Trái tim muôn năm

Bảy ngày sau, phi thuyền của Phó Bạc Vọng cũng đáp xuống hành tinh chủ.

Hắn không giao chip cho Lục Hành Thâm theo yêu cầu cuối cùng của Lâm Ngọc Âm mà quyết định đi điều tra xem bên trong có gì trước.

Nhưng đúng như hắn lo lắng, Phó Bạc Vọng đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm ra nội dung đáng nghi hoặc nguy hiểm.

Cùng lắm cũng chỉ là ẩn số.

Điều duy nhất có thể thấy là một phần số liệu có liên quan đến Lâm Ngọc Âm, sau khi mở ra, bóng hình Lâm Ngọc Âm thu nhỏ xuất hiện bên trong, nở nụ cười hiền lành.

Phó Bạc Vọng thoát khỏi dữ liệu, cầm chip trong tay nghiên cứu một lát, cuối cùng vẫn gọi đến sở nghiên cứu của Lục Hành Thâm.

Người nghe cuộc gọi của hắn không phải Lục Hành Thâm mà là quản gia.

"Thượng tá muốn nói gì cứ để tôi chuyển lời là được, bây giờ cậu chủ đang bị thương, cần phải dưỡng bệnh... Đúng rồi, cậu Lục vừa nói nếu Lâm Ngọc Âm có gì nhờ anh chuyển cho thì cứ vứt đi là được."

Chú Đức nói, sau đó dừng lại mấy giây rồi nhanh chóng mỉm cười, khách sáo giải thích.

"Thượng tá hiểu nhầm rồi, đương nhiên không phải ý ấy, sở dĩ cậu chủ bảo anh vứt đi là vì đã biết nội dung bên trong là gì. Sao?"

Chú Đức lại dừng một lát, trao đổi thông tin với Lục Hành Thâm cách đó không xa, sau đó gật đầu nói tiếp.

"Cậu chủ nhờ tôi chuyển lời, dặn anh Lâm Ngọc Âm trước khi chết sẽ giăng bẫy anh, hi vọng trước khi anh về hưu sẽ không phạm phải lỗi lầm ngu ngốc ấy. Nhân tiện cậu chủ nhờ tôi hỏi anh, nếu ý của Lâm Ngọc Âm là đưa cái này cho anh, liệu anh có chọn đưa cho cậu chủ kiểm tra trước hay không? Không không, anh không cần trả lời, chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác."

Sau khi cúp máy, chú Đức thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ nói cười tự nhiên biến mất, khuôn mặt ngập tràn lo lắng.

"Cậu chủ..."

"Không sao, chú ra ngoài nghỉ ngơi trước đi."

Trong căn phòng trống trải, Lục Hành Thâm đưa lưng về phía chú Đức, nói bằng giọng khàn khàn.

Một lát sau, Lục Hành Thâm nói tiếp: "Cậu cũng ra ngoài đi, để tôi ở đây xử lý là được."

Vừa dứt lời, A Cửu vẫn luôn im lặng cũng cúi đầu, quay đi đẩy cửa phòng.

Trước cửa ra vào, A Cửu dừng một lát, quay lại nhắc Lục Hành Thâm: "Hoa trong vườn, nở rồi."

"... Hoa."

"Hoa tím tam sắc màu cam, còn có cây me đất màu trắng, màu hồng."

Nói xong, A Cửu đi ra, đóng cửa phòng.

Bây giờ trong phòng chỉ còn Lục Hành Thâm và Hạ chưa tỉnh lại.

Đây là phòng của Hạ, toàn bộ đều được sắp xếp như trước đây, chỉ là không gian mở rộng để về sau có thể chứa thêm nhiều đồ hơn.

Không còn bàn thí nghiệm lạnh lẽo mà là chiếc giường mềm mại Hạ thích nhất, những thiết bị tinh vi, phức tạp hơn trước nối trên người cậu.

Nếu lờ đi những sợi dây cắm đầy người, trông cậu chỉ như đang ngủ mà thôi.

