Buổi tối muôn năm

Hạ Ca tham gia góp vui cùng nhóm người, trong quán bar không có trời trăng, không cẩn thận chơi quá giờ, chờ lúc nhận ra thì đã rất muộn.

Vừa phát hiện đã sắp quá nửa đêm, Hạ Ca không còn quan tâm trong thùng rác vứt gì nữa, hét một tiếng hoảng hốt.

"Chết rồi chết rồi!"

Trần Tiếu Niên không hiểu nổi: "Mười một giờ thì sao? Cậu muốn xem chương trình nào à?"

"Hả? Không phải, chẳng lẽ có chương trình nào chỉ phát vào ban đêm à?"

Hạ Ca dừng lại, suy nghĩ một lát, sau đó khoát tay lắc mạnh đầu: "Không phải không phải! Ý tôi là mười một giờ rồi! Tôi chưa từng về muộn như vậy, trước đó lần Lục Hành Thâm về nhà muộn nhất cũng chỉ hơn chín giờ, khuya vậy rồi tôi chưa về, chắc chắn là không được..."

"Thật à? Anh ta quản cậu chặt như vậy?"

Nghe cậu nói như vậy, Trần Tiếu Niên khoanh tay bất bình: "Dù theo luật pháp trước đây thì cậu là tài sản của anh ta, cũng là vật sở hữu của anh ta, tất nhiên phải nghe theo lệnh, nhưng sau này không như thế nữa."

"Nhưng mà..."

Hạ Ca cố gắng suy nghĩ, luôn có cảm giác ý mình không phải như vậy, cứ thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng không biết nói thế nào.

"Lục Hành Thâm không phải người hung dữ, anh ấy rất tốt, tôi không muốn anh ấy buồn."

"Hạ, không phải như vậy..."

Hạ Ca hoang mang ngẩng đầu: "Anh ấy sẽ nhớ tôi."

"Vậy tôi cũng sẽ nhớ Hạ."

Trần Tiếu Niên: "Ngày nào tôi cũng muốn gặp cậu, không gặp được sẽ lo cậu khoẻ không, đang làm gì, sẽ nhớ cậu, Hạ cũng sẽ đồng ý ở với tôi, mỗi ngày đều về trước khi trời tối ư?"

Hạ Ca sửng sốt.

Cái này... hình như không làm được?

"Nhưng tôi không thể ở cùng lúc hai chỗ được... Cậu Trần, cậu muốn chuyển đến gần sở nghiên cứu làm hàng xóm với tôi à?"

"Không phải, cậu cũng biết mà, bình thường tôi rất bận."

Trần Tiếu Niên nghiêm túc nói: "Nên nếu là tôi thì sẽ không đối xử giống Lục Hành Thâm đúng không?"

"Tôi..."

Hạ Ca quay cuồng suy nghĩ, vừa có bạn không lâu nên chưa từng gặp phải vấn đề này, cũng không biết giải quyết thế nào.

"Tôi không có ý ở với cậu không tốt, cậu, cậu Trần đừng giận..."

"Không sao, tôi không giận."

Trần Tiếu Niên thấy cậu lại suy nghĩ thì không hỏi tiếp, xoa đầu an ủi: "Tôi chỉ tò mò thôi, nếu cần về gấp như vậy, giờ đi liền đi."

Phi thuyền đỗ ở bên ngoài, sau khi cả ba đến gần xe, Trần Tiếu Niên bỗng nói: "À mà khuya như vậy rồi, bình thường các cậu giờ này cũng đi nghỉ rồi nhỉ?"

Hạ Ca gật đầu: "Đúng vậy, mười một giờ phải đi ngủ rồi, nếu không phải đột nhiên nhận ra đã đến lúc đi ngủ thì tôi còn chưa muốn về đâu."

Trần Tiếu Niên: "Vậy có khi nào bây giờ Lục Hành Thâm đã ngủ rồi không? Cậu về muộn như vậy liệu có đánh thức anh ta dậy không?"

Hạ Ca ngẩn ra: "Hả? Cũng có lý..."

Trần Tiếu Niên cúi đầu suy nghĩ: "Với lại sẽ bị phát hiện về muộn, cậu có chắc anh ta sẽ quan tâm thời gian cậu về không?"

"Cái này..."

"Nếu là tôi, tôi sẽ hỏi cậu mấy giờ về vào ngày hôm sau."

