Đút ăn muôn năm

Lục Hành Thâm khí thế đi ra khỏi phòng, toàn thân đầy sát khí, bước chân sắc bén không cản nổi, sau đó ngồi xuống trước bàn ăn.

"Dù thế nào đi nữa cũng phải ăn cơm trước nói sau."

Hạ Ca ngồi đối diện hắn làm sandwich, bên cạnh là sữa bò nóng: "Dù đã tới trưa nhưng không ảnh hưởng chúng ta ăn sáng! Hôm qua tôi đã muốn thử làm loại sandwich này, cho thêm cá hồi vào, thơm quá! Tèn ten, xong rồi, anh thử không?"

Lục Hành Thâm đưa mắt nhìn bánh, hắn còn đang xuất thần tới quên ăn.

Hạ Ca tưởng hắn đang do dự ăn hay không nên chủ động đưa ra phía trước, đẩy sandwich đến bên miệng hắn: "Nếm một miếng không?"

Bánh mì phết bơ nướng vàng ruộm, mùi thơm thoang thoảng bên mũi, món ăn ngon như vậy, chỉ cần há miệng là có thể cắn trúng.

Thế là Lục Hành Thâm cắn một miếng sandwich trên tay cậu.

Kiểu tương tác này luôn đi cùng với quỷ dị và thiếu suy nghĩ, còn chưa kịp nuốt, Lục Hành Thâm đã ngẩng lên nhìn Hạ như muốn xác nhận có phải như vậy quá kỳ lạ hay không.

Nhưng Hạ Ca chỉ hơi ngạc nhiên, đôi mắt sáng bừng lên, hệt như việc Lục Hành Thâm ăn đồ ăn từ tay cậu đã đủ khiến người ta phấn chấn.

Phấn chấn?

Lục Hành Thâm chợt thấy phản ứng ấy hơi quen, dường như đã thấy ở đâu đó.

Là lúc con người cho động vật ven đường ăn mà chúng đáp lại con người.

Lục Hành Thâm: "..."

Hạ Ca: "Ngon không?"

Lục Hành Thâm gật đầu, hắn thu tầm mắt, lấy lại tinh thần lau ngón tay, cầm phần bánh của mình lên ăn.

Mùi vị rất ngon, nước tương vừa vặn không quá nhiều, không vì cắn phía trước mà phần tương phun ra phía sau làm bẩn tay.

Khác với Lục Hành Thâm nhai kỹ nuốt chậm, Hạ Ca ăn nhanh hơn nhiều, quai hàm làm việc nhanh cũng không bị đau, ăn xong lại bưng mặt nhìn Lục Hành Thâm cười ha ha.

Lục Hành Thâm có cảm giác cậu có lời muốn nói, vô thức tăng tốc, nhân tiện nhấp một hớp cafe, dùng ánh mắt thăm dò nhìn sang.

"Đây là lần đầu tôi làm vậy."

Hạ Ca rất vui, vui đến mức cẳng chân dưới ghế lắc qua lắc lại: "Tự đút cho người khác ăn như người một nhà vậy."

Nếu là trước kia chỉ có thể nhìn hành động thân mật này giữa người khác, dù là bố với con hay anh chị em, hoặc là bạn bè, người yêu đều là chuyện của họ.

Lục Hành Thâm nuốt thức ăn, ngây ra như phỗng.

Đây không phải lần đầu của hắn, nhưng sau khi hắn qua thời trẻ con đã không còn làm như vậy với người nhà.

Qua nhiều năm như vậy, việc này được mặc định là chỉ trẻ con mới cần chăm sóc, mãi cho tới ban nãy, ý tứ thân mật mới được nhớ lại.

Người trước mắt vừa ao ước vừa cười thỏa mãn, cơ thể phát sáng dưới ánh mặt trời, chỉ cần được đôi mắt ấy nhìn vào, bản thân sẽ ấm áp như đang phơi dưới nắng.

Toàn bộ đều trở nên ý nghĩa.

Lục Hành Thâm là người nghe tốt nhất, dù lúc nói chuyện thường ít khi đáp lại, thậm chí hay tích chữ như vàng, nhưng Hạ Ca rất thích nói chuyện với hắn.

Không cẩn thận lại thành nói nhiều.

"Trước kia chỉ có thể thấy người khác đút ăn, cảm giác bọn họ rất hạnh phúc."

Hạ Ca bỗng nhớ tới một đoạn ký ức, vừa cười vừa nói: "Có kiểu người như vậy ở bên cạnh, bằng lòng chọn đồ ăn ngon cho mình thì dù bị bệnh cũng sẽ không quá đau khổ."

