Giấc ngủ muôn năm

Hạ Ca không mua được khung ảnh nên dùng luôn băng keo hai mặt dán ảnh lên.

Vì để đẩy mạnh tiêu thụ nên chủ quán rất nhiệt tình, nói loại keo này chẳng những dính chặt mà còn có thể thích ứng với bất cứ chất liệu nào, hơn nữa lúc lột ra sẽ không để lại vết.

Sau khi về nhà giặt giũ xong quần áo, Hạ Ca cầm ảnh chụp do dự hồi lâu, nói với chú Đức ý tưởng dán ảnh.

Không ngờ chú Đức nghe xong lại rất vui vẻ, tích cực hơn cả cậu, còn cảm khái nói gì mà "Đáng ra ở đây phải có hơi thở của người sống mới đúng".

Tuy rằng nơi này gọi là viện nghiên cứu, một năm trừ mấy lúc đặc biệt ra thì không có người ngoài lui tới, nhưng cũng là nơi Lục Hành Thâm sống cố định.

Hắn rất ít khi trở về nhà họ Lục mà chú Đức nhắc đến.

Nghe nói Hạ Ca muốn trang trí bằng ảnh chụp, chú Đức là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi.

Đặc biệt trong số mấy tấm ảnh kia còn có hai tấm chụp Lục Hành Thâm.

"Đã mấy năm rồi cậu ấy không có ảnh chụp riêng."

Chú Đức than thở, muốn dán tấm chụp Lục Hành Thâm ở nơi dễ thấy nhất.

"Dù chỉ dán một ngày để ngắm thôi cũng vui rồi, trong nhà hai vợ chồng con dâu tôi có một bức tường riêng đầy ảnh, nhìn đã thấy hạnh phúc."

Hạ Ca là một người nghe rất tập trung, khi có người bằng lòng chia sẻ chuyện của mình, cậu có thể nghiêm túc lắng nghe.

Không riêng gì đáp vài câu theo phép lịch sự, chỉ thái độ ngoan ngoãn tập trung đã khiến chú Đức có cảm giác được chú ý, lắng nghe, nói một hơi rất nhiều chuyện, đồng thời dẫn cậu đi dán ảnh đầy hành lang ba tầng.

Biệt thự nhà người khác nếu trang trí thường sẽ chọn những tác phẩm nổi tiếng hoặc một số tranh sơn dầu đắt tiền, tạo cảm giác nghệ thuật mạnh.

Theo cách nói của chú Đức thì: "Nếu vậy thì cũng chỉ là một món đồ trang trí mà thôi, không khác gì những chiếc đèn treo, giấy dán tường, gạch sàn nhà, cho nên trước kia tôi chưa từng đề nghị cậu chủ trang trí mấy thứ đó."

Trời chiều, chim bay, đài ngắm thành phố, đỉnh tháp, còn có nhóm người vui cười thưởng thức đồ ăn, nam nữ mua vui trên sàn nhảy.

Thậm chí là chiếc lông vũ sà xuống, bông hoa trên bánh gato, cái bóng giống hình trái tim đều có thể trở thành trung tâm bức ảnh.

Lúc dán gần xong, Lục Hành Thâm cũng hoàn thành công việc.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hạ Ca quay đầu nhìn sang, hoang mang không thôi: "Vừa rồi là ảo giác à?"

Chú Đức: "Chắc không phải, cậu chủ hơi mệt mà thôi."

Một lúc sau, Lục Hành Thâm mới mở cửa bước ra.

Hạ Ca đứng sẵn trước cửa chờ hắn, phấn khích chào hỏi: "Anh xong rồi à!"

Sau đó lại xoay người giới thiệu vách tường: "Tèn ten —— Surprise!"

Lục Hành Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng, thản nhiên nhìn qua, gật đầu: "Ừ, rất đẹp, trừ ảnh chụp ra thì còn gì nữa không?"

Hạ Ca thấy hắn không chê, vui vẻ nói sau này có thời gian rảnh sẽ tìm khung, còn phải tìm cách in ảnh lớn thêm nữa, dùng cánh hoa trong vườn trang trí lại, làm ít bình hoa v...v...

Cứ thế nói mãi nói mãi.

