Kết thúc muôn năm

Phi thuyền Lục Hành Thâm neo đậu không lâu, lập tức xuất phát rời khỏi Lân Tinh.

Cách đó không xa có cấp dưới đứng sau Phó Bạc Vọng nhăn mày nhắc: "Trưởng quan, không ngăn cản sao?"

"Không cần."

Phó Bạc Vọng nhắm mắt, dường như hắn phải chịu rất nhiều tang thương, giọng nói cũng thiếu đi khí thế: "Kết thúc rồi."

Sự cố rò rỉ khí thải vẫn còn đang trong quá trình khắc phục, ở đây còn quá nhiều nơi cần phải giải quyết hậu quả, dù không phải thuộc đội chịu trách nhiệm nhưng Phó Bạc Vọng và người của hắn tạm thời không thể đi.

Một người chạy đến nói với Phó Bạc Vọng gì đó, hắn gật đầu rồi đi theo người lính kia vào căn phòng nhỏ dựng tạm.

Trong không gian nhỏ hẹp được ánh đèn tù mù soi sáng, Phó Bạc Vọng đẩy cửa ra nhìn "người" cắm đầy dây trên giường.

Chính xác hơn là Lâm Ngọc Âm đã hoàn toàn thay đổi sau khi ngã xuống sườn núi.

Chân, cẳng chân, tay... Bây giờ Lâm Ngọc Âm đã chia năm xẻ bảy, để lộ phần cơ thể đã sớm cơ giới hóa.

Vùng bị thương nặng nhất là đầu, từng lớp băng gạc quấn quanh đầu y, máu tươi thấm ướt, đôi mắt trên gương mặt tái nhợt nhắm nghiền, máy thở che khuất phần lớn khuôn mặt.

Điện tâm đồ bên cạnh hiện nhịp tim yếu ớt của y.

Bác sĩ nói nếu không phải mức cơ giới hóa trên người Lâm Ngọc Âm quá cao thì bây giờ đã chết rồi, nhưng hiện tại nhờ có các bộ phận bằng máy chống đỡ nên y vẫn còn chút hy vọng sống, chỉ cần thay lại các bộ phận máy hoặc kết nối với thiết bị duy trì sự sống thì có thể giữ trạng thái "sống".

Nhưng cũng chỉ là còn sống.

Não là bộ phận yếu nhất của con người, cũng là bộ phận quan trọng nhất, cho tới nay không thể dùng bộ phận nhân tạo để thay thế hoặc chữa trị, bây giờ y bị tổn thương não, có lẽ có thể giải quyết máu bầm bên trong nhưng vẫn có khả năng sẽ mãi biến thành người bị liệt, thậm chí là người thực vật.

Phó Bạc Vọng kéo ghế qua, sau đó bảo nhân viên y tế canh trong phòng ra ngoài trước để hắn ngồi một mình thêm lát nữa.

Cơn nghiện thuốc lại phát tác, hắn lấy một điếu ra khỏi túi rồi châm lửa, thong thả phả một luồng khói.

"Lâm Ngọc Âm, cậu mất trắng rồi."

Phó Bạc Vọng lẩm bẩm, cũng không quan tâm lời của mình có được nghe hay không, sau đó nhìn lên khuôn mặt kia.

"Cậu cam lòng không?"

Phó Bạc Vọng nhìn chằm chằm đôi mắt đóng chặt, vừa như đang hỏi y, lại giống đang tự hỏi.

Cứ kết thúc như vậy, cam lòng không?

Hắn cũng là "dân cờ bạc", là người bằng lòng bất chấp nguy hiểm, không thèm đếm xỉa đến mọi thứ, chỉ biết phấn đấu khi đối diện với lợi ích hấp dẫn.

Điều bất ngờ là sau mấy lần đọ sức với Lâm Ngọc Âm, Phó Bạc Vọng nhận ra hắn và tên điên này là một loại người.