"Ừ."

"Lục Hành Thâm."

Hạ Ca nói xong, đột nhiên thả cái nĩa xiên hoa quả, một tay chống cằm, nửa đùa nửa thật hỏi: "Nếu tay tôi bị hỏng không dùng được nữa, anh có đồng ý đút cho tôi ăn không? Dù nạp điện vào cũng sẽ không chết..."

"Không cần phải hỏng tay."

Lục Hành Thâm mới nghe nửa câu trước đã thấy đau đầu, mắt nhìn vào tay cậu một lát, nhíu mày.

"Hả?"

"Há miệng."

Lục Hành Thâm dùng hành động thay thế cho đáp án, nhanh chóng bóc một quả quýt, đưa một miếng quýt mềm tới bên miệng Hạ.

Hạ Ca nghiêng về phía trước ăn hết miếng quýt, ngón tay nắm quýt nhanh chóng rụt lại, tránh cho bị ngậm chung.

Tốt quá.

Nước quýt chua ngọt bùng nổ trong miệng, Hạ Ca mơ màng nghĩ.

Tay không cần gãy cũng được đút, vậy chẳng phải cậu hạnh phúc hơn những người chung phòng bệnh một chút ư?

"Ha ha..."

Rõ ràng người bị gãy tay kia lúc nghỉ ngơi còn có thể một tay chơi điện thoại, cười vui vẻ khi xem video.

Kết quả lúc người thăm đến thì lập tức nằm ngửa giấu điện thoại, r3n rỉ nói đau này đau kia, nói mình sắp tàn rồi, về sau không cầm nổi đũa nữa.

Hạ Ca vẫn còn nhớ mình ngạc nhiên tới cỡ nào, lúc thấy cảnh ấy thì căng thẳng không thôi, không hiểu vì sao anh ta làm thế.

Biến mình thành người cần chăm sóc, thê thảm không đi lại được như vậy, lỡ bị chê phiền thì sao đây? Bị ghét thì làm sao? Dù đối phương biết không nghiêm trọng đến thế, lỡ thấy mệt mỏi, lần sau không tới đút nữa thì sao?

Nhưng toàn bộ nghi ngờ và khó hiểu đều lặng lẽ biến mất vào mấy ngày sau, cậu chưa rõ đáp án là gì, nhưng cuối cùng chỉ còn lại ao ước.

Hạ Ca nghĩ đi nghĩ lại, lấy cuốn sổ nhỏ ra, viết tâm nguyện thứ năm mươi vào.

Viết xong mục này, sách sẽ được sang trang.

Nhìn tờ giấy trắng mới tinh, cậu gãi đầu, bỗng nhiên thở dài.

Lúc này Lục Hành Thâm cũng đã ăn xong, thấy cậu vậy mà cũng có tâm sự thì không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Nếu là bình thường, chỉ cần hắn nhìn qua, thể nào Hạ cũng sẽ tự giác khai hết, không giấu nổi bất cứ bí mật nào.

Nhưng lần này lại không.

Điều này khiến Lục Hành Thâm thấy lạ, tim đập mạnh một cái mà đến hắn cũng không nhận ra: "Sao thế?"

"... Không có gì."

Hạ Ca cúi đầu nhìn sổ, ngón tay chọc chọc xoa xoa, cứ gập lại mở ra như đang chán chường.

"Chỉ là nghĩ cứ như vậy thì sẽ không hết được, càng viết càng nhiều."

"Không vội."

Không phải vấn đề vội hay không.

Hạ Ca ngẫm nghĩ, do dự, lúc Lục Hành Thâm uống hết hớp cafe cuối cùng, định đứng dậy dọn dẹp bỗng nói: "Lục Hành Thâm, bình thường anh hay cho mình nghỉ bao lâu mỗi năm?"

Nghỉ?

Lục Hành Thâm cầm cái chén trong tay đứng im tại chỗ, nghiêm túc nghĩ một lát, đưa ra kết luận: Bình thường hắn không nghỉ.

Nhưng nói như vậy chắc chắn không được.

"Không ổn định, có dài có ngắn, sao thế?"

"Thế... năm nay thì sao?"

Hạ Ca vẫn còn nắm sách và bút như định ghi lại, hỏi tiếp: "Năm nay còn bao nhiêu ngày nghỉ?"

"Rất nhiều..."