Sau đó câu chuyện đột nhiên dừng lại, cậu nhìn Lục Hành Thâm đầy mong chờ: "Được không?"

Cúi đầu nhìn xuống, mỗi một sợi thần kinh, tế bào nhân tạo đều như đang nói: Mau đáp được đi! Mau gật đầu đi!!

Lục Hành Thâm âm thầm thở dài.

Nhưng chú Đức lại cười tủm tỉm nhìn hắn, không đứng cạnh xúi giục hay hối hắn đồng ý, chỉ rành rẽ giải thích:

"Cậu chủ không thích cũng không sao, ngày mai bọn tôi sẽ tháo hết xuống, biến về như cũ."

Có một số việc phải hưởng thụ cả quá trình.

Chú Đức hiểu rõ tính cách của cậu chủ, biết nhiều khi mơ ước sẽ cách xa hiện thực.

Lục Hành Thâm im lặng một lát, nâng tay lên vỗ nhẹ vai 996: "Đi theo tôi, tôi tìm chỗ cho cậu."

Thích làm gì thì làm.

Hạ Ca không bị từ chối reo lên, đi theo hắn xuống tầng một.

Dưới tầng một có rất nhiều phòng, phần lớn đều có cửa sổ sát đất lớn, Lục Hành Thâm mở một phòng trống trong số đó ra, phòng rất lớn, cũng vì gần như không có gì nên trông rỗng tuếch.

Ở giữa phòng rỗng đặt một cái giường, phía trên đã trải nệm, gối đầu và một chiếc chăn mỏng, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ phủ lên, chiếu sáng hình in thỏ hồng nhạt.

"Về sau đây sẽ là phòng của cậu."

Dường như Lục Hành Thâm cũng bị hình thỏ hồng nhạt kia làm cho ngạc nhiên, nhìn chằm chằm mấy giây mới nói.

"Sau này cậu cứ về đây ngủ đúng giờ, muốn chơi gì làm gì cũng phải vào đây làm."

Sau khi nói xong, người bên cạnh không đáp lời, Lục Hành Thâm không nhịn được liếc mắt nhìn cậu.

Người máy trước đó đi đường còn không vững như đờ ra, đứng im trước cửa không nhúc nhích, không đi vào cũng không phản ứng lại.

Chết máy?

Lục Hành Thâm chau mày, bắt đầu suy nghĩ có phải trước đây mình tạo không gian lưu trữ cho 996 không đủ lớn, cần phải dành thời gian nới rộng thêm không.

"996?"

Lục Hành Thâm gọi cậu, giơ tay xoa lên cổ người máy.

Nếu không được nữa, vậy khởi động lại chắc sẽ được ——

Hắn bị người kia ôm chặt lấy.

Bàn tay phải lần mò trên gáy thoáng do dự, cuối cùng đổi thành vỗ về.

Mặt người máy hơi nóng lên, nhiệt độ truyền qua chiếc áo sơ mi mỏng Lục Hành Thâm đang mặc.

Chỉ một căn phòng mà thôi, cần gì phải phản ứng thái quá như vậy?

Đôi lúc Lục Hành Thâm sẽ thấy khó hiểu về cảm xúc của 996, cũng như hắn khó có thể đoán ra trình tự nói hay làm việc của cậu.

Rõ ràng là tác phẩm do đích thân hắn chế tạo, từ mỗi một sợi tóc tới vân da, hắn đều tường tận trong lòng.

Luận về hiểu biết đối với người máy, không ai có thể sánh bằng Lục Hành Thâm.

Nhưng từ khi UR996 có ý thức độc lập, Lục Hành Thâm càng lúc càng hay thấy bất ngờ và khó hiểu.

Một ít món ăn bình thường, một tấm ảnh phong cảnh thường thấy, một số vị giác tương tự con người và một căn phòng mà thôi.

Hoặc là mỗi lần ra ngoài buồn tẻ, một buổi tiệc rượu khiến người ta chán chết, một bài đàn piano, một vài giai điệu, đỉnh tháp gì đó.

Đã lâu lắm rồi Lục Hành Thâm không còn để ý tới những điều vụn vặt trong cuộc sống như thế.

Đồ ăn, vị giác, thị giác, thế giới bên ngoài, xã giao, ảnh chụp.