Lục Hành Thâm canh ở bên giường, đã mấy ngày trôi qua, chuyện nên làm đã làm xong, hắn trầm ngâm một lát, chợt nhớ ra gì đó, đi tới kéo chiếc rèm nặng nề sang một bên cửa sổ.

Nhờ sự khống chế của máy móc, soạt, rèm cửa được kéo sang hai bên, ánh mặt trời chiếu vào lọt vào mắt Lục Hành Thâm khiến hắn vô thức nheo mắt lại, mấy giây sau mới thích ứng với ánh sáng.

Chớp mắt nhìn ra, một biển hoa rậm rạp khẽ đung đưa theo gió đập vào mắt.

Cánh hoa mảnh nằm sát với nhau xoay về hướng nắng, thu hút mấy con bướm bay múa giữa bụi, mấy giọt sương trượt theo cánh hoa, phiến lá rơi xuống.

Đó là màu sắc xinh đẹp, ngập tràn sức sống, vừa giống nắng vừa giống đồ ngọt, Lục Hành Thâm nhìn biển hoa, vô thức tưởng tượng hình ảnh Hạ đi giữa những bụi hoa ấy.

Đi? Không, hẳn là sẽ ra ngoài hoặc chạy từ cửa lớn tới, ngồi giữa bụi hoa ngắm nhìn, chụp ảnh, nhưng chắc chắn không phải là bình tĩnh đi qua.

Không biết từ lúc nào hành tinh chủ đã đón xuân về.

Vết thương ở tay Lục Hành Thâm chưa khỏi hẳn, không thể dùng nhiều sức cũng không thể vận động mạnh, hắn khống chế sức lực tới gần cửa sổ, chợt nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nếu Lâm Ngọc Âm không xảy ra chuyện, nếu tiến hành đúng từng bước... Chỉ sợ bây giờ đã đến lúc thực hiện hôn ước.

Hắn quay lại nhìn Hạ vẫn đang ngủ say, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không khép rèm cửa.

Lục Hành Thâm ho khan mấy tiếng, cây gậy mang theo bên mình bỗng lóe ánh sáng nhạt mấy lần, trí não mất khống chế tự khởi động, b ắn ra hình chiếu 3D trước mắt hắn.

"Trông anh Lục chật vật quá."

Hình chiếu của Lâm Ngọc Âm lờ mờ, lúc này trông càng giống u hồn vương vấn không chịu rời đi, vẫn bày ra dáng vẻ lúc còn sống.

Mới chỉ hai giây không tra xét, số liệu đã nhanh chóng xâm nhập.

Lục Hành Thâm nhăn mày, ngón tay nhấn vào trí não tắt hình chiếu 3D, nhưng các thiết bị khác trong phòng nhanh chóng bị xâm nhập, bóng mờ dai dẳng không tan lại xuất hiện, từ từ đi đến trước mặt Lục Hành Thâm.

"Anh Lục đừng lo, tôi chỉ tới nói mấy lời cuối thôi, chẳng mấy chốc sẽ đi."

Có lẽ chỉ là số liệu chứ không phải người sống thật nên Lâm Ngọc Âm bây giờ càng thêm tỉnh táo, ánh mắt nhìn Lục Hành Thâm cũng không có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

"Tôi muốn đến hỏi anh lần cuối, anh không muốn theo tôi sao?"

"Tôi không có hứng."

Lục Hành Thâm nắm lấy trí não, dù vết thương bên tay trái không nặng bằng nhưng vẫn tính là bị thương, cử động ngón tay thêm một lần đã thấy mệt.

"Cậu không phải Lâm Ngọc Âm, chỉ là một dãy số liệu cậu ta để lại, di chuyển bản thân theo trình tự cố định từ trong chip rồi tìm tới tôi mà thôi."

"Anh Lục, anh vẫn không tin linh hồn có tồn tại ư? Tôi tưởng anh thích người máy kia như vậy là đã tin người máy có chứa linh hồn cơ đấy."

Lâm Ngọc Âm không thể hiểu nổi câu nói của hắn, giơ tay chống cằm như đang suy nghĩ thật, nghiêng đầu.

"Linh hồn con người chỉ có thể sống không quá hai trăm năm, dù để chống lại tuổi già mà thay toàn bộ cơ thể thành bộ phận nhân tạo thì cũng chỉ đến hai trăm năm mươi năm là hết, anh Lục, tôi không hiểu, vì sao anh không muốn có được "cuộc sống vĩnh hằng", hết lần này tới lần khác níu kéo thể xác con người..."

"Không cần, tôi không cần."

Lục Hành Thâm nhíu mày, dường như rất khó chịu với số liệu Lâm Ngọc Âm để lại, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Hắn tắt hình chiếu trí não, rời khỏi phòng, "Lâm Ngọc Âm" 3D lập tức đi theo hắn, không ngừng biến mất rồi lại thoáng hiện lên ở những thiết bị chiếu gần đó, tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi.

"Thật à? Bởi vì anh không tin tôi chính là Lâm Ngọc Âm."

Y mỉm cười: "Chờ đã nào, anh Lục, chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ nhung được yêu, được hạnh phúc như người bình thường? Vì vậy mới từ chối tôi?"

Không biết vì sao Lâm Ngọc Âm bản virus càng khó chơi hơn, cũng khiến Lục Hành Thâm càng thấy phiền.

Hắn liếc hình chiếu 3D, im lặng đi vào trong phòng có thể dễ dàng làm việc, cúi đầu mượn các công cụ để loại bỏ số liệu và hình chiếu phiền phức này.

"Đừng giả vờ nặng tình nữa, Lục Hành Thâm, anh thì khác gì tôi, dù tôi biến thành như bây giờ cũng chẳng có gì khác biệt."

Hình ảnh ấy nói bằng giọng điệu kỳ dị, nhẹ nhàng mà trập trùng như đang tức giận.

"Bao nhiêu năm rồi, anh còn giận tôi à? Vì tôi lừa anh, nói yêu anh, chẳng lẽ không phải anh đang giả vờ nặng tình? Nói trắng ra thì tình cảm của con người là thế, gì mà yêu, gì mà thích, chẳng qua chỉ là d*c vọng che mờ mắt, hơn chín trăm người máy trước đây chẳng qua cũng chỉ là tham vọng và không cam lòng của anh, không cam lòng bị tôi lừa gạt."

Nói xong, hình ảnh càng lúc càng trở nên sinh động, càng từ một chương trình bắt chước biến thành Lâm Ngọc Âm đã tắt thở.

Sau đó nói ra câu rất giống với 001.

"Lục Hành Thâm, xuống Địa Ngục với tôi đi. Chỉ có ở đó mới có được cuộc sống vĩnh hằng, đây mới là giải thoát duy nhất chúng ta có."

Một chuỗi code bỗng lướt qua trước mắt Lục Hành Thâm.

Hắn chợt ngừng động tác, thở dài một hơi, ngồi tựa lưng ra thành ghế phía sau: "Vậy à?"

"Lâm Ngọc Âm" nhìn chằm chằm hắn như vong hồn chết không nhắm mắt.

"Dù cậu chỉ là trí tuệ nhân tạo..."

Đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo của Lục Hành Thâm nhìn lên, mượn ánh đèn lành lạnh trong căn phòng trắng thuần rơi lên hình chiếu kia.

"Sửa lại một chút, là 995 người máy, tôi tạo ra chúng chỉ đơn giản là chứng minh vài thứ... Nhân tiện giúp cậu một việc thôi."

"Giúp tôi có được tự do? Anh Lục, anh đang đùa đúng không?"

"Không."

Dường như Lục Hành Thâm rất mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười gần như không giống nụ cười của hắn.

"Thử dùng người máy mô phỏng nhân cách, tính cách, phương thức tư duy của Lâm Ngọc Âm, từ đó tìm ra... cách giúp cậu ta có thể thoát khỏi bóng ma của cha và khuynh hướng tự sát, đồng thời không làm người khác tổn thương, cũng không tự hại bản thân mà sống."

"Anh... nói gì?"

Hình chiếu nghe hắn trả lời, dường như thông tin quá phức tạp khó hiểu khiến y sửng sốt, mê mang không thôi.

"Lâm Ngọc Âm đã "chết" trước mặt tôi hơn chín trăm lần, dù chưa tới một nghìn lần nhưng đã đủ để chứng minh cậu ta không thể có cái kết viên mãn."

Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn bóng hình hơi mờ kia: "Tôi không ngừng thử thay đổi, điều chỉnh cách đối xử với cậu ta, kết quả càng lúc càng tồi tệ... Nếu biết thế, tôi đã không xen vào việc người khác."

"Anh Lục... Sao anh... sao anh có thể nói như vậy!"

Bóng dáng kia hoàn toàn bị hắn k1ch thích, hét ầm lên: "Không!! Rõ ràng tôi đã sắp thành công rồi! Sao có thể là vận mệnh như vậy... Anh lừa tôi! Rõ ràng anh mới là kẻ không bao giờ có kết thúc viên mãn! Anh mới đúng!"

"Lúc mô phỏng cảm xúc nhân loại có một đoạn chương trình áp dụng cách "nổi giận, gào lên" để diễn giải lừa mình dối người, che giấu sự thật, đây là thói quen của Lâm Ngọc Âm, cũng là logic tôi dùng trong lúc lập trình cho chúng."

Đôi mắt lặng sóng của Lục Hành Thâm nhìn nó, tựa như xuyên qua nó để nhìn Lâm Ngọc Âm.

"Không!! Tôi, tôi kế thừa ý chí của mình... Tôi... đã có được cuộc sống vĩnh hằng!"

Cái bóng kia chớp mắt, hệt như có thể biến mất bất cứ lúc nào, hoặc chỉ cần nơi nào đó bị ngắt, góc áo màu trắng của nó đều sẽ biến mất ngay.

"Anh mới đáng thương, anh mới đáng buồn! Sẽ không ai yêu quái vật nửa người nửa máy như anh, anh mãi mãi chỉ có thể bắt chước vui buồn giận của người bình thường một cách rẻ mạt như tôi vậy... Tim máy không thể gánh nổi tình yêu, cả đời anh sẽ không bao giờ kiểm chứng nổi chân lý này!"

"Vậy à."

Nụ cười nơi đáy mắt càng lúc càng sâu, Lục Hành Thâm trầm giọng nói: "Nếu là tim người thì sao."

Trong hình chiếu 3D, con ngươi "Lâm Ngọc Âm" siết chặt: "Anh đã làm gì?!"

Lục Hành Thâm chỉ nâng tay trái đặt lên ngực mình, chầm chậm cụp mắt.

Động tác đơn giản khiến ảnh áo chết máy, nhanh chóng biến mất trước mặt hắn, vì lượng điện không ổn nên toàn bộ mạch điện trong sở nghiên cứu cũng bị cắt cầu dao theo, tất cả đèn trong phòng đều tắt phụt.

Cùng lúc đó, Hạ Ca tỉnh lại khỏi giấc ngủ nặng nề, mơ màng mở mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục: Tôi chuẩn bị cho cậu ấy một món quà bất ngờ.

Hạ Ca: oAo?

**********************************

Lảm nhảm: Ừ thì tự nhiên tui làm xong chương này lại thắc mắc chút, Lục Hành Thâm nói chỉ "tiện" giúp thông qua máy móc nên kết quả giống nhau đúng không? Nhưng tui bỗng nghĩ nếu giúp thẳng người thật thì sao nhỉ? Liệu kết quả có khác đi không? Bởi vì máy thì vẫn là máy, bản thân Hạ Ca cũng là người đến từ thế giới khác, có linh hồn hẳn hoi chứ không phải người máy thật, chẳng qua bé ý đang ở trong vỏ bọc UR996 mà thôi, mà người thì có những biến số máy móc không thể tính toán được, chứ nếu cứ đối xử với máy theo lập trình thì rồi sẽ có rập khuôn mà thôi:< Vậy nên tui cứ khúc mắc mãi đoạn này không trôi, có gì mọi người chia sẻ với tui về đoạn này nhé:< Lưu ý chỉ chia sẻ, không cãi nhau gây war, tui buồn á:<