Gặp lại muôn năm

Bóng đêm loang ra như nước, lấy phi thuyền nào đó trong cảng hàng không Lân Tinh làm trung tâm, ánh đèn liên tục tắt phụt, đèn phi thuyền cũng tắt, sau đó toàn bộ đèn trong cảng, toàn bộ thị trấn, thậm chí đến cả mạch điện trong thành phố cũng theo đó tê liệt.

Trong bóng tối chỉ có một phòng giữa khoang thuyền loé sáng.

Máy móc khổng lồ tiếp tục chạy, cắn nuốt nguồn cung điện quanh đó mười dặm, nếu không phải hệ thống hạ nhiệt đang tiếp tục làm việc, chỉ sợ mạch điện đã sớm bị đốt cháy.

"A Cửu..."

Hạ Ca không dám lớn tiếng làm phiền người nằm trên giường, chỉ nhỏ giọng lo lắng gọi từng tiếng.

Đôi mắt kia sau khi mở ra cứ nhìn thẳng lên trần, mơ màng như vừa tỉnh ngủ, ngơ ngẩn ngây ra.

Tiếng cảnh báo vang lên, đã mười phút trôi qua từ lúc khởi động đến lúc A Cửu mở mắt vẫn chưa ngừng.

Lục Hành Thâm khẽ cau mày, dường như kiên nhẫn của hắn đã hao hết, giơ trượng lên tắt thiết bị cảnh báo.

A Cửu như nghe thấy âm thanh, đôi mắt chớp mấy lần.

"A Cửu! A Cửu, cậu tỉnh chưa? Cậu còn nhớ tôi là ai không? Không đúng, tôi là 996 đây! Tôi đã thay đổi ngoại hình mới rồi, A Cửu?"

Hạ Ca thấy nó có chút phản ứng thì vội tiến tới, cẩn thận gọi nó.

A Cửu nằm trên giường nhưng không nhìn cậu, tầm mắt từ từ cụp xuống, lần nữa nhắm mắt.

Một giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuôi theo sườn mặt rồi nhỏ xuống giường.

Máy tính truyền tải lại vang lên từng tiếng hú, lúc này tạp âm chuyển động dần nhỏ lại, trở về quy trình vận hành bình thường.

"A Cửu..."

Hạ Ca vừa căng thẳng vừa sợ, lập tức bám chặt mép giường, vành mắt đỏ lên như muốn khóc.

Lục Hành Thâm đi tới, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu an ủi.

"Hạ."

Một giây sau, tiếng nói máy móc cứng nhắc vang lên, âm thanh gần sát rất nhỏ nhưng lại truyền rõ vào tai cả hai.

"Đừng khóc."

Hạ Ca ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn A Cửu trên giường.

Hai người lúc quay về phi thuyền đã trở lại dáng vẻ ban đầu, Hạ Ca chỉ giữ lại mái tóc giả màu vàng để nghịch, cậu nhìn A Cửu mấy giây mới xác nhận trước mắt là kỳ tích: "A Cửu..."

Hạ Ca giơ tay lên lau khoé mắt A Cửu, nước mắt nóng hổi ướt át như muốn bốc hơi.

"Rõ ràng cậu đang khóc."

Lục Hành Thâm cũng thở phào: "Thành công rồi."

A Cửu chầm chậm quay đầu, nó có thể cảm nhận cơ thể có một số thứ đã thay đổi, trên người còn nối rất nhiều dây nên không thể cử động lung tung, vì thế chỉ nhìn Lục Hành Thâm mà chưa ngồi dậy.

"Anh sửa lại tôi, giúp tôi tỉnh lại à? Cảm ơn anh."

"Chưa tính là sửa xong."

Lục Hành Thâm kéo ghế tới cho Hạ Ca, bảo cậu đừng ngồi xổm mãi, bản thân cũng ngồi bên cạnh: "Người máy N4-L19, nếu cậu không muốn bị quá tải lần nữa, mãi mãi không thể tỉnh lại thì phải nghe lời tôi, từ giờ trở đi cố gắng đừng nghĩ quá nhiều, đừng để cảm xúc thay đổi quá nhanh, giữ tỉnh táo, bình tĩnh. Bằng không dù là tôi cũng không có cách cứu cậu lần thứ hai."

A Cửu hiểu ý hắn, gật đầu đồng ý: "Được, tôi hiểu rồi."

"Vậy đi, nếu cậu xác định có thể khống chế bản thân, giữ tỉnh táo, tôi sẽ cắt đứt kết nối với máy tính ngoài cơ thể cho cậu."

Lục Hành Thâm nhắc nhở nó: "Nhất là cậu phải cố gắng không được nhớ về những chuyện trong quá khứ, làm được không?"

"Được, cảm ơn anh."

