Trường học muôn năm

Hạ Ca và Lục Hành Thâm đều có cảm giác đã ngủ một giấc thật dài.

Giắc cắm giấc ngủ bắt chước trạng thái ngủ của con người, chỉ giữ lại thính giác cho Hạ Ca, năng lực cảm quang cùng bộ phận xúc giác.

Mặt trời mọc lên, ánh nắng óng ánh xuyên qua cửa sổ sát đất rọi vào, càng lúc càng sáng, Hạ Ca mở bừng mắt.

Cảm giác ngủ một đêm thật dễ chịu, lên tinh thần gấp trăm lần!

Người máy dưới chăn ngồi bật dậy như cá chép lộn mình, nhảy xuống giường đi giày lao ra khỏi phòng.

Một ngày mới đã bắt đầu!

Lục Hành Thâm cũng vừa dậy không lâu, theo lý mà nói hắn quen rời giường sớm, nhưng đêm trước quả thật rất mệt.

Đang định đi về phía phòng thí nghiệm, một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau tới gần kèm theo giọng nói to rõ như chuông đồng.

"Buổi! Sáng! Tốt! Lành!"

Không cần quay lại cũng biết là ai.

Buổi sáng của Lục Hành Thâm lập tức bay màu.

Theo hắn tính toán, 996 hẳn sẽ phải ở trong căn phòng kia lâu thêm chút nữa mới đúng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống chân 996.

Đôi dép thỏ màu hồng nhạt.

Lục Hành Thâm bỗng không phân rõ bản thân đang căng thẳng vì không ngủ đủ hay là lại đau đầu nữa.

Chú Đức đã từng muốn thấy Lục Hành Thâm sáu tuổi đi đôi dép đáng yêu như thế, nhưng cho tới tận lúc hắn mười hai tuổi vẫn không thành công.

Cũng không biết mắt thẩm mỹ của chú Đức không thay đổi hay giữ "tiếc nuối" tới tận hôm nay.

"Lục Hành Thâm, đi ăn sáng chung đi!"

Hạ Ca hứng khởi rủ hắn đi chung, cũng mặc kệ hắn định đi đâu: "Ăn bánh bao mini được không? Có cả canh trứng nữa!"

Lục Hành Thâm không định lần nào cũng nể mặt, lạnh lùng từ chối: "Tôi ăn rồi."

"Nhanh thế?! Ăn gì?"

Hạ Ca nhìn hắn, sau đó nuối tiếc nói: "Dịch dinh dưỡng?"

Lục Hành Thâm: "..."

Đúng là dịch dinh dưỡng, vừa tiện vừa nhanh, hiệu quả cao.

Thấy cậu còn đang hoang mang nên ăn hay không, Lục Hành Thâm nhớ tới chuyện chính, đổi đề tài dặn dò 996 -- Nên đi thì đi, nên nộp bài tập thì nộp, nhân tiện chuẩn bị tham gia bài kiểm tra thể dục ba ngày sau rồi hẹn ngày gặp mặt với Phó Bạc Vọng.

Đương nhiên lý do chính không phải là gặp mặt, là Phó Bạc Vọng cứ khăng khăng dẫn mấy tên ăn trộm tới xin lỗi.

Hạ Ca bị gