: “Ta bận rộn công vụ, bình thường đi sớm về trễ, nếu như trong lúc trực hoặc là gặp chuyện lớn thì có lẽ sẽ không về, trong lòng nàng nên hiểu rõ.”

Không đợi Thẩm Dao trả lời, chàng lại nói: “Cho nên nàng không cần ngày ngày nghe ngóng hành tung của ta, cũng không cần cẩn thận hầu hạ ta, không có nguyên nhân đặc biệt thì đừng đến thư phòng.”

Lời này không khác gì nói rõ, đừng quấn lấy chàng.

“Ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng, an phận giữ lễ, ở bên ngoài thì thận trọng từ lời nói đến hành động, không thể làm mất mặt ta, hiểu không?”

Lời nói này đè xuống mà không có điềm báo trước, trái tim Thẩm Dao giống như bị ai đó kéo xuống, ngay cả lông mi đen dài rậm cũng khẽ động, có điều nàng luôn là người không yếu thế, cũng rất dứt khoát mà nhìn chàng, cười nói:

“Ta hiểu rồi.”

Hiểu được thứ Tạ Khâm muốn là một người thê tử an phận đoan trang, giúp chồng dạy con.

Điều này khác với hôn nhân mà nàng nghĩ đến.

Nếu như trước hôn nhân Tạ Khâm chịu gặp nàng, nàng cũng có thể đi thẳng vào vấn đề mà thẳng thắn với chàng, không muốn cưới nàng thì không cần phải khó xử, đáng tiếc là hôn lễ đã được tổ chức, ván đã đóng thuyền, Thẩm Dao cạn lời.

Hai bên rơi vào im lặng.

Thẩm Dao lại rót cho mình một chén trà, yên lặng uống.

Sự im lặng thế này làm cho người ta rất lúng túng.

Thẩm Dao không có lòng dạ vào ra vẻ ngoài mặt nữa, nếu Tạ Khâm đã đặt ra ba điều quy ước với nàng, quyết định sau này tôn trọng nhau như khách thì cảnh tượng thế này sẽ trở thành trạng thái bình thường, thích ứng là được.

Có lẽ nhận ra mình nhắc đến những lời này trong đêm động phòng hơi trái ngược với hoàn cảnh, Tạ Khâm giữ lễ hỏi lại Thẩm Dao một câu: “Nàng thì sao, có yêu cầu gì không?”

Chàng và Thẩm Dao không có tình cảm là sự thật, nhưng chàng cũng không có ý định bắt nạt nàng, chàng có thể đưa ra yêu cầu thì Thẩm Dao cũng có thể.

Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ta nhất thời chưa nghĩ ra, nếu có thì sau này ta sẽ nói với lục gia.”

Vừa rồi gọi chàng là phu quân, thoáng cái đã đổi sang gọi lục gia.

Thỏa đáng an phận.

Thẩm Dao nghĩ như vậy.

Mà Tạ Khâm hoàn toàn không nhận ra, chàng cũng không thèm để ý Thẩm Dao gọi chàng là gì.

Thấy Thẩm Dao không lên tiếng, Tạ Khâm đứng dậy:

“Ta đi tắm.”

Thẩm Dao nhìn qua bóng lưng chàng, thở một hơi thật dài, nàng đặt chén trà xuống, đến trước bàn trang điểm tháo trâm cài rồi đứng dậy đi đến giường khung.

Tạ Khâm sợ nóng, trong Cố Ngâm Đường không bày biện giường bạt bộ mà là giường khung, mùa đông có thể phủ màn che thật dày, mùa hè chỉ cần lồng lên một lớp màn thật mỏng là thỏa đáng rồi.

Thẩm Dao thả một nửa màn trướng, còn để lại một góc.

Dựa theo quy tắc thì nàng phải ngủ ở ngoài để tiện hầu hạ phu quân, Thẩm Dao chỉ có thể dựa vào gối ở mép ngoài chờ chàng.

Trái tim nhảy ầm ầm, không phải thẹn thùng mà là hồi hộp.

Cũng không biết Tạ Khâm có sẵn lòng viên phòng hay không, nàng xem như đã nhìn ra được, tính tình Tạ Khâm lạnh lùng, trong thời gian ngắn khó mà ủ ấm được, thay vì hao tổn tâm tư vào chàng thì chi bằng sớm mang thai, nữ tử nông thôn mười lăm mười sáu tuổi là đã làm mẹ rồi, bởi vì cha mẹ qua đời mà nàng trì hoãn đến mười tám tuổi mới xuất giá, nếu như còn kéo dài thêm nửa năm một năm nữa thì khó đảm bảo Tạ gia không nạp thiếp cho Tạ Khâm, gả vào gia đình giàu có như vậy, sinh ra con trai trưởng thì mới xem là đứng vững gót chân.

Tiếng nước ào ào khuấy động suy nghĩ của Thẩm Dao.

Thời gian Tạ Khâm tắm khá dài, Thẩm Dao mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc nhỏ nàng thường bò toài lăn lộn trong rừng, tính cảnh giác vô cùng cao, nhận thấy một luồng uy thế phả vào mặt, nàng lập tức mở mắt ra.

Chỉ thấy Tạ Khâm mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đỏ, bên hông thắt dây không hề cẩu thả, cao lớn thẳng tắp đứng ở trước giường, che đi ánh sáng. Chàng chuyển hai ngọn nến đỏ vốn được đặt trước giường ra gian ngoài, đổi lại là người khác thì tuyệt đối sẽ không làm như thế, dù sao tân hôn cũng nên có chút kiêng kỵ, Tạ Khâm không để ý đến những thứ này, cũng may Thẩm Dao khi ngủ cũng không thích ánh sáng quá mạnh nên cũng thuận theo chàng.

Không theo cũng không được, dù sao Tạ Khâm muốn làm gì, nàng cũng không có chỗ xen vào.

Nhân lúc chàng vẫn chưa đi đến trước mặt, Thẩm Dao hỏi:

“Lục gia quen ngủ bên trong hay bên ngoài?”

Tạ Khâm ngước mắt nhìn thoáng qua giường khung, lững thững đi qua:

“Nàng ngủ bên trong đi.”

Thẩm Dao không hề do dự mà di chuyển vào trong.

Ngay sau đó, màn trướng được thả toàn bộ, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng đỏ yếu ớt bên ngoài.

Thẩm Dao từ từ nhắm hai mắt nằm thẳng người trong chăn, hít thở thật sâu.

Giường lún xuống, Tạ Khâm nằm lên.

Chàng gối hai tay sau gáy, nhắm mắt ngủ.

Cho dù Thẩm Dao đã cố ý kiềm chế nhưng Tạ Khâm vẫn nghe thấy tiếng hít thở của nàng hơi loạn.