Chỉ có điều hắn vẫn luôn thắng, chỉ thua lần này, mà Lâm Ngọc Âm đã được phán quyết sẽ hoàn toàn thất bại từ cách đây rất lâu.

Rốt cuộc chỉ có người ngoài mới biết sai ở đâu.

Phó Bạc Vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, hắn bỗng thở dài, kéo ngăn kéo bên giường ra, lấy một ống thuốc chích bị khóa bên trong.

Thuốc chích rất to, trên đó viết từng hàng chữ phức tạp mà nhỏ bé, được bảo quản ở nhiệt độ thấp, dòng chữ rõ ràng duy nhất là hai chữ "Thuốc cấm" màu đỏ dán bên trên.

Sau khi đẩy hết không khí bên trong ra, Phó Bạc Vọng cầm ống thuốc, vén phần tóc ngang cổ Lâm Ngọc Âm, lấy bông lau sạch gáy rồi tiêm vào.

Thuốc hơi nhiều, hắn chỉ vừa mới tiêm một phần tư, người trên giường đã lập tức phản ứng.

Nhịp tim tăng nhanh, hơi thở dồn dập, con ngươi chuyển động liên tục, cơ thể túa mồ hôi lạnh, gần như lên cơn co giật.

Nhưng những phản ứng đau đớn ấy không khiến hắn thả chậm động tác, kiên định tiêm hết thuốc trong ống tới khi không thừa một giọt.

"Lâm Ngọc Âm."

Phó Bạc Vọng trầm giọng gọi y, người trên giường giãy giụa, cơ thể co quắp, nghe Phó Bạc Vọng gọi, đôi mắt vô hồn dần mở ra.

Hắn cúi đầu ghé lại nhìn đôi mắt gần như vô thần, ánh mắt như nhìn người chết vừa đáng hận vừa đáng thương.

"Lâm Ngọc Âm, cậu sẽ chết."

Mấy giây sau, Lâm Ngọc Âm khó nhọc thở hổn hển, hé miệng như thiếu không khí, Phó Bạc Vọng tháo mặt nạ thở trên mặt y xuống.

Thần trí của y đang dần trở lại, cơ thể không thể cử động, tay máy đã mất, phần chân từ eo trở xuống hoàn toàn bị cắt mất cũng đã không còn, chỉ có giác quan trên người đang hoạt động tối đa, phóng đại cơn đau.

"Giết... tôi..."

Lâm Ngọc Âm dùng chút sức cuối cùng nói, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng: "Chết... đi..."

"Bây giờ còn chưa được."

Phó Bạc Vọng cất ống thuốc vào trong hộp: "Vừa rồi tôi đã tiêm cho cậu một liều có thể giúp cậu tỉnh táo trong chốc lát, nhưng tác dụng phụ sẽ lấy mạng cậu."

"Vậy à..."

Tác dụng của thuốc khiến trong tai và đầu Lâm Ngọc Âm ù lên như người một tháng ròng không ngủ, trước mắt đầy ảo giác, cơ thể cũng như không ngừng lay động nhưng thật ra y chỉ đang nằm trên giường.

"Tình huống người rơi vào hôn mê sâu để bảo vệ tính mạng không có nghĩa không thể ép tỉnh lại, cái giá là tổn thương cơ thể."

Phó Bạc Vọng nói: "Cũng có người khi bị đả kích quá lớn, vì đánh mất ý chí sống hoặc mang tâm lý trốn tránh sẽ từ chối tỉnh, nhưng bây giờ cậu không có lựa chọn này, Lâm Ngọc Âm."

"Vì sao..."

"Cứ để cậu ngủ say mãi như vậy sẽ quá hời cho cậu, Lâm Ngọc Âm."

Phó Bạc Vọng vươn tay phải ra khẽ chạm vào tóc y, hất nó ra khỏi mặt, lại nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt và cái trán lạnh buốt.