Lục Hành Thâm nhìn tư thế của cậu, bỗng hiểu rõ nhất định mình phải đưa ra một con số cụ thể, bằng không Hạ sẽ không bỏ qua.

Hắn thuận miệng cố gắng đưa ra một kỳ nghỉ khá dài: "... Một... hai tháng?"

Đối với bất cứ ai, một năm nghỉ hai tháng đều đã rất dài.

Dù là học sinh cũng chỉ nghỉ tới thế.

"Ồ... Chỉ hai tháng thôi à..."

Hạ Ca tính toán viết gì đó, bắt đầu rầu rĩ: "Có vẻ không đủ, nhưng không sao, vẫn còn năm sau, năm sau nữa... Haiz..."

Tiếng thở dài nghe não cả ruột, chỉ là Lục Hành Thâm nghĩ mãi không ra cậu có chuyện gì mà lại thở dài vì không đủ ngày nghỉ.

"Muốn đi du lịch?"

"Đúng, mà cũng không đúng."

Hạ Ca mập mờ nói, khẽ cắn môi, dường như đã đưa ra quyết định, vẽ một đường giữa hai hàng nào đó, bên cạnh viết số năm.

"Đúng vậy, thật kỳ lạ, Lục Hành Thâm, danh sách nguyện vọng của tôi càng ngày càng dài, sao tôi có nhiều việc phải làm đến thế?"

Nghe thấy phiền não như vậy, Lục Hành Thâm bất chợt mỉm cười.

"Rất tốt."

"Nhưng mà..."

Hạ Ca cất bút, gập sách lại, mờ mịt nhìn Lục Hành Thâm.

Trong đôi mắt đen nhánh như tỏa ra một luồng sương mù ấm áp, sau đó vây Lục Hành Thâm vào trong đó, vẻ mặt như cầu cứu, muốn gạt bỏ lớp sương mù trông cực kỳ vô tội.

"Hình như tôi là người cực kỳ phiền phức, rõ ràng là danh sách nguyện vọng của mình, nhưng viết ra rồi lại có rất nhiều điều cần anh làm cùng tôi, sao lại như vậy?"

Lục Hành Thâm thả ly xuống đi về phía cậu, chìm vào trong lớp sương mù gây ảo giác kia, hơi cúi đầu, vươn tay chạm lên sợi tóc bên tai Hạ, trái tim càng nóng lên lại càng giả vờ bình tĩnh, từ từ dẫn dắt cậu nói ra càng nhiều.

"Việc gì?"

"Muốn... đi ngắm đường dẫn dưới biển với anh, còn cả những thứ cực kỳ xinh đẹp, muốn ăn thật nhiều đồ ngon với anh, muốn biết anh đã từng nếm thử hay chưa, còn muốn chơi trò chơi với anh, cùng làm một tượng băng thật to, tay anh vững như vậy, chắc chắn trông sẽ rất đẹp."

Hạ Ca cúi đầu bẻ ngón tay, lần lượt kể những thứ mình thấy ấn tượng: "Có một loại ăn bánh cuộn cần người khác giúp đỡ, tôi cũng muốn thử với anh, với lại chờ đến lúc tôi làm xong căn cước cũng muốn cho anh nhìn, sau đó cầm nó chụp ảnh chung, còn muốn... tổ chức sinh nhật cho anh, muốn anh cũng tổ chức cho tôi, muốn chờ năm mới năm sau cùng đếm ngược..."

Nếu cứ tiếp tục nói như vậy sẽ không bao giờ ngừng, không bao giờ hết.

Hạ Ca nói, giọng dần nhỏ lại, xấu hổ nói còn có một ít việc nho nhỏ vụn vặt như muốn cùng hát một bài, cậu cảm thấy mình và Lục Hành Thâm cùng hát bài kia sẽ rất hợp.

Lục Hành Thâm không nói gì, cậu cũng không ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lục Hành Thâm, càng rầu rĩ cúi đầu thấp hơn, sau đó lại lẩm bẩm.

"Làm sao đây, nếu không phải Lục Hành Thâm đi cùng tôi sẽ không được, tính tôi cố chấp như vậy, phải làm sao mới có thể từ bỏ?"

Hạ Ca ngẩng đầu thăm dò ý kiến hắn, khéo hiểu lòng người suy nghĩ thay hắn: "Hay là mấy ngày nay anh đừng quan tâm tôi, bằng không có thể tôi sẽ được voi đòi tiên, một năm mười hai tháng đều muốn anh ở cạnh tôi, vậy anh sẽ bị tôi làm phiền."