*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian muôn năm

Tính kiên nhẫn của Lục Hành Thâm kéo dài tới bất ngờ, suốt dọc đường không nói nhiều, chỉ đi theo người máy mô phỏng chạy tới chạy lui để đảm bảo người không lạc mất là được, hứng thú nhìn con cừu 996 đi lạc vào bầy sói.

Đều là lần đầu làm người máy mô phỏng, nhưng đến 996...

Sau lần thứ ba rời khỏi cửa tiệm lắp đặt bộ phận giác hút, cuối cùng Lục Hành Thâm mới mở lòng từ bi dẫn 996 đến một góc khuất người không có cửa hàng nào nghỉ ngơi.

Hắn xoa đầu 996: "Không thích à? Vì sao?"

Hạ Ca lắc đầu liên tục: "Tôi không cần mấy thứ đó!"

"Có rất nhiều món đồ bị cấm bán trên thị trường, sau khi thay vào có thể khiến cậu trở nên rất mạnh, nói không chừng đến cả quân đội loài người cũng không thể bắt nổi."

Lục Hành Thâm nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu, ngón tay hắn vuốt nhẹ mảnh tóc trên thái dương, chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi rối, giọng nói trầm thấp như dụ dỗ.

"Cậu không muốn tự do à?"

Hạ Ca nghĩ một lát mới hiểu ý hắn là gì.

Có lẽ hắn đang ám chỉ những vật phẩm có thể biến cậu thành cỗ máy chiến đấu chứ không liên quan gì tới cái mông đáng sợ.

"Thoát khỏi mọi khống chế, sống cuộc sống của riêng mình, ai dám ngăn cản, quản lý cậu thì cứ đấu tranh hết sức mình, trở thành cá nhân tự do hơn con người, có được tên riêng, thân phận riêng."

Lục Hành Thâm liệt kê rất nhiều thiết lập mà tất cả người máy mô phỏng đều mong ước.

So với cảm xúc và tình cảm, người máy mô phỏng thức tỉnh ý thức riêng thường xuất hiện một tham vọng khác.

"Đến lúc đó dù là tôi cũng không thể ra lệnh cho cậu, cậu có thể rời khỏi tôi, với tính chất đặc biệt của cậu thì không chừng có thể trở thành người đứng đầu người máy mô phỏng đương thời."

Hạ Ca mở to mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao Lục Hành Thâm lại nói vậy.

Rời khỏi hắn? Sống một mình? Đối nghịch với mọi người ư?

"Vì sao?"

Lục Hành Thâm chỉ nhìn cậu, không giải thích: "Tôi sẽ không trách cậu."

Hạ Ca lắc đầu: "Sống chung với người khác, cùng đi dạo phố, cùng ăn cùng uống rất vui, có người sống chung không muốn, sao tôi cứ phải bỏ trốn?"

Vất vả lắm mới có được bạn bè ở đây, quen với những người đáng yêu, ăn được những món ngon, Hạ Ca không có lý do gì để rời đi.

Cậu thích sống chung với người khác.

"Vả lại,"

Giọng Hạ Ca buồn buồn ấm ức: "Nếu tôi bỏ trốn, anh sẽ lại cô đơn, Lục Hành Thâm, anh sẽ nhớ tôi."

Tôi sẽ nhớ anh, cho nên anh cũng sẽ nhớ tôi.

Mối quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp, lại vô cùng đơn giản.

Hạ Ca quả quyết, còn kéo ngón tay Lục Hành Thâm móc ngoéo.

"Anh đừng sợ, tôi không bỏ đi đâu, nếu tôi lỡ đi xa, anh cứ gọi tôi, tôi sẽ lập tức quay lại tìm anh."

Lục Hành Thâm hơi ngẩn ra, sau đó quay mặt đi bật cười.

"Đừng tưởng ai cũng giống cậu."

"Giống tôi là sao?"

Hạ Ca không hiểu, lẩm bẩm suy nghĩ một lát, hồi sau như bừng tỉnh, nắm chặt tay Lục Hành Thâm, sốt ruột nói: "Vừa rồi anh nói vậy là muốn bỏ rơi tôi à?!"

Lục Hành Thâm: "Không..."

Đúng lúc này, một gánh hàng rong nhỏ đi khắp ngõ ngách chạy ngang qua lớn tiếng rao hàng, giác quan nhạy bén của thương nhân khiến anh ta nhìn chằm chằm hai người này, cố tình đi vòng quanh bọn họ.

"Thu mua người máy đây! Thu mua máy móc cơ quan mô phỏng đây! Thu mua giá cao! Đảm bảo thu hồi hàng! Tặng một mái nhà ấm áp thứ hai cho người máy lang thang cơ nhỡ!"

Hạ Ca hoảng sợ nhìn anh ta.

Lục Hành Thâm: "..."

Không làm người ta bớt lo được chút nào.

Người gánh hàng rong chưa kịp rao lần thứ hai, đột nhiên nhận ra một tầm mắt sắc bén phóng tới.