Trần Tiếu Niên nháy mắt với cậu: "Như vậy dù đêm nay cậu không về, sáng ra mới xuất hiện cũng có thể giả vờ mình đã về lâu rồi, chỉ là dậy sớm."

Hạ Ca bị suy nghĩ tuyệt vời của cậu ta lay động: "Như vậy được à?"

"Đúng vậy, chỉ cần không bị phát hiện, anh ta sẽ không lo cho cậu nữa, không phải sao?"

"Vậy à..."

Nói thì nói thế, nhưng cứ thấy không tốt lắm.

"Không phải cậu muốn chơi thêm một lúc à? Đúng 12 giờ nơi này sẽ có tiết mục đặc biệt."

Trần Tiếu Niên mỉm cười giật dây, dường như hiện tại lại trở về một cậu học sinh hư hỏng thích lôi kéo bạn bè làm chuyện xấu: "Nếu không yên tâm thì có thể để A Cửu về trước canh chừng."

Hạ Ca nhìn A Cửu: "Nhưng A Cửu không muốn ở lại chơi tiếp à?"

A Cửu lắc đầu: "Tôi khác, bây giờ cần phải quay về nạp điện hàng ngày. Không sao, nếu Hạ muốn chơi tiếp, tôi sẽ yểm trợ cho cậu."

Từ trước tới nay chưa từng đi chơi khuya như vậy, càng chưa từng làm "chuyện xấu" to gan thế, Hạ Ca lập tức động lòng.

Hai mươi phút sau, A Cửu về sở nghiên cứu một mình, sau khi thăm dò, kết luận toàn bộ đều bình thường thì quay về căn phòng nằm xuống nạp điện, rơi vào trạng thái ngủ bán thời gian.

Trong sở nghiên cứu yên ắng, toàn bộ đèn đều đã tắt, mà trước cửa sổ phòng không đáng chú ý nào đó, có người chăm chú đứng vén màn cửa.

Lục Hành Thâm lại dùng ngón tay nhấc một góc rèm lên, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, ánh mắt quét quanh vườn hoa trống vắng một vòng rồi thu lại.

Trong căn phòng còn có một người khác đang nhàn nhã ngồi trên ghế, thử điều chỉnh một sợi dây thần kinh nhân tạo ngắn, hệt như người ôm việc về không gian riêng tư, đến nửa đêm vẫn chưa thấy mệt.

"Tôi nói này Lục Hành Thâm, cậu cũng đừng chờ mãi như thế, cậu ấy cần không gian riêng, không thể làm một người máy 24 giờ ở bên cạnh cậu."

"Trần Tiếu Niên không phải học sinh bình thường, điều này khác."

Lục Hàn Thâm phản bác, giải thích hành vi đêm khuya vẫn không ngủ mà đứng chờ: "Kế hoạch trong tối của cậu ta rất nguy hiểm, nếu vẫn kéo Hạ liên lụy vào như trước đây, tôi sẽ không ngầm đồng ý nữa."

"Nguy hiểm tới mức nào? Không phải chỉ là suy nghĩ viển vông của thanh niên nóng tính, động chút là thống trị thế giới, trở thành đại anh hùng chúa cứu thế hoặc muốn thay đổi đế quốc, người người được nhờ... hay sao, haiz, nhưng dù dã tâm lớn đến đâu cũng sẽ không nói vào đêm khuya vậy đâu."

Không phải Lý Ngạn không quan tâm chút nào về chuyện Trần Tiếu Niên, nhưng khi anh bạn thấp thỏm giữa đêm như thế vẫn phải chen miệng nói vài câu.

"Tôi thấy không phải cậu không yên tâm về cậu ta mà là đang ghen thì có?"

Lục Hành Thâm híp mắt nguýt anh ta.

Nhưng trong phòng không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn sáng trên bàn làm việc, Lý Ngạn không hề thấy ánh mắt như dao ấy.

"Ha ha, dù cậu muốn làm bố hay làm bố nuôi hay người yêu, nếu có lòng độc chiếm và khống chế mạnh như vậy sẽ bị cậu ấy ghét đấy."

Lý Ngạn tiếp tục lảm nhảm: "Cậu ấy sắp có thân phận cho riêng mình, trở thành người máy độc lập, không còn là tài sản của cậu nữa, đến lúc đó theo quy định cậu ấy sẽ dọn ra khỏi đây ở một mình, một tháng về thăm cậu một lần cũng là chuyện bình thường, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Một tháng một lần?