Đây là lần thứ hai A Cửu cảm ơn sau khi tỉnh lại: "Anh vốn có thể trực tiếp... loại bỏ, phong tỏa toàn bộ chương trình và số liệu của tôi, để tôi quay về trạng thái ban đầu, quên hết mọi thứ, như vậy sẽ không bị quá tải, nhưng anh không làm như vậy... Cảm ơn anh đã giữ nguyên hình dáng ban đầu cho tôi."

Lục Hành Thâm nhìn người máy kia, im lặng mấy giây rồi rời mắt: "Như vậy sẽ rất vô nghĩa."

Dứt lời, dưới sự căng thẳng của Hạ Ca, từng sợi dây bị rút ra, cắt đứt kết nối, chiếc máy tính to lớn cũng tắt đi, dừng tiêu thụ lượng điện khổng lồ.

Tới tận lúc này, toàn bộ điện trên phi thuyền mới theo kịp tốc độ tiêu hao, lần lượt trở lại bình thường.

Thấy tạm thời không còn vấn đề gì, Lục Hành Thâm lấy cớ phải kiểm tra mạch điện rồi rời khỏi đây.

Qua một thời gian rất dài, cuối cùng A Cửu cũng tỉnh lại, bọn họ hẳn còn rất nhiều lời muốn nói.

Lục Hành Thâm cho bọn họ không gian và thời gian, đi đến khoang điều khiển ngồi tựa lưng vào ghế một mình, lại lấy cuốn sổ tay của ông nội, cúi đầu lật xem.

A Cửu ngồi dậy khỏi giường bệnh, Hạ Ca thấy nó tỉnh lại thì có vô số lời muốn nói, chỉ hận không thể kết nối đường dây trong đầu cả hai để truyền số liệu.

Nhưng đề nghị này bị A Cửu khéo léo từ chối, nói là mình vừa tỉnh lại, mọi thứ vẫn chưa ổn định, lỡ xảy ra vấn đề gì hay mất khống chế sẽ liên lụy cậu.

Hạ Ca lấy cuốn album của mình ra, ngồi bên giường A Cửu giải đáp khoảng thời gian chấn động vừa rồi.

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Ca mỉm cười: "Chắc chắn cậu không ngờ đâu nhỉ, bây giờ chúng ta còn đang chạy trốn đấy! Nhưng mà yên tâm, tôi nghĩ chắc chắn Lục Hành Thâm sẽ có cách. Đúng rồi, chủ của cậu là ông nội anh ấy đấy, tôi nghĩ lát nữa anh ấy cũng rất muốn nói chuyện với cậu, có cảm giác quan hệ giữa hai ông cháu nhà anh ấy rất tốt."

"Tôi không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, tôi cứ tưởng, tôi phải chết."

A Cửu lắc đầu: "Nhưng, tôi vẫn tỉnh lại, Hạ, tôi nghĩ... nếu mình quay về vào lúc này, chắc chắn còn chuyện gì đó tôi có thể làm được."

"Cậu về thì về thôi, mọi thứ đều thuận lợi, chuyện quan trọng nhất là chúng ta phải cùng đi chơi, cậu Trần còn chưa biết cậu tỉnh lại đâu, đến lúc đó chúng ta cùng doạ cho cậu ấy gào lên!"

Hạ Ca vui vẻ nói, cơ thể nhảy cẫng lên: "Với lại Lục Hành Thâm cũng đã lắp cho cậu một chiếc dạ dày rồi! A Cửu A Cửu, về sau chúng ta có thể ăn cùng nhau rồi!"

"Thật ư?"

A Cửu ngơ ngác nghiêng đầu: "Ăn đồ ăn."

"Đúng vậy!"

"Hạ, nếu chúng ta vẫn phải chia tay, nhất định cậu đừng buồn, đừng quá tải vì tôi."

Không biết A Cửu nhớ tới điều gì, hai tay nâng lên nắm chặt tay Hạ: "Bây giờ tôi, có một nguyện vọng mới, đó là... hy vọng cậu có thể sống thật tốt, thật an toàn, sống cuộc sống cậu muốn."

"A Cửu, cậu phải sống với tôi, tôi sẽ rất vui."

Cứ như đang chuẩn bị cho điềm báo nào đó vậy, giọng Hạ Ca nhỏ đi, không hiểu sao trở nên ấm ức: "Cậu đang nói gì vậy."

A Cửu lại lắc đầu, sau đó bước xuống giường đứng trên đất: "Hạ, cậu sẽ hiểu thôi. Đối với tôi bây giờ, người quan trọng nhất đã không còn, nhưng cậu thì khác, chủ nhân của cậu, còn sống, cho nên, cậu không thể gặp chuyện được."

"Còn về việc truy đuổi, sẽ có cách thôi..."