Anh ta quay đầu lại tìm kiếm theo bản năng, lúc đối diện với tầm mắt của người đàn ông cao quý mặc bộ đồ đen chống gậy, khí chất lạnh lẽo thấu xương, sau lưng không ngừng rợn lên.

Người sinh sống ở nơi hỗn tạp thế này không ai không nhạy bén với việc quan sát sắc mặt, người bán hàng rong lập tức nhận ra mình sắp gặp rắc rối, cuống cuồng guồng chân lên bỏ đi.

Quả nhiên người máy mô phỏng thở phào nhẹ nhõm, không còn thấp thỏm lo sợ, chỉ là làm sao cũng không dậy nổi tinh thần.

Cuối cùng Hạ Ca không tìm ra món đồ muốn mua, chỉ là lúc sắp quay về thấy không cam lòng, chọn mua mấy cuộn băng keo hai mặt ở một quầy hàng.

Chờ đến lúc hai người trở lại bãi đỗ xe, Hạ Ca đột ngột cất lời sau một quãng đường dài im lặng.

"Lục Hành Thâm, hôn ước với thượng tá Phó được định vào ngày mấy?"

"Chưa xác định cụ thể, thường sẽ là vào mùa xuân."

Lục Hành Thâm nói xong bỗng cảm thấy kỳ lạ: "Vì sao lại hỏi vậy?"

"Thế thì còn khoảng nửa năm, Lục Hành Thâm, chúng ta còn nửa năm để đi chơi với nhau."

Hạ Ca ngồi lên xe bay, nhìn ra cửa sổ nghiêm túc nói: "Suýt nữa thì quên tôi sẽ phải đi."

Lục Hành Thâm khởi động xe bay, nhìn người máy mô phỏng bên cạnh thông qua gương, gương mặt cực giống Lâm Ngọc Âm không có nhiều vẻ đau buồn hay cô đơn.

Rõ ràng là thế thân của Lâm Ngọc Âm, vậy mà lại là người máy không giống Lâm Ngọc Âm nhất thế giới.

Không bao giờ dễ dàng buồn tủi, cũng không ch ảy nước mắt vì cảm xúc tiêu cực, tựa như tràn ngập mong chờ với tất cả mọi thứ.

Người máy bây giờ đang cúi đầu nghĩ gì đó, vừa nghĩ vừa bẻ tay đếm, thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Lục Hành Thâm bỗng nghi ngờ cậu bắt đầu chờ mong cuộc sống sau khi kết hôn với thượng giáo.

Điều này cũng dễ hiểu, đi tới bước kia, người máy mô phỏng sẽ có tất cả đặc quyền và thân phận của loài người, hắn cũng sẽ cải tạo xong bước cuối cùng.

Dù Phó Bạc Vọng là một người không dễ sống chung, nhưng cho tới hiện tại vẫn có vẻ khá hảo cảm với 996, có lẽ...

Hạ Ca cười ha ha, cuối cùng Lục Hành Thâm cũng nghe ra cậu đang lẩm bẩm gì: "Nửa năm... Nói đúng ra là bảy tháng, khoảng hơn 210 ngày, nếu đổi lại thì... hơn 5100 tiếng, bỏ bớt thời gian ăn ngủ thì áng chừng 3000 tiếng."

Cậu vươn ba ngón tay, lắc lắc trước mặt Lục Hành Thâm dưới ánh mặt trời: "Lục Hành Thâm, 3000 tiếng vẫn rất dài! Có thể làm được rất nhiều chuyện!"

UR996 còn muốn nhảy nhót như thế này trước mặt hắn 3000 tiếng.

Lục Hành Thâm nắm lấy ngón áp út của cậu gập xuống phía dưới, thong thả sửa lại cho đúng: "Là 2000 tiếng, tôi còn phải làm việc, cậu cũng có nhiệm vụ cần làm."

"Vậy à... Không sao! 2000 tiếng cũng rất dài!"

Hạ Ca nhanh chóng chấp nhận hiện thực, ghi nhớ kỹ con số này vào đầu, sau đó lan man nhớ tới những chuyện cần làm với Lục Hành Thâm.

Cậu dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên bầu trời qua lớp kính trần xe.

"Lục Hành Thâm, sinh nhật anh vào ngày mấy? Trước khi tôi đi có kịp ăn sinh nhật anh không?"

Hạ Ca muốn nhắc tới sinh nhật của mình, chợt nhớ ra bây giờ bản thân đang là người máy mô phỏng nên đành im lặng.

Người máy mô phỏng không có sinh nhật, không có người máy nào lại để ý tới điều này.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được nhớ về sinh nhật mình vào mùa xuân, mùa xuân năm cậu sinh ra quá lạnh, hơn nữa còn đổ tuyết, về sau còn có dì nói với cậu vì lúc còn nhỏ đã bị người ta bỏ lại ngoài gió tuyết nên lạnh tới hỏng cả người, hệ thống miễn dịch cũng không tốt.