Lục Hành Thâm nghe anh ta nói như thế, phản ứng đầu tiên vậy mà là dù là viện sĩ Tề nhà bên cũng được ghé hai ba lần một tuần, vì sao hắn chỉ được gặp một lần một tháng?

Dù trong đầu biết Lý Ngạn chỉ đang nói bậy nhưng vẫn không ảnh hưởng Lục Hành Thâm khó chịu, hắn đi đến gần Lý Ngạn, đầu nhọn cây gậy chọc một phát lên ngón út anh ta.

"Áu! Cậu làm gì thế! Cậu là mấy cô tiểu thư không vui thì đạp giày cao gót lên người ta à?!"

"Đến quán bar xem rốt cuộc bọn họ đang làm gì."

"Tôi không đi! Cậu thích thì tự mà đi, sau đó sẽ bị xem như là tên bi3n thái cuồng theo dõi vì bị phát hiện!"

"Tôi cảm giác Trần Tiếu Niên có ý với cậu ấy."

Lục Hành Thâm nghiêm túc nói: "Số 19 phải về sớm, nếu cứ để bọn họ đi tiếp như vậy, có thể Hạ sẽ dọn đi thật... Sau đó ở cùng một người khác."

"Hả???"

Một cánh cửa khám phá thế giới mới như mở ra, Lý Ngạn cảnh giác ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ: "Sao có cảm giác cậu đang nói nhảm nhỉ, nhưng tôi có chứng cứ đâu? Lục Hành Thâm, không phải cậu đang khích tôi nghĩ tên trẻ người non dạ này là tên quấy rối ban đêm đấy chứ?"

"Không."

Lục Hành Thâm không đi tới đi lui nữa, ngồi xuống bên bàn làm việc, giả vờ tập trung điều chỉnh thử số liệu ban sáng chưa chạy xong.

"À mà Hạ cứ nhao nhao đòi mông, về sau tự làm thành công là nhờ có cậu Trần và A Cửu giúp... Không thể nào?"

Lúc này lại đến lượt Lý Ngạn đứng ngồi không yên, vừa nghĩ tới mấy tên đàn ông khác mang ý đồ xấu tiếp cận Hạ, còn có thể làm mấy chuyện không dành cho trẻ em, anh ta đã thấy ngứa nắm đấm.

Anh ta tin vào nhân phẩm của Lục Hành Thâm, chỉ cần chứng minh hắn phải chờ thêm mấy năm, vậy nhất định sẽ là thật, nhưng người khác...

"Không đúng." Lý Ngạn bỗng lắc đầu, đập tay lên bàn: "Không phải cái tên Trần Tiếu Niên kia là trai thẳng à?! Đệch... Suýt nữa thì bị cậu hố!"

Lục Hành Thâm: "..."

Lý Ngạn: "Đồ cáo già!"

Lục Hành Thâm: "Ờ."

Cả hai lại lải nhải về vấn đề tương lai và trưởng thành độc lập của Hạ, vừa thức đêm vừa lo cho Hạ, nhưng không ai có ý định đi nghỉ sớm.

Lý lẽ thì hiểu, nhưng nếu phải từ bỏ h@m muốn khống chế để ở chung vẫn khiến con người khó quen nổi trên phương diện tình cảm, Lý Ngạn khuyên Lục Hành Thâm mãi, khuyên tới lúc sau cũng lẩm bẩm theo, nhiều lần đi tới cạnh rèm cửa nhìn ra ngoài, không biết vì sao còn chưa quay về, liệu có bị xúi đi làm chuyện xấu hay không.

"Có điều tôi hiểu vì sao lại chọn quán bar." Lý Ngạn nhỏ giọng thì thầm như đang thuyết phục bản thân.

"Nếu chờ mọi thủ tục đều xong, không thể chứng minh Hạ mang trí não của người lớn, vậy cậu ấy có thể sẽ không được tới mấy chỗ này nữa, Trần Tiếu Niên hẳn là đưa cậu ấy tới một nơi mới mẻ trước, đúng, chính là vậy."

Ở nơi khác, Hạ Ca hoàn toàn không biết mình đã bị lộ còn đang khen màn biểu diễn trên sân khấu không ngớt lời.

Cậu còn tưởng tiết mục lúc 12 giờ Trần Tiếu Niên nói là nhảy múa gì đó, không ngờ lại là một màn nghệ thuật, diễn viên phối hợp với ánh đèn, hình chiếu 3D tạo thành một màn trình diễn huyền ảo trên sân khấu.