Những thứ đó cùng lắm là những thứ loài người vừa sinh ra đã có được, vô cùng bình thường, những thứ không kéo nổi tầm mắt, không ai khen chúng, cũng không ai vì thế mà thấy hạnh phúc.

Lục Hành Thâm cũng vậy.

Không thèm để ý, không thèm chú ý, tập mãi thành quen, thậm chí chủ động vứt bỏ những thứ gây lãng phí thời gian, cố gắng hạ thấp h@m muốn hưởng thụ vật chất, gần như không có bất cứ trò chơi giải trí nào, càng không cần thả lỏng hay nghỉ ngơi.

Từ giây phút ấy, Lục Hành Thâm đã sớm mất đi quyền khống chế cao nhất đối với 996. Nhưng hắn vẫn có thể theo dõi số liệu trung tâm của cậu.

Bây giờ trí não nhắc nhở hắn tốc độ vận chuyển trong máy UR996 quá nhanh, xử lý số liệu đạt giới hạn, tạo gánh nặng quá lớn lên CPU khiến chúng không ngừng nóng lên.

Số liệu tự phân tích AI dựa theo số liệu lưu trữ trước đó nhắc nhở Lục Hành Thâm phải chú ý an toàn, bởi vì người máy mô phỏng xuất hiện hành vi và trạng thái như vậy rất có thể đã mất khống chế, sắp tấn công chủ nhân tạo ra nó.

Dùng cách nói của trí não thì là ——

[Có lẽ nó sắp bị hư, quyết định liều chết với anh]

Đây mới là trí tuệ nhân tạo chân chính, vụng về hơn hẳn so với loài người, không biết biến số, càng không thể hiểu nổi lập trình "ôm" là thế nào.

Lực tay của người máy rất mạnh, đủ cho cậu chống lại gần hết các nguy hiểm, cũng khiến Lục Hành Thâm nhất thời khó lòng tránh thoát, cho nên trí não mới xem như đó là uy hiếp.

Lục Hành Thâm im lặng, không đẩy người máy ra, bàn tay đặt trên gáy cậu, chạm vào sợi tóc mềm mại do chính tay mình cấy lên.

Trong khoảng thời gian chờ đợi kéo dài, nhiệt độ CPU của UR996 cuối cùng cũng hạ xuống.

Người máy ướt vành mắt cố gắng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, dường như không thể tin, lại sợ hãi tất cả đều là giả, hỏi lại Lục Hành Thâm để xác nhận hôm nay mình được tặng quà.

"Cho tôi thật à? Cho một mình tôi?"

Lục Hành Thâm gật đầu, sau đó đè vai cậu.

"Tôi..."

Đầu óc Hạ Ca vẫn còn đang hỗn loạn, trông rất ngốc nghếch, cậu lẩm bẩm quay đầu nhìn căn phòng có cửa sổ sát đất, cuối cùng cũng chịu lỏng tay, mơ mơ màng màng buông Lục Hành Thâm, đờ đẫn lẩm nhẩm thêm một lần.

"Tôi có nhà?"

Nhà.

Lục Hành Thâm nghe thấy chữ này cũng nhìn vào căn phòng hắn dặn chú Đức chuẩn bị tạm.

Căn phòng đơn sơ, trừ một chiếc giường ra thì không có gì khác, trống trải, trước kia gần như bỏ không, xung quanh phủ một lớp bụi mịn.

Nơi như vậy cũng có thể xem như "nhà" à.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng nghe người khác nhắc tới chữ này, theo phản xạ giữ lại trong đầu, suy nghĩ nghiền ngẫm.

Có lẽ số liệu của người máy mô phỏng quá ít, tốc độ học hỏi lại quá nhanh, khuyết thiếu quá nhiều kiến thức, không hiểu biết tình huống bình thường.

Có lẽ hắn cũng không biết liệu có nên đưa ra định nghĩa nhà hay không.

Đối với Lục Hành Thâm, điều này vụn vặt không khác gì chim bay, bầu trời, đóa hoa và quả dại.

Vậy thì biết thêm một số điều khác lạ hẳn cũng không sao.

Lục Hành Thâm khẽ gật đầu: "Ừ."

"Tôi có nhà của mình rồi!"