Cậu luôn thích ăn sinh nhật, mùa xuân có vô số cỏ cây đâm chồi, cậu cũng chào đời, cảm giác rất sống động.

Bây giờ là người máy mô phỏng, Hạ Ca nghĩ, hình như không tiện ăn sinh nhật cho lắm.

Mình thì không được, liệu ăn nhờ người khác được không?

Bình thường Lục Hành Thâm không thích cười, không thích nói chuyện, luôn cô đơn một mình, chắc chắn thường ăn cho qua chuyện.

Thấy Lục Hành Thâm không trả lời, Hạ Ca còn chọt vai hắn hối thúc: "Nói đi chứ, rốt cuộc là ngày mấy, anh đừng ngại, tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết."

Lục Hành Thâm thả gậy chống, hình như vừa mới điều khiển trí não, hờ hững dành thời gian trả lời trong lúc bận rộn: "Kịp, là mùa đông."

"Oaaa, đỉnh!"

Hạ Ca tán thưởng.

Lúc đi qua một cửa hàng ven đường, Lục Hành Thâm dừng lại một lần, mua thêm hai bộ quần áo với giày cho 996 rồi dẫn cậu về sở nghiên cứu.

Vừa mới về, Hạ Ca lập tức đi giặt quần áo.

Ban đầu cậu không biết nên giặt loại vải này như thế nào, nhưng nhờ có chú quản gia tận tình chỉ bảo, quá trình giặt quần áo thuận lợi như được thần trợ, đỡ hơn một mình cậu tự giặt nhiều.

Lục Hành Thâm tiếp tục đi làm thí nghiệm trước đó.

Không bao lâu sau, đồ đặt từ chợ đen được đưa đến, Lục Hành Thâm kiểm tra những món linh kiện, nguyên vật liệu kia, ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm.

Đến đêm, Lục Hành Thâm mới ra khỏi phòng nghiên cứu, khi mở trí não lần nữa, lập tức có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Lâm Ngọc Âm, còn có quản gia nhà họ Lâm.

Hắn mở ra đọc lướt, là tin báo Lâm Ngọc Âm sinh bệnh.

Y dãi nắng dầm mưa thật lâu lại không chịu ăn ngủ đàng hoàng, hơn nữa cảm xúc dao động quá lớn nên mới ngã bệnh.

Quản gia Lâm hỏi hắn có muốn tới thăm không, có lẽ nhìn thấy hắn, tâm trạng Lâm Ngọc Âm sẽ tốt lên, sức khỏe cũng càng chóng khôi phục.

Lục Hành Thâm giao việc cho chú Đức, dặn ông mang theo hộp quà với rổ hoa quả cùng lời nhắn tới nhà họ Lâm.

Hắn còn có việc phải làm, đã một ngày không ngủ rồi.

Khi chú Đức sắp đi, Lục Hành Thâm gọi ông lại.

"Đúng rồi, có phải dạo này trường Lâm Ngọc Âm kiểm tra thể chất không? Môn này hình như cần tham gia, phiền chú Đức hỏi thay tôi có cần giúp đỡ không."

Chú Đức mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Tuy bình thường Lâm Ngọc Âm không tham gia môn thể dục, nhưng kiểm tra thể chất hai lần một năm vẫn rất quan trọng, không thể vắng mặt.

Nói cách khác là cố gắng không vắng mặt, một khi vắng sẽ hoãn kiểm tra đến nửa năm sau gây ảnh hưởng tới cả học kỳ, cực kỳ phiền phức.

Y chỉ bị bệnh tật ốm yếu, không phải không đạt tới tiêu chuẩn sức khỏe của người bình thường. Chuyện như vậy cho 996 đi thay cũng không phải vấn đề gì lớn.

Để tiết kiệm thời gian, Lục Hành Thâm lại ăn dịch dinh dưỡng cho qua ngày, vì có thể sớm đổi linh kiện dạ dày mới nên không cho Hạ Ca ăn quá nhiều món.

Mãi tới thời gian đi ngủ vào ban đêm, Lục Hành Thâm mới kết thúc công việc hôm nay, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lại, dọc hai mặt tường hành lang dán đầy ảnh chụp cân đối do chính tay người máy mô phỏng làm, dán trên một đường thẳng lẫn khoảng cách vừa phải.

Cuối hành lang, trong tay 996 vẫn còn cầm mấy tấm ảnh nhìn váng vất xung quanh, dường như đang nghĩ có nên dán lên cửa luôn không.

Chú Đức đã về cũng cầm mấy tấm đứng bên cạnh bày mưu tính kế cho cậu: "Hay là dán mấy tấm này vào phòng?"

"Được!"

Lục Hành Thâm đứng từ xa nhìn bọn họ, vô cảm nhắm mắt, lui lại một bước, đóng sập cửa phòng thí nghiệm.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục: Cáo từ.