Màn biểu diễn này hệt như đưa hiệu ứng vào cuộc sống, phối hợp với kịch bản trầm bổng, hình ảnh xinh đẹp thay đổi, thậm chí nhờ có thiết bị kéo lên nên diễn viên có thể mở cánh bay giữa không trung, thú vị hơn những bộ phim Hạ Ca từng xem nhiều.

Về sau người tham gia còn có cơ hội rút thăm, Hạ Ca nhảy lên thật cao nhưng vẫn không được chọn trúng, tuy vậy cậu vẫn không mất đi sự nhiệt tình, tiếp tục xem.

"Cũng may hôm nay đi."

Chờ màn biểu diễn kết thúc thì đã hai, ba giờ sáng, Hạ Ca vẫn chưa thoả mãn thở dài, hoàn toàn không thấy mệt.

"Bằng không nếu sau này không thể chứng minh mình mang tâm trí của người trưởng thành cũng sẽ không bao giờ đến được, hôm nay chân thành cảm ơn cậu, cậu Trần!"

"Không có gì, tôi cũng muốn đi xem."

Trần Tiếu Niên cũng cười, lần nữa mời cậu: "Muộn vậy rồi, nếu cậu mệt thì chi bằng đến nhà tôi nghỉ nhé?"

Hạ Ca nhìn đồng hồ, lắc đầu: "Không sao, tôi phải về rồi."

"Bây giờ đi về?"

"Tôi... muốn về, nghỉ ngơi sẽ yên tâm hơn."

Hạ Ca xấu hổ nói: "Ha ha, nếu lần sau được đi chơi với Lục Hành Thâm thì tốt quá, cứ cảm thấy bình thường anh ấy chỉ lo làm việc, chắc chắn sẽ không chủ động đi xem tiết mục vui như vậy."

Cậu cũng muốn cho Lục Hành Thâm thử cocktail vừa đẹp vừa ngon nữa.

Hạ Ca và Trần Tiếu Niên đi tới cửa, bầu trời đêm óng ánh xuất hiện trong tầm mắt, gió đêm lành lạnh thổi qua, cuốn theo một dải cánh hoa không biết đến từ đâu lên giữa không trung.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nhịn không được thầm nghĩ, ba giờ sáng rồi, chắc Lục Hành Thâm đang ngủ nhỉ, không biết đang mơ thấy gì?

Hạ Ca nằng nặc muốn về, Trần Tiếu Niên không giữ cậu lại nữa mà lái phi thuyền chở cậu về, nhìn cậu trèo tường vào sân mới rời đi.

Hạ Ca trộm quay về cố gắng tránh khỏi camera mình biết, men theo chân tường ở góc chết, sau đó cúi thấp người bò vào bụi hoa, mượn bụi hoa cao lớn và những loại cây khác che phủ.

Như vậy sẽ không bị phát hiện!

Thế là ở cửa sổ trong phòng, Lục Hành Thâm đứng cạnh khe hở rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vật thể đang chắp tay như ăn trộm từ từ tới gần phòng.

"Vật đáng ngờ" kia dường như còn nghĩ mình đã trốn rất kỹ, quên mất trên đầu còn đeo vòng huỳnh quang, nhanh chóng đi đến mái hiên ngoài cửa sổ.

Lục Hành Thâm kéo màn cửa, quay người đi ra ngoài.

Lý Ngạn phía sau nhỏ giọng gọi: "Hả? Cậu đi làm gì thế?"

Lục Hành Thâm: "Đi ngủ."

Ba phút sau, Lục Hành Thâm nằm xuống trong phòng ngủ của mình, đắp chăn thật kỹ, giả bộ ngủ say.

Một phút nữa trôi qua, một bóng người lén lút mở chốt cửa, mò mẫm đi đến bên giường, ngồi xổm đầu giường như con chó cỡ bự, hơi thở nóng hầm hập chỉ có ở người máy uống rượu phất qua.

Cái bóng kia im lặng nhìn Lục Hành Thâm đang ngủ say, mấy giây sau thử lên tiếng thăm dò: "Lục Hành Thâm... Anh ngủ chưa?"

Lục Hành Thâm giả bộ ngủ đến cùng, không hề nhúc nhích.

"Anh ngủ thật rồi hả?"

Hạ Ca giơ tay lên lắc lắc trước mặt hắn: "Lục Hành Thâm..."