Hạ Ca hiểu A Cửu đang lo lắng cho mình, thậm chí muốn làm gì đó: "A Cửu, có phải cậu muốn mạo hiểm hi sinh thay tôi không? Sao thế được, tôi không muốn như vậy."

"Theo tính toán của tôi, năng lực của thượng tá Phó, rất mạnh, chúng, chúng ta sẽ bị anh ta nhanh chóng phát hiện hành tung, sẽ bị tìm thấy. Cứ trốn như vậy, không phải là cách."

A Cửu đứng trước mặt Hạ Ca, vì chiếc giường rất cao nên phải ngửa đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt phủ lớp da nhân tạo là nụ cười càng tự nhiên, càng dịu dàng hơn trước.

"Nhưng đến bây giờ, tôi lại tỉnh dậy, đúng lúc cậu cần, đây là chuyện tốt, Hạ, mọi thứ đều sẽ ổn thôi, cậu đừng sợ, chỉ cần chờ, chờ đến ngày chúng ta gặp lại, được không?"

Gặp lại?

Vì sao phải chờ tới lúc gặp lại, không phải vất vả lắm bọn họ mới được gặp nhau lần nữa ư?

Hạ Ca ngơ ngác nhìn A Cửu, linh tính rất xấu khiến người ta đau buồn ùa lên làm cậu vô thức lắc đầu định từ chối.

Nhưng A Cửu nắm tay cậu.

"Không kịp rồi, lúc tôi tỉnh lại đã tiêu hao quá nhiều điện, chắc chắn chúng ta đã bị lộ... Hạ, mau chạy đi."

Lục Hành Thâm đứng ở cửa khoang chẳng biết từ lúc nào, dường như đã nghe rất lâu.

Đôi mắt hắn vẫn là màu đen sâu thẳm, luôn yên tĩnh như vậy, không hề thay đổi vì bất kỳ gợn sóng nào.

Hạ Ca nhìn hắn, đôi mắt luống cuống xin giúp đỡ, dường như đang chờ hắn nói gì đó phủ nhận A Cửu, cũng như Lục Hành Thâm từng an ủi cậu vô số lần trước đây, trầm giọng nói với cậu không sao, đừng lo.

Nhưng lần này hắn không nói.

Lục Hành Thâm cúi đầu như không thể chịu đựng nổi, tránh khỏi cái nhìn chằm chằm đầy cầu xin của người máy.

Hắn nói: "Bọn họ sắp tìm tới đây rồi, Hạ, cậu không thể bị bọn họ tìm ra được, nhất định phải nhân lúc này trốn đến chỗ khác."

"Đi đâu? Tôi phải đi một mình ư?"

Lục Hành Thâm khẽ gật đầu.

"Tôi sẽ cố gắng ngăn hắn lại, đến lúc đó... Chờ Phó Bạc Vọng tìm tới chắc chắn sẽ tìm tôi trước, mà cậu chỉ cần ẩn nấp trong thành phố ở Lân Tinh, tôi sẽ giúp cậu ngụy trang thành dân chúng vô tội bị hàng cấm hãm hại, đến lúc đó bọn họ sẽ phát cho mỗi người như thế một căn cước mới, chỉ cần thái độ tốt một chút thì thậm chí có thể được quay về hành tinh chủ sống."

Hạ Ca lập tức nhảy xuống giường, vì động tác quá nhanh nên những đồ ăn vặt cậu ôm tới như báu vật xếp đầy đầu giường rơi vãi cả xuống đất, cậu chạy thẳng đến chỗ Lục Hành Thâm.

"Vậy anh thì sao? A Cửu thì sao?"

Tay trái Lục Hành Thâm nắm chặt cây trượng, cố gắng giữ tỉnh táo, hạ hơi thở bất ổn tới mức thấp nhất, ổn định nhất, hắn gần như không dám nhìn đôi mắt ướt đẫm phủ kín hơi nước, giải thích bằng giọng điệu lý trí nhất.

"Bọn tôi sẽ không sao, đến lúc đó chúng tôi sẽ chứng minh với Phó Bạc Vọng cậu vẫn chưa được sửa xong, đã hoàn toàn bị phá hủy trong trận cháy ở Lân Tinh, tất cả dấu vết sinh hoạt gần đây của cậu đều bởi vì sửa lại người máy N4-L19 tạo ra hiểu nhầm."

Hạ Ca chỉ nắm chặt góc áo hắn, nhỏ giọng hỏi.

"Lục Hành Thâm, anh không cần tôi nữa à?"

Tác giả có lời muốn nói: Hỏi nữa đi, hỏi nữa Lục Hành Thâm diễn màn phát bệnh tim tại chỗ giờ. (Không phải)

Đừng sợ! Chắc chắn HE!