"Tôi chỉ muốn đích thân nói với cậu rằng kế hoạch của cậu đã hoàn toàn thất bại rồi, Lâm Ngọc Âm, không ai bị cậu hại chết cũng không ai xuống Địa Ngục với cậu, cho tới bây giờ cậu chỉ tự gánh toàn bộ hậu quả mà thôi. Nhìn tôi cứu tất cả người dân ở đó, sau đó Lục Hành Thâm cứu lấy người máy của anh ta."

Quả nhiên những lời này đã có tác dụng, nhịp tim của Lâm Ngọc Âm lại đập mạnh, thiết bị theo dõi sự sống không ngừng phát ra tiếng cảnh báo.

Y nhìn chằm chằm Phó Bạc Vọng bằng ánh mắt oán độc như hận không thể lập tức giết hắn.

"Ngu xuẩn."

Phó Bạc Vọng nắm cằm y, ép y nhìn thẳng vào mình, cười khẽ: "Cậu vốn đã có cơ hội chạy trốn, chỉ cần có thể giúp tôi tìm ra cậu ấy, tôi có thể cho cậu thời gian xem như sống đến già, chỉ tiếc cậu đã hoàn toàn mất trí rồi, Lâm Ngọc Âm, cậu thật là buồn cười."

"Vậy... à?"

Lâm Ngọc Âm nghiêng đầu, nhân lúc hắn không chú ý cắn chặt ngón tay hắn. Chỉ là y quá yếu, Phó Bạc Vọng có thể dễ dàng rút ngón tay.

Y nhổ một phát, phun bọt máu ra khỏi miệng: "Tôi... chưa... thua, Lục Hành Thâm, tôi muốn... gặp anh ta, bảo... anh ta... tới đây!"

"Anh ta đang bận chữa cho người máy yêu dấu của mình rồi, với bản lĩnh của anh ta chắc cũng phải bận bịu một thời gian."

"Không thể nào..."

"Sao lại không thể nào?"

Phó Bạc Vọng tiếp tục dùng ngôn từ giày vò y: "Cậu tưởng ai cũng ngu như cậu, đến cả cứu bản thân cũng từ bỏ, đây còn là một người máy hàng thật, khi rơi xuống sau núi thậm chí còn chồng một đống lửa nhỏ, muốn dùng khói báo vị trí của mình nên nhanh chóng được phát hiện."

Con ngươi Lâm Ngọc Âm rung lên, miệng há lớn hít thở.

"Không..."

Lần này có nước mắt chảy ra.

Mà Phó Bạc Vọng đứng lên, định để y một mình tắt thở.

"Không phải..."

Lâm Ngọc Âm trợn mắt, ánh mắt nhìn ra ngoài, đau khổ nói, từng chữ như giây sau sẽ tắt thở ngay.

"Rõ ràng... tôi đã tóm lấy... Lục..."

"Cậu ấy cứu Lục Hành Thâm."

"Dựa vào đâu..."

Nước mắt Lâm Ngọc Âm cuồn cuộn rơi xuống, giọng y khàn khàn như già đi rất nhiều chỉ trong thoáng chốc: "Vì sao... Rõ ràng... tôi chỉ muốn, có người, đi với tôi... chỉ muốn... chạy trốn... Khụ khụ..."

Khóc một lát, Lâm Ngọc Âm ho ra một bãi máu, hơi thở càng lúc càng yếu.

"Đúng vậy, vì sao? Rõ ràng cậu có rất nhiều cơ hội để tìm cuộc sống cậu muốn, nhưng lần nào cậu cũng bỏ lỡ, tự cậu bỏ hoặc tự tay hủy đi. Lâm Ngọc Âm, rõ ràng cậu tự phá hỏng cuộc sống của mình, cậu có tư cách gì hận người khác?"

Điếu thuốc của Phó Bạc Vọng đã hút hết, hắn lấy hộp thuốc ra, đè tắt ngúm tàn thuốc.

