Bất ngờ muôn năm

Phó Bạc Vọng đi chiếc phi thuyền quân dụng nên tốc độ vượt xa phi thuyền dân sự.

Chỉ cần biết người cần bắt ở đâu, muốn đưa người đi sẽ rất đơn giản.

Mà khó khăn duy nhất hiện giờ chính là manh mối lại bị gián đoạn.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ vừa mắt tên Lục Hành Thâm này, nguyên nhân chính là tên kia quá gian xảo.

Nhưng dù mối quan hệ kém tới mức nào thì đây vẫn là lần đầu bọn họ trực tiếp đối đầu, lúc đuổi tới hành tinh đầu tiên, Phó Bạc Vọng chợt hiểu ra rất có thể đây sẽ là một trận chiến lâu dài.

Manh mối đứt đoạn sẽ cần một điểm nối, phải kiểm tra dò xét tất cả hành trình của hành tinh – lấy danh nghĩa cấp trên yêu cầu các hành tinh gần nhau xuất ghi chép xuất nhập cảnh gần đây.

Trong phi thuyền, Phó Bạc Vọng nhìn màn hình huỳnh quang to lớn, thông tin thân phận người xuất nhập cảnh nhanh chóng hiện lên.

Phó Bạc Vọng bỗng nghĩ đến điều gì đó, nhấn nút tạm dừng rồi gọi người tới.

"Thêm điều kiện sàng lọc vào."

"Vâng!"

"Thu nhỏ tất cả phạm vi sàng lọc, chỉ giới hạn trong hành tinh có giá trị du lịch gần đây."

Ngón tay Phó Bạc Vọng từ từ co lại thành nắm đấm, trầm giọng nói: "Phong tỏa toàn bộ, cấm xuất cảnh."

***

Lúc Hạ Ca lại xem đồng hồ mới chợt phát hiện thời gian ở hành tinh chủ đã qua một tuần.

Sau khi thăm thú núi sông ở Nguyên Sơ Tinh, bọn họ không dám ở lại tiếp, nhanh chóng rời đi để tới đích đến tiếp theo.

Cách Nguyên Sơ Tinh không xa còn có một hành tinh tối ở xa sao Hằng, vì khoảng cách nên ánh sáng trên hành tinh yếu quanh năm, ẩm ướt, không hề thích hợp cho con người sinh sống.

Nhưng cũng vì hoàn cảnh như vậy nên đã tạo nên ảo cảnh của hệ sinh thái động vật huỳnh quang xinh đẹp khắp nơi.

Lúc sắp tới gần, Hạ Ca nhịn không được xem giới thiệu về hành tinh giống hệt viên ngọc dạ quang, nấm huỳnh quang cao to như đại thụ, bướm huỳnh quang, rong biển huỳnh quang... Dù chỉ thấy qua ảnh chụp tĩnh vẫn có thể cảm nhận được cảnh đẹp như ảo mộng.

"Đẹp, đẹp quá..."

Hạ Ca vui vẻ nhìn ngó, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Còn bao lâu nữa mới tới?"

"Một tiếng nữa."

Lục Hành Thâm bỗng đứng dậy, đi vào trong khoang phi thuyền.

Sâu trong đó chứa phần lớn gia sản của bọn họ, có căn phòng máy tính to lớn chuyển thẳng vào, còn có A Cửu vẫn đang trong trạng thái ngủ đông.

Hạ Ca không muốn ở lại một mình, đọc hết sổ tay giới thiệu điện tử rồi đứng dậy đi theo.

Mấy hôm nay cứ lúc nào bọn họ đến hoặc rời khỏi một hành tinh đều sẽ thăm A Cửu một lát.

Hạ Ca chỉ đơn giản là nhớ, dù A Cửu vẫn cứ ngủ mãi, nhưng Lục Hành Thâm nói trạng thái ngủ đông của A Cửu không phải là tắt hết các chức năng, chỉ không thể suy nghĩ, xử lý thông tin, rất có thể vẫn sẽ tiếp tục lưu trữ các thông tin bên ngoài.

Cũng như người thực vật chỉ có thể nghe được âm thanh bên ngoài, chẳng qua không thể phản ứng lại.

Từ đó trở đi, Hạ Ca nhịn không được đứng trước cửa sổ phòng A Cửu kể rất nhiều kiến thức thú vị.

Chờ A Cửu tỉnh lại rồi sẽ lập tức biết thật nhiều chuyện lý thú, chắc chắn tâm trạng cũng sẽ rất tốt.

Lục Hành Thâm đi tới trước mặt A Cửu, tiến hành kiểm tra định kỳ như bình thường, xác nhận A Cửu trong lúc ngủ đông vẫn giữ lại tính năng vốn có, chưa xuất hiện tình trạng hư hao.

Kiểm tra xong, Hạ Ca ghé vào bên giường A Cửu nói hồi lâu, khi thuyền sắp tới gần hành tinh kia, cả hai trở lại buồng điều khiển, chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống.

Lục Hành Thâm bỗng nhìn ảnh chụp phản hồi trước mặt, lông mày khẽ nhíu.

