*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Trận bão tuyết này rơi liên tục năm sáu ngày làm cho cả Ôn quốc công phủ cũng trở nên an nhàn hơn, ở trong phủ các trưởng bối đau lòng bọn trẻ, nên cũng liền cho miễn thỉnh an.

Ở nơi này lúc bắt đầu mùa đông, tất cả mọi người trong Ôn quốc công phủ đều giống như trải qua một năm an nhàn.

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ.

Sau khi Lục Giai Nhân gây gổ với Tần Cẩm Phong liền bỏ về nhà, theo lý mà nói nàng muốn trở về thì cũng phải chờ Tần Tứ lang đón về, Tần Tứ lang còn phải nói xin lỗi nàng, đảm bảo với cha mẹ nàng rằng ngày sau sẽ đối tốt với nàng hơn, như vậy nàng mới có bậc thang để theo hắn trở về Tần gia.

Nhưng trận bão tuyết này, làm cho Tần Cẩm Phong hoàn toàn có lý do tạm thời không đến, điều này cũng làm cho Lục gia không có cớ gì để trách móc.

Nhưng thật ra Lục Giai Nhân lại đứng ngồi không yên. Trong lòng nàng thật sự không nỡ! Đúng, là bão tuyết làm cho đi lại bất tiện, nhưng mà Tần Cẩm Phong thật sự không thể tới sao?

Nàng cũng đã trở về Ôn quốc công phủ sáu ngày! Hắn còn mượn cớ bão tuyết mà chẳng quan tâm! Tần Cẩm Phong hắn tại sao lại có thể ác tâm như thế! Hắn thế nhưng không lo lắng nàng ở Ôn quốc công phủ bị người khác khi dễ sao? Nói thế nào đi nữa nàng cũng là nữ nhi đã xuất giá, hôm nay đột nhiên trở về nhà mẹ đẻ, lại qua nhiều ngày như vậy, hắn còn tính toán cái gì mà không qua đây chứ? Chẳng lẽ là muốn người của Lục gia cười nhạo nàng sao?

Lục Giai Nhân hung hăng dậm chân, hỏa khí trong lòng càng lúc càng lớn.

Uổng cho nàng một lòng một dạ đối với Tần Cẩm Phong, nhưng Tần Cẩm Phong lại đối với nàng là như thế nào? Đơn giản chính là người không có lương tâm.

Lục Giai Nhân ở trong phòng đi tới đi lui, không khỏi đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Cửa sổ mở ra, liền có một trận gió lạnh tràn vào trong phòng, thổi tới trên người Lục Giai Nhân, khiến cho nàng không thể không rùng mình một cái.

Nàng rất không vui mà oán giận thời tiết, mới duỗi cổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tuyết gần như đã ngừng, chỉ thỉnh thoảng rơi xuống vài hạt tuyết, cũng không biết có phải là tuyết không, hay là từ nơi khác bay đến.

Nhìn mây ở phía chân trời, trận bão tuyết mấy ngày nay cũng sắp ngừng. Mới vừa nãy người làm ở trong phòng còn nói với nàng nhìn khí trời này, cam đoan ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng.

Trong lòng Lục Giai Nhân vừa cao hứng vừa lo lắng.

Nếu như ngày mai chính là ngày nắng, vậy có phải hay không đại biểu cho việc Tần Tứ lang sẽ đến đón nàng về nhà? Dù sao nàng cũng đã rời đi Tần gia sáu ngày, nàng……Thật sự có chút nhớ Tần Cẩm Phong…..

Nhưng mà……..

Nụ cười trên mặt Lục Giai Nhân thu lại một chút, nếu như ngày mai Tần Cẩm Phong không đến đón nàng về nhà thì sao? Mấy ngày nay hắn không đến còn có thể lấy lý do trận bão tuyết, nhưng nếu tuyết đã ngừng mà hắn vẫn không đến, thể diện của Lục Giai Nhân chẳng phải là mất sạch ư?

Đến lúc đó tên tiểu nhân Phương Cẩn Chi kia sẽ đắc ý mà cười nhạo nàng đi!

Lục Giai Nhân bắt đầu lo lắng. Ngày mai…………không lẽ ngày mai Tần Cẩm Phong sẽ không đến?

Nàng đóng cửa sổ lại, đi trở về bàn, cả người ngồi phịch lên cái ghế. Thật ra nàng không có nói thật với Tam nãi nãi.

Lục Giai Nhân chỉ nói với Tam nãi nãi rằng nàng vì chuyện Tần Cẩm Phong muốn nạp một quý thiếp mà tức giận, cho nên cãi nhau mấy câu với Tần Cẩm Phong, mới trở về Ôn quốc công phủ.

Thật ra không chỉ là cãi nhau, nàng còn đánh Tần Cẩm Phong, đập bình sứ vào đầu hắn, còn cắt quan phục của hắn.

Về chuyện của quý thiếp kia, Lục Giai Nhân cũng không có nói thật với Tam nãi nãi. Nghiêm túc mà nói, không thể dùng từ “Đưa”, bởi vì…..Cô nương