Lục Hành Thâm tiếp tục im lặng như núi.

"Anh ngủ rồi à? Ngủ chưa? Lục Hành Thâm... Anh ngủ ngon không? Lục Hành Thâm..."

Cứ hỏi "Anh đã ngủ chưa" là Hạ Ca lại giơ tay lên, lung lay tay hắn cách lớp chăn: "Anh ngủ thật thật thật rồi à?"

Lục Hành Thâm bị lay, nghi ngờ có phải mình lộ rồi không.

Khi mùi rượu thơm ngọt giống nước trái cây bay tới, hắn chợt giật mình.

Trạng thái của Hạ không phải là kiểu trí năng như vậy.

Vì thế Lục Hành Thâm giả bộ như vừa tỉnh, từ từ mở mắt ra, hơi cụp mắt nhìn người bên mép giường, ừ một tiếng.

"Hả? Anh không ngủ à... Lục Hành Thâm, muộn lắm rồi, anh mau ngủ đi!"

Lục Hành Thâm: "..."

"Anh mau ngủ đi... Mau ngủ đi, không ngủ là trời sáng đó..."

Hạ Ca giơ tay lên vỗ nhẹ lên vào người hắn như dỗ dành: "Ngủ đi ~ Ngủ đi ~"

Lục Hành Thâm: "...?"

Cuối cùng Lục Hành Thâm mở to hai mắt, dịch sang một bên giường nhường cậu một nửa, vén chăn lên vỗ vỗ.

"Lên đây đi, cậu cũng nên đi ngủ rồi."

"Ha ha."

Hạ Ca trở mình chui vào chăn, tay chân quấn chặt người hắn, nhanh chóng vang lên tiếng ngáy.

Lục Hành Thâm khẽ chỉnh lại đầu cậu, tiếng ngáy biến mất.

Một đêm trôi qua, hai người làm cú đêm ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên thật cao.

Tới trưa lúc mặt trời gắt nhất, đến cả màn cửa cũng không thể che đi hoàn toàn ánh sáng, cả phòng sáng bừng lên.

Lục Hành Thâm dần tỉnh lại vì trong ngực có cái đầu xù tóc cọ tới cọ lui.

Hắn cúi đầu xoa xoa, kéo Hạ co rụt trong chăn chỉ để lộ cái đầu ra ngoài: "Dậy rồi à?"

Hạ Ca ngẩng đầu, để lộ đôi mắt ướt át đỏ hồng: "Hức..."

"Sao vậy?"

"Mơ thấy ác mộng, Lục Hành Thâm, tôi mơ thấy ác mộng."

Hạ Ca nói xong liền ôm chặt hắn, chôn mặt vào lồ ng ngực hắn bằng sức lực gần như không thể thở nổi, xương sườn cũng đau nhói: "Ác mộng rất chân thực, hệt như đã đến một thế giới khác."

"Cậu biết mà, mơ đều là giả."

Lục Hành Thâm không giỏi an ủi người khác, dù là hiện tại cũng phải cố gắng nghĩ mới nghĩ ra lời nói: "Tỉnh lại là tốt rồi."

Hạ Ca nằm trong ngực hắn lắc đầu.

"Hình như tôi đã mơ về thế giới song song."

"Ừ?"

Đến cả khái niệm này cũng biết, Lục Hành Thâm lại chỉ bất ngờ chớp mắt.

Người máy đã từng đi học, biết cũng không lạ.

Hạ Ca nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trái tim như đập nhanh hơn.

"Hình ảnh rất rõ, âm thanh, cảm xúc, tất cả đều chân thực, trong mơ cũng có anh, có cậu Trần, thượng tá... nhưng mọi thứ đều khác."

"Khác chỗ nào?"

Lục Hành Thâm vỗ nhẹ sau lưng cậu: "Chẳng lẽ trong mơ tôi bắt nạt cậu?"

"Không phải..."

Hạ Ca nhỏ giọng phản bác, ngón tay nắm chặt áo trên người hắn.

"Tôi mơ thấy ở thế giới kia, A Cửu đã chết, không thể cứu được nữa, Lâm Ngọc Âm không tới Lân Tinh, thượng tá hoàn thành nhiệm vụ ở đó, mấy tháng sau quay về, cơ thể bị thương nặng, sau khi lành vết thương thì kết hôn với tôi, còn tôi đi với thân phận Lâm Ngọc Âm..."