Một giây sau, hắn lập tức đứng dậy đi tới khu điều khiển, thay đổi tuyến đường của phi thuyền.

"Sao vậy?"

Hạ Ca đã chuẩn bị đeo dây an toàn, vội hỏi.

"Rất bất thường."

Lục Hành Thâm thay đổi tuyến đường, giọng nói dồn dập: "Hành tinh kia... Quá yên tĩnh."

"Yên tĩnh?"

Lục Hành Thâm đứng đó, thử liên lạc với cảng vũ trụ Minh Huỳnh Tinh một lần.

Cảng vũ trụ nhanh chóng phản hồi, cho biết mọi thứ đều bình thường, cho phép hạ cánh.

Lục Hành Thâm liên lạc lại, hỏi thăm có thể rời đi sau hai chu kỳ tự quay không.

Lần này hồi âm của cảng vũ trụ lại lập lờ nước đôi.

Tuyến đường hoàn toàn bị thay đổi, Lục Hành Thâm xin lỗi Hạ: "Có thể chúng ta chưa thể tới đó được."

Hạ Ca chỉ ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng cười tươi: "Không sao, vậy đi chỗ khác trước."

"Cậu không hỏi tôi vì sao à?"

Hạ Ca lắc đầu: "Tôi biết mà, chắc chắn là có biến, hẳn là nguy hiểm, có thể sẽ bị bắt đúng không?"

Lục Hành Thâm lại ngồi xuống.

"Minh Huỳnh Tinh khá đặc biệt, vì có cảnh quan đặc biệt nổi tiếng thế giới nên hàng năm đều có rất nhiều du khách tới thăm thú, nhưng vì hoàn cảnh khắc nghiệt khiến người khác có cảm giác như hành tinh Vĩnh Dạ, cộng thêm đồ ăn khan hiếm, phần lớn du khách sẽ không ở lại quá lâu, chờ đến lúc không chịu được đêm lạnh hoặc chán đồ ăn mang theo sẽ đi."

Việc này không khác trong sổ tay hướng dẫn bao nhiêu, Hạ Ca gật đầu.

"Hậu quả là cảng vũ trụ của nó luôn đông đúc, người tới người đi tấp nập, về sau vì để kéo chân du khách nên bọn họ bắt đầu tìm cách nhập khẩu các nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến từ các hành tinh khác, dựa theo thời gian, hôm nay cũng là ngày bọn họ nhập khẩu nguyên liệu nấu ăn."

Lục Hành Thâm giải thích tiếp, sau đó đưa mắt nhìn hành tinh như bị bóng tối bao phủ.

"Nhưng vừa nãy cảng hàng không vốn đông đúc bỗng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có phi thuyền đáp xuống nhưng không rời đi. Nếu còn tiếp tục như vậy, không đến sáu tiếng nữa, bến cảng sẽ bạo phát."

Tuyến đường cứ vậy thay đổi, Lục Hành Thâm không chọn hành tinh nào đó làm điểm dừng tiếp theo mà đi vòng quanh mấy hành tinh trong vũ trụ, lần lượt quan sát, thỉnh thoảng lén xâm nhập vào số liệu vệ tinh của chúng trộm lấy một số hình ảnh.

Quả nhiên phần lớn tinh cầu chỉ được vào không được ra.

Lục Hành Thâm suy nghĩ đối sách tiếp theo: "Không sao, việc cảng bị phong toả sẽ không kéo dài lâu, chúng ta thay đổi tuyến đường trước, đi làm chuyện khác được không?"

Biển người mênh mông, dù bến cảng bị phong toả chắc chắn cũng sẽ không kịp điều tra từng người một, lượng công việc khổng lồ không phải là việc con người có thể đảm nhiệm.

Nhưng dù là vậy thì Lục Hành Thâm vẫn không thể buông lỏng cảnh giác, nếu cách này không được, Phó Bạc Vọng vẫn có thể tìm thêm các cách khác, thời gian còn lại cho bọn họ càng ngày càng ít.

Hạ Ca: "Được! Chúng ta phải làm gì đây?"

Lục Hành Thâm mỉm cười: "Thực hiện một nguyện vọng của cậu."

Nguyện vọng của Hạ Ca vẫn còn rất nhiều, Lục Hành Thâm đột nhiên nói vậy khiến cậu không đoán được là cái nào.

Cậu hỏi hết lần này tới lần khác nhưng Lục Hành Thâm không nói gì, muốn giấu không nói cho cậu để làm mồi nhử.

Sau khi thay đổi tuyến đường, phi thuyền đi về hướng ngược lại.

Lục Hành Thâm đứng dậy, lại đi vào khoang A Cửu, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.

So ra thì khoang tàu này rộng hơn một chút, vách tường kim loại sẫm màu bao bọc bốn phía, giường A Cửu được hàn cùng khoang tàu, cơ thể cố định trong cái lồ ng trong suốt.

