*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

“Thật sao?” Phương Cẩn Chi không để ý lắm hỏi tiếp một câu: “Vậy Ẩn Tâm còn biết cái gì nha?”

Lục Ẩn Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Con biết Tam bá phụ là người cực kỳ giỏi! Ai cũng không dám chọc giận người, nếu người không thích người nào, nhìn ai không vừa mắt, cho dù đối phương là người như thế nào! Tuyệt đối sẽ không cho kẻ đó một chút sắc mặt tốt. Nếu người thích người nào, sẽ đối tốt với người đó! Tam bá phụ còn đặc biệt thích sạch sẽ, không phải là đang tắm, chính là bên ngoài không dính tí bụi nào!”

Một đứa bé nhỏ như vậy, nghiêm túc nói ra lời như thế, làm cho Phương Cẩn Chi cảm thấy thú vị. Phương Cẩn Chi lại hỏi hắn: “Chà, con biết nhiều chuyện của Tam bá phụ như thế, vậy con có sợ hay không một lát gặp người ở Thùy Sao viện, không chừng người thấy con không vừa mắt sẽ ném con ra ngoài đấy?”

“Sẽ sao?” Lục Ẩn Tâm nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt vô tội, trong giọng nói không khỏi lộ ra mấy phần lo lắng. Bước chân của hắn cũng chậm lại, nhìn ra được có chút sợ hãi và do dự.

Phương Cẩn Chi nhìn bộ dáng này của hắn trông cực kỳ đáng yêu, vuốt vuốt đầu nhỏ của hắn, tiếp tục dắt hắn về phía trước, nhưng cũng không giải thích điều gì với hắn.

Nhập Phanh hầu hạ ở bên người Lục Vô Nghiên nhiều năm như vậy, hiển nhiên hết sức rõ ràng chuyện ở Thùy Sao viện, Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy bất ngờ đối với việc Lục Ẩn Tâm biết những chuyện về Lục Vô Nghiên.

Nhưng mà……..

Đợi một chút………..

Phương Cẩn Chi đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng. Hiện tại Lục Ẩn Tâm mới hơn hai tuổi, làm sao hắn có thể biết được nhiều chuyện vể Lục Vô Nghiên như vậy? Lại nói, coi như những chuyện này đều là do Nhập Phanh nói, nhưng tại sao Nhập Phanh lại muốn nói với Lục Ẩn Tâm những chuyện này?

Dù sao trước kia Nhập Phanh cũng là người làm trong Thùy Sao viện, bây giờ có thể ngồi lên vị trí cửu thiếu nãi nãi này, cũng không hề dễ dàng. Cho dù trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ở bên ngoài chắc chắn không có khả năng nhắc lại chuyện đã từng làm nha hoàn.

Mà Lục Ẩn Tâm còn nhỏ như vậy, lại biết nhiều như thế, vậy khẳng định là Nhập Phanh nói rất nhiều rất nhiều………..

Phương Cẩn Chi bỗng nhớ lại chuyện lần trước Lục Ẩn Tâm đi lạc. Cuối cùng thế nhưng lại tìm được Lục Ẩn Tâm ở trong rừng mai phía sau núi của Thùy Sao viện, lúc đầu Phương Cẩn Chi kinh ngạc thật lâu tại sao Lục Ẩn Tâm lại xuất hiện ở nơi đó.

Hôm nay liên kết hai chuyện lại với nhau, trong lòng Phương Cẩn Chi lại càng nổi lên nhiều nghi ngờ, nàng giống như nghĩ tới điều gì, lại giống như không nghĩ ra được, vẫn như cũ không hiểu.

Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhìn đứa bé bên cạnh mình, ánh mắt nàng lóe lóe, dịu dàng hỏi: “Ẩn Tâm, lần trước sao con lại bướng bỉnh chạy đến trong rừng mai chơi vậy?”