Một hồi lâu sau, cuối cùng Hạ Ca cũng phản ứng lại, reo hò một tiếng, nhanh chân chạy tới chiếc giường to kia, tung người nhảy lên, dang tay chân thành hình chữ đại nện xuống tạo ra tiếng bịch.

"Quá tuyệt vời!!"

Kết quả như vậy đã tốt lắm rồi.

Lục Hành Thâm lẳng lặng nhìn 996 nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, làm ầm làm ĩ.

Nói như vậy, dù ồn ào cũng có thể giới hạn trong căn phòng nho nhỏ này.

Đối với người máy vui vẻ chỉ vì một chiếc bánh kem hay một cây kẹo, một căn phòng như vậy hẳn có thể khiến cậu yên lặng trong thời gian dài.

Có lẽ là ba ngày, năm ngày, thậm chí là một tuần, UR996 đều có việc để làm, năng lượng dư thừa không thể xả hết sẽ có lối ra chứ không phải bám riết hắn không buông.

Lục Hành Thâm đi tới cạnh cậu, tung chăn đắp cho 996, một tay phủ lên mắt cậu.

"Muộn lắm rồi, ngủ đi."

Hạ Ca ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở dần kéo dài, trong lúc mơ màng còn nói: "Tắt đèn giúp tôi, cảm ơn."

Giắc cắm chức năng đi ngủ rất thành công, Hạ Ca nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

Trong lúc ngủ, Hạ Ca đã mơ về rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Chuyện hồi tiểu học, cấp hai.

Cậu đi trên con đường thật dài không có điểm cuối, nhìn thấy người quen khi còn đang đi học lại nhịn không được chạy theo.

Chưa được hai bước, người kia đã nổi giận đùng đùng, quay đầu quát: "Cậu cứ theo tôi làm gì! Lại muốn tới nhà tôi ăn chực à?! Cái thằng này, cậu không có nhà hay sao!"

Hạ Ca lập tức dừng bước, nổi giận lớn tiếng mắng lại.

"Ai bảo tôi không có! Tôi có nhà của mình rồi! Ai mà thèm nhà cậu!"

Sau khi vùng vằng quát lại, Hạ Ca quay đầu chạy đi, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, rời khỏi con đường thật dài, xuyên qua từng bụi cỏ rậm rạp, nhảy lên tường cao, đạp lên nóc nhà.

Càng chạy càng xa, càng chạy càng xa, cuối cùng thở hổn hển đi tới trước một căn phòng, đẩy cửa bước lại trước cánh cửa sổ quen thuộc.

"A, đây là cửa sổ, cửa ở bên kia..."

Hạ Ca nhìn chiếc giường lớn màu hồng bên trong, lúc này mới nhận ra mình chạy nhầm đường.

Cậu tìm tới cửa vào nhà, vừa đứng trước cửa thay giày vừa lẩm bẩm nghĩ, nếu trên cửa sổ cũng có mở được cửa thì hay rồi.

Tác giả có lời muốn nói:... Đây là văn chữa lành thật mà! Không ngược lắm đâu! *Tác giả giãy chết.JPG* Sau này mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, người thích cười sẽ gặp may mắn. Giải đáp một chút, Hạ sẽ có thân phận, thân thể, mặt của mình. Lục sẽ hối hận. Kịch bản có bài bản, đừng lo ~ Tôi sẽ viết từng cái một, toàn bộ nghi ngờ sẽ dần được giải thích.

*

Có người đang nghi ngờ về vấn đề thân thế của Hạ Hạ, tôi sẽ giải thích sơ qua: Là trẻ mồ côi, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, tra được ghi chép sinh sản ở bệnh viện là mẹ chết vì hậu sản, người thân khác không tìm thấy, cho nên từ nhỏ đã không có sinh nhật và nhũ danh, họ tự chọn.

Về vấn đề đi học và chữa bệnh đều dựa vào phúc lợi địa phương cộng thêm quyên góp xã hội, người hảo tâm hỗ trợ, Hạ vẫn luôn lạc quan tích cực, cho nên có rất nhiều người bằng lòng giúp cậu. Nhưng cũng vì chỉ có những điều ấy nên không được chữa bệnh ở điều kiện tốt nhất.