"..."

Lục Hành Thâm nhắm mắt lại không nói gì.

"Tôi trong giấc mơ vẫn tưởng mình không bị lộ, cho tới ngày kết hôn."

Nói đến đây, Hạ Ca sợ đến mức rụt cổ.

"Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, tôi và thượng tá Phó đứng trên sân khấu, lúc trao nhẫn, anh ta nói thầm vào tai tôi: Tôi biết cậu không phải Lâm Ngọc Âm."

"Không đâu... đều là giả thôi."

"Nhưng giấc mơ rất giống thật, giống như... tình huống thật sự xuất hiện, không xảy ra việc ngoài ý muốn."

Hạ Ca ấm ức nói.

"Sau đó anh ta đưa tôi đi, dọn phòng anh ta để ở, sau khi anh ta biết tôi là người máy cũng không vạch trần tôi nhưng dùng nó để ép tôi nghe lời, còn cấm tôi gặp anh, càng không được tự liên lạc, không cho tôi ra ngoài, chỉ cần còn ở trong nhà anh ta tôi sẽ không vui, mỗi tối anh ta đều tìm tới tôi, còn..."

"Đều là giả thôi, Hạ."

Lục Hành Thâm nghe đến đó bỗng không nghe nổi nữa, hắn không ngừng an ủi nói đây là giả, không thể như vậy được, hắn sẽ không cho phép thượng tá ức hiếp người khác như thế.

Nhưng một âm thanh khác lại vang lên trong lòng, Hạ nói đúng, giấc mơ này chân thực vậy đấy, không phải đây vốn là hiện thực suýt xảy ra hay sao?

Không phải mày là kẻ đầu sỏ dẫn đến toàn bộ bi kịch trong giấc mơ của cậu ấy ư?

Không phải mày tự tay đẩy cậu ấy đi, đưa cậu ấy rời khỏi, khiến cậu ấy bị gã đàn ông kia bắt nạt mỗi ngày à?

"Đừng sợ..."

"Lục Hành Thâm, tôi không muốn đi đâu cả, không muốn kết hôn với người khác."

Hạ Ca vùi mặt không chịu ngẩng lên, càng nói càng đau khổ, rõ ràng đã biết kế hoạch như vậy, trước đó cũng không thấy có gì không tốt, nhưng cậu không biết vì sao bây giờ lại không vui.

"Nhưng nó quá chân thực, bây giờ tôi vẫn còn nhớ căn phòng kia có tường ngoài màu đỏ kiểu cũ, màn cửa màu xám, trong đó có một phòng treo đầy huân chương của anh ta trên tường, trong sân còn trồng một gốc cây tùng, rõ ràng đã là mùa xuân, đến ngày thứ 17 sau khi tôi kết hôn với anh ta bỗng có tuyết rơi, uốn cong cả cái cây."

"Hạ."

Lục Hành Thâm cúi đầu, cằm khẽ đặt lên đầu cậu: "Vậy trong mơ cậu có nói với tôi không muốn đi với anh ta không?"

"Tôi..."

Hạ Ca bị hỏi lại bỗng ngẩn ra: "Không nói... Nhưng tôi vốn tồn tại vì lý do này mà, nếu tôi không nghe lời, anh sẽ tức giận, sẽ tiêu hủy tôi..."

"Không đâu."

Lục Hành Thâm sờ nhẹ sau gáy cậu, kéo kéo trong chăn bảo Hạ Ca ngẩng lên nhìn mình.

"Nếu cậu nói với tôi cậu không thích anh ta, không muốn đi với anh ta, tôi sẽ không giận, sẽ lập tức đưa cậu về nhà, giữ cậu ở lại."

"Thật ư? Dù anh ta đe dọa anh, đe dọa cả tôi, muốn bắt chúng ta ngồi tù?"

"Vậy càng không thể cho anh ta toại nguyện."

Trong lòng Lục Hành Thâm nhói lên, gần như đỏ cả vành mắt: "Huống gì tôi đã... không muốn để cậu đi từ lâu, dù chính cậu không nói, chỉ cần gặp hắn trên đường, nhắc tới chuyện này bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu không vui, tôi đều sẽ giữ cậu lại."

Hạ Ca yên lặng nhìn hắn, dường như đang xác nhận hắn nói thật hay không, mây giây sau, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách.