Nhắc tới chuyện lần trước, đôi vai nhỏ của Lục Ẩn Tâm chợt run lên một cái. Động tác nhỏ này của hắn cũng không tránh được ánh mắt của Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cũng biết tại sao Lục Ẩn Tâm lại có phản ứng này, lúc trước sau khi tìm được Lục Ẩn Tâm, Nhập Phanh hung hăng khiển trách hắn một bữa, còn đánh hắn hai cái để hắn nhớ thật lâu không chạy loạn nữa. Chuyện này, trong phủ rất nhiều người biết, mẫu thân dạy dỗ con cái bướng bỉnh cũng là chuyện thường tình.

Lục Ẩn Tâm le lưỡi nói: “Mẫu thân không cho con nhắc lại chuyện xảy ra lần trước, cũng không cho con chạy đến rừng mai nữa………”

Nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi đáng thương của Lục Ẩn Tâm, trong lòng Phương Cẩn Chi mềm nhũn, dịu dàng khuyên hắn: “Ẩn Tâm nên nghe lời, không thể ham chơi chạy loạn, nếu không cha mẹ của con sẽ rất lo lắng.”

“Ẩn Tâm vì muốn mẫu thân vui vẻ!” Lục Ẩn Tâm cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẫu thân nói hoa mai đẹp nhất thiên hạ đều ở trong rừng mai phía sau Thùy Sao viện! Mẫu thân thích hồng mai, mỗi lần đi ngang qua rừng mai phía sau núi của Thùy Sao viện đều phải dừng lại đứng nhìn một lát!”

Nhập Phanh thích hồng mai? Cái này……Phương Cẩn Chi thật đúng là lần đầu nghe nói.

Hơn nữa, Lục Ẩn Tâm nói rõ ràng có một chỗ sơ hở rất lớn. Thùy Sao viện vốn là một nơi vắng vẻ ở một góc trong Ôn quốc công phủ, rừng mai phía sau núi càng thêm vắng người qua lại. Cho dù Nhập Phanh tính toán tới đâu cũng không có lý do đi ngang nơi đó…..

Phương Cẩn Chi không khỏi rơi vào trầm tư, giống như có một chút hiểu rõ.

Bởi vì Phương Cẩn Chi đang có chuyện trong lòng, cho nên lúc Tần Vũ Nam đi tới, suýt chút nữa nàng không nhìn thấy, cũng sắp va vào nhau, lúc này nàng mới nhìn thấy Tần Vũ Nam.

Ở trong ấn tượng của Phương Cẩn Chi, Tần Vũ Nam là một cô nương sáu bảy tuổi ngồi ở trên ghế chân không chạm đất, thích cười ngọt ngào, còn thích trái cây ngọt. Hôm nay dáng vẻ của Tần Vũ Nam bất quá chừng mười tuổi, nhưng dung mạo trổ mã càng thêm điềm đạm khéo léo, bớt đi chút ngây thơ của tiểu hài tử, nhiều thêm mấy phần xinh đẹp của tiểu cô nương. Không đến mấy năm, sẽ là một đại mỹ nhân.

Hai bên chào hỏi nhau, Tần Vũ Nam nói là đến đón chị dâu về nhà.

Trò chuyện mấy câu, Phương Cẩn Chi dẫn theo Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện. Trong lòng nàng cũng hiểu Tần gia làm cách này có chút cổ quái, thật là lần đầu tiên nhìn thấy để cho tiểu cô tới đón chị dâu giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ.

Phương Cẩn Chi mơ hồ đoán được Lục Giai Nhân ở Tần gia là đã gây ra họa gì.

Có điều tạm thời Phương Cẩn Chi cũng không tính trông nom chuyện của Lục Giai Nhân, nàng cùng nhau cười nói dắt Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện.

Sở dĩ Phương Cẩn Chi không chút cố kỵ dẫn Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện đó là vì hôm nay Lục Vô Nghiên không có ở trong phủ, mấy ngày gần đây tuyết ngừng rơi, công việc của Lục Vô Nghiên cũng bắt đầu nhiều lên, mỗi ngày đi sớm về trễ. Buổi sáng hôm nay trước khi hắn đi còn nói buổi tối chắc chưa chắc sẽ trở về, kêu Phương Cẩn Chi không cần chờ hắn.