"Là... hận?"

Ánh mắt Lâm Ngọc Âm dần tan rã, y mờ mịt nhìn trần nhà, nhìn làn khói lượn lờ trước mặt: "Nhưng, tôi không cam lòng... Không cam lòng, lần tới, lần tới chắc chắn tôi sẽ... làm tốt... hơn..."

"Lần tới?"

Phó Bạc Vọng nói lại: "Quả nhiên cậu còn có dự tính khác? Lâm Ngọc Âm, cậu định làm gì?!"

"Ha..."

Lâm Ngọc Âm mỉm cười, sau đó lại ho ra máu tươi: "Ai mà biết... Tôi... sẽ không chết như vậy, tôi sẽ... có cuộc sống vĩnh hằng... sẽ lại... gặp nhau thôi, thượng tá..."

Y run rẩy, cắn nát thứ gì đó trong miệng, sau đó phun ra một miếng chip đẫm máu.

Phó Bạc Vọng đi qua nhặt chip lên: "Đây là...?"

"Đưa nó... cho... Lục..."

Âm thanh cảnh báo vang lên, nhân viên chữa bệnh chạy vào tiến hành cấp cứu.

Nhưng lần này trừ những người có nhiệm vụ chữa trị ra, không còn ai quan tâm Lâm Ngọc Âm chết hay sống.

Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, thiết bị kéo dài sự sống cũng bị tắt đi.

Phó Bạc Vọng đứng bên ngoài, xung quanh là tốp người bận rộn, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn đút miếng chip kia vào trong túi áo có khóa kéo.

"Chuẩn bị đi, lập tức xuất phát, tôi phải về hành tinh chủ."

"Vâng."

***

Lúc Lục Hành Thâm quay về hành tinh chủ thành công, bác sĩ Lý và chú Đức đã chờ sẵn ở cảng hàng không vũ trụ để đón người, sau lưng dẫn theo mấy bác sĩ.

A Cửu theo chú Đức về sở nghiên cứu giúp giữ nhà, mà Lục Hành Thâm sau khi đáp xuống thì không chống trụ nổi, bị bác sĩ Lý ép dẫn tới chỗ bác sĩ khác, chữa trị tay chân bị thương nghiêm trọng.

"Lục Hành Thâm, cậu làm gì vậy?"

Lúc được đưa lên cáng cứu thương, Lục Hành Thâm nghe bác sĩ Lý hỏi hắn như vậy.

Mà Lục Hành Thâm chỉ mỉm cười hỏi anh ta: "Lý Ngạn, đề án đã tới bước nào rồi?"

"Đến lúc này rồi mà cậu còn..."

Lý Ngạn bị hắn chọc tức chết, đồng thời cũng sốt ruột vì Hạ: "Tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải đồng ý không được làm loạn! Chẳng lẽ cậu muốn nửa đời sau ôm Hạ đáng yêu bằng tay máy à? Chắc chắn cậu ấy chỉ thích tay cậu thôi, tay trái còn chưa đủ nữa à, cậu... Đm!"

Lục Hành Thâm ngắt lời anh ta: "Hạ, không được... Bảo bác sĩ tư đi về sở nghiên cứu với tôi, tôi không có thời gian đến bệnh viện dưỡng bệnh."

"Cậu đang liều mạng đấy à!"

"Cậu ấy đã liều mạng vì tôi."

Lục Hành Thâm trầm giọng nói: "Nếu tôi không ở đó, có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại, Lý Ngạn."

Lý Ngạn nhìn hắn thật lâu, cuối cùng đỏ mắt chịu thua, giận dữ mắng: "Cậu... đồ phiền phức!"

Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lý: Còn dám bảo Hạ mười tuổi, tôi thấy cậu cũng là trẻ lên mười!

*********************************

Lảm nhảm: Đừng để bị tiêu đề lừa, chưa hết truyện đâu =)))