"Anh ta rất xấu xa, ngày nào cũng bắt nạt người khác, còn rất vô lý, lừa tôi rằng bên ngoài đều biết tôi là người máy, chỉ cần ra khỏi cửa sẽ bị tiêu huỷ, không lâu sau tôi bị quá tải, hoàn toàn hư mất, sau đó tỉnh dậy."

"Xin lỗi... là lỗi của tôi."

Lục Hành Thâm giơ tay lên, hơi thở không đều ôm mặt cậu, lau đi từng giọt nước mắt.

"Đều tại tôi, tôi không nên làm vậy, không nên đẩy cậu tới hố lửa, không nên giao cậu cho người như vậy, đừng khóc nữa... Hạ."

"Oaaa ——"

An ủi lại bị phản tác dụng, Hạ Ca khóc oà lên: "Lục Hành Thâm, hu hu hu... Anh ta... còn lén đổi... mông của tôi ——! Cái mông hu hu hu hu ——"

"Đừng khóc nữa..."

Lục Hành Thâm không đành lòng thu tay, chỉ thấy dạ dày quặn lên từng đợt, cơn khó chịu kéo đến, luống cuống an ủi, hốc mắt nóng lên theo, nhịn không được cúi đầu muốn hôn đi nước mắt của cậu.

Rầm, Lý Ngạn đá văng cửa phòng xông thẳng đến, lo lắng hỏi: "Sao thế sao thế?! Vừa rồi tôi nghe thấy mông gì đó... Đm, Lục Hành Thâm! Cậu làm gì Hạ ngây thơ trong sáng thế hả?! Tên khốn nạn này! Đồ gian manh! Vô liêm sỉ! Mau thả cậu ấy ra!"

Hạ Ca: "Hả?"

Lục Hành Thâm: "..."

Lý Ngạn phát hiện Hạ nằm vắt trên người Lục Hành Thâm: "... Đmn..."

Lục Hành Thâm: "Cho cậu một giây, chết đi."

Lý Ngạn hít sâu một hơi, xông vèo ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa.

Hạ Ca: "Bác sĩ Lý cũng ở đây à, chẳng lẽ vừa nãy anh ấy hiểu nhầm gì? Lục Hành Thâm, sao anh ấy lại mắng anh! Thật quá đáng! Sao có thể mắng bạn thân như vậy được?"

Lục Hành Thâm gật đầu, khuôn mặt đen kịt: "Ừ, rất quá đáng."

Hạ Ca bị làm phiền như thế cũng quên khóc, buông Lục Hành Thâm ra, đá văng chăn định rời giường.

"Xin lỗi, tôi nằm mơ lung tung còn làm ồn anh, Lục Hành Thâm, anh không cần xin lỗi."

"Cậu không sai."

"Ha ha, anh nói đúng, đều chỉ là mơ thôi, không phải thật... Tôi không sao, Lục Hành Thâm, anh muốn ăn gì?"

"Tôi không ăn."

Lục Hành Thâm cũng rời giường, cực kỳ bình tĩnh: "Tôi đi tìm Phó Bạc Vọng, đột nhiên nhớ ra có thể tố cáo hắn mấy chuyện, đi chuẩn bị một chút."

"Hả? Sao... Không phải không phải, anh ta không bắt nạt tôi thật, chỉ mơ mà thôi!"

"Chắc chắn hắn làm được, để đề phòng rắc rối thì vẫn phải làm gì đó thôi."

Lục Hành Thâm rời giường, mặc quần áo, cài gọn ống tay, chỉnh lại cổ áo, đeo găng tay, trông như không phải đi làm việc mà muốn đi giết người.

"Đừng sợ, hắn sắp không thể đe doạ chúng ta nữa rồi."

"Không không không phải, không phải tôi đang sợ cái đó!"

Hạ Ca hốt hoảng kéo tay hắn: "Tôi sợ anh đối nghịch với anh ta, đến lúc đó bị nhắm vào thì sao? Với lại anh đối nghịch anh ta chỉ vì tôi mơ thấy ác mộng cứ sai sai sao ấy..."

"Không phải vì mơ."

Lục Hành Thâm dừng lại, đôi con ngươi đen kịt như che giấu gió bão, lại bị thứ gì đó kiềm chế tới cực hạn.

"Là hắn tự tìm lấy."

******************

... Sao mà vô lý thế, tui thấy vô lý lắm luôn á, hay do tui không hoà được vào vibe của tác giả nhỉ? Hoặc tui nghĩ quá? Hmu hmu hmu cíu tui