Bây giờ chiếc lồ ng được hắn tự tay mở ra, Lục Hành Thâm kéo mấy sợi dây trên người A Cửu, tiến hành mở, kéo thật dài, sau đó cắm lên chiếc máy tính khổng lồ hắn chuyển tới từ sở nghiên cứu.

Hạ Ca ở bên cạnh im lặng quan sát, chợt phát hiện lần này không phải kiểm tra định kỳ mà dường như Lục Hành Thâm đang thử món đồ mới.

Đang sửa chữa à? A Cửu sẽ sớm tỉnh lại ư? Lục Hành Thâm vừa nói đến nó đúng không??

Niềm hy vọng nho nhỏ dâng lên, Hạ Ca không dám quấy rầy, không hỏi hắn mà chỉ ngẩng đầu, tập trung nhìn động tác của Lục Hành Thâm.

Từng sợi dây nhanh chóng được c ắm vào, Lục Hành Thâm quay đi, lấy ra một chiếc hộp mới thay giắc cắm cho A Cửu.

Lần này Hạ Ca nhận ra đó là "dạ dày" mà cậu cũng có!

Có phải sau khi thay xong, cậu cũng có thể ăn cùng A Cửu không?

Hạ Ca vui vẻ mở lớn mắt, nhịn không được nói: "Lục Hành Thâm, có phải A Cửu sắp tỉnh lại không? Anh đã tìm được cách để cậu ấy tỉnh lại rồi à?"

Lục Hành Thâm không ngừng lại, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Tôi không chắc chắn hoàn toàn."

Vậy thì là nắm chắc một phần!!

Hạ Ca kích động đến mức nóng cả tim, đứng ngồi không yên vòng qua vòng lại giường, chỉ hận không thể giúp một tay.

Không biết qua bao lâu, ổ bụng A Cửu lại được khép thành hình dáng ban đầu, máy tính trong khoang thuyền to lớn cũng được cắm điện, sau đó khởi động.

Mà phi thuyền cũng đã đi rất lâu, sắp đến đích bọn họ đã thay đổi.

Trước khi bắt đầu thử, Lục Hành Thâm dẫn Hạ Ca trở lại khoang tàu phía trước, chuẩn bị hạ xuống.

"Hả? Hành tinh ngoài cửa sổ... trông quen quá."

Hạ Ca chỉ kịp hỏi một câu, khoang tàu đã thay đổi tốc độ, chuẩn bị đáp xuống.

Lúc được hoạt động tự do, Lục Hành Thâm nói với Hạ Ca.

"Bây giờ chúng ta đang ở Lân Tinh."

"Lân Tinh là..."

"Là như cậu đang nghĩ."

Hành tinh đã từng bị hàng cấm thống trị, đến bây giờ vẫn còn hỗn loạn.

Hạ Ca ngẩn ra, sau đó vỗ tay: "Tôi hiểu rồi! Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất!"

Lục Hành Thâm mỉm cười, từ chối cho ý kiến: "Lát nữa thử cho A Cửu thức tỉnh sẽ tốn rất nhiều điện, thử ở giữa vũ trụ không an toàn lắm, cho nên tạm thời kết nối với mạch điện ở đây để đề phòng năng lượng trong không gian bị hao hết."

"Hao... hao nhiều vậy à?"

Hạ Ca không có nhiều kiến thức về điện năng, nhưng cũng biết năng lượng trên phi thuyền lớn tới cỡ nào, nếu chỉ với một người máy mà đã hao hết, vậy chứng tỏ bọn họ cần nạp điện nhỉ?

Cậu không có gì phải dị nghị, đứng chờ một bên.

Công tắc khởi động nhanh chóng được bật, cơ thể của A Cửu chạy cùng chương trình, tiếng ù ù thật to vang lên, bên trong phi thuyền, ánh đèn nhấp nháy chỉ thị dần tắt ngúm.

"A Cửu..."

Hạ Ca căng thẳng co chặt nắm đấm, Lục Hành Thâm đứng cạnh cậu chờ đợi, bàn tay nhẹ nhàng vươn qua nắm tay cậu.

Khoang tàu vang lên tiếng cảnh báo, âm thanh cảnh báo của máy tính cũng vang lên, nguồn điện hao hụt như nước chảy, máy tính và hệ thống hạ nhiệt quanh A Cửu cũng hoạt động tới công suất lớn nhất.

Giờ phút này, Hạ Ca chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cậu bỗng hiểu "cách" của Lục Hành Thâm là gì.

Những con số và chương trình khổng lồ, phức tạp vượt giới hạn sẽ khiến cơ thể người máy không tải nổi, tạo nên quá tải hoặc thậm chí là tự cháy, mà bây giờ, áp lực cực lớn này bị di chuyển đến căn phòng như chiếc máy tính khổng lồ kia.

Từng giây từng phút trôi qua thật lâu, Hạ Ca căng thẳng nhìn chằm chằm, cảm giác ngay cả "tim" mình cũng theo đó nóng lên.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một tiếng dài dằng dặc, hoặc có lẽ mới chỉ vài phút, A Cửu nằm trên giường hạ nhiệt trong khoang cuối cùng cũng giật giật, từ từ mở mắt.