“Oa! Cái này đẹp mắt! Cái đó nhìn cũng đẹp!” Lục Ẩn Tâm lần đầu đi tới Thùy Sao viện, bộ dáng hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn khắp nơi.

Lục Tử Cảnh cũng không phải là người phô trương lãng phí, chỗ ở của Lục Ẩn Tâm cũng hết sức đơn giản. Mà Thùy Sao viện là nơi nào chứ? Chỗ ngồi nơi này là nạm vàng cẩn bạc, cho dù là đĩa đựng bánh ngọt, dưa và trái cây đều là đồ vật có giá trị không rẻ.

Lục Ẩn Tâm cẩn thận cầm lên một khối bánh ngọt, cái miệng nhỏ nhắn cắn ăn, hắn cong đôi mắt nhìn Phương Cẩn Chi, nói từng chữ không rõ ràng: “Thật ngon ăn thật ngon! Cám ơn Tam bá mẫu!”

Phương Cẩn Chi sờ sờ đầu của Lục Ẩn Tâm, dịu dàng nói: “Ngày thường mẹ con có hay làm bánh ngọt cho con ăn không? Bánh ngọt mà mẫu thân con làm ăn rất ngon đấy!”

Tài nấu nướng của Nhập Phanh tất nhiên là không cần phải nói, tay nghề của nàng so với tất cả đầu bếp trong Ôn quốc công phủ chính là số một. Bằng không thì không phải những năm trước kia, Lục Vô Nghiên chỉ ăn mỗi thức ăn mà nàng nấu.

“Có nha, mẫu thân cũng có làm bánh ngọt cho con ăn! Mẫu thân làm bánh ngọt tất nhiên ăn rất ngon nha! Mẫu thân nói, trước kia Tam bá phụ ăn rất kén chọn, nhưng rất thích người nấu đấy! Đương nhiên rồi……….bánh ngọt ở nơi này của Tam bá mẫu cũng ăn ngon! Ẩn Tâm cũng thích!” Đôi mắt to tròn như quả nho của Lục Ẩn Tâm cười vui vẻ nhìn Phương Cẩn Chi.

“Thích, nếm thử món này một chút.” Phương Cẩn Chi giật mình, thu lại suy nghĩ, cười đem một khối bánh hạt sen mềm đưa cho Lục Ẩn Tâm. Tiểu hài tử chính là như vậy, cho thức ăn ngon, liền dễ dàng lấy lòng.

Nói chuyện một hồi, Thước Bảo Nhi đã mua táo bảo trắng sữa về.

“Táo bảo trắng sữa!” Đôi mắt của Lục Ẩn Tâm lập tức sáng lên. Hắn cũng bất chấp bánh hạt sen ở trong tay đang ăn dở một nửa, mắt mong đợi nhìn túi táo bảo trắng sữa ở trong tay Thước Bảo Nhi

Phương Cẩn Chi nhìn bộ dáng tham ăn của Lục Ẩn Tâm, cảm thấy thú vị, vội vàng phân phó Thước Bảo Nhi đưa táo bảo trắng sữa vừa mua được cho Lục Ẩn Tâm.

Táo bảo trắng sữa được gói trong giấy dầu, tổng cộng có mười khối. Phương Cẩn Chi để cho Thước Bảo Nhi lựa ra hai ba khối bày ra đĩa, còn dư lại đặt ở trong hộp gấm thật gọn gàng, để cho Lục Ẩn Tâm đem về ăn từ từ.

“Tam thiếu nãi nãi, Tam thiếu gia trở về!” Chước Chước chạy một mạch vào bẩm báo.

“Vô Nghiên trở lại ư?” Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc, sáng sớm hôm nay lúc đi không phải nói sẽ về trễ sao? Thế nào trở về sớm như vậy? Hiện tại mới giờ thân mà thôi.

Phương Cẩn Chi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng để cho Diêm Bảo Nhi đưa Lục Ẩn Tâm trở về trước. Lại để cho Nhập Huân gói những khối táo bảo trắng sữa còn lại vào một hộp điểm tâm lớn, cho Lục Ẩn Tâm mang về.

Lục Ẩn Tâm vừa mới đi, Lục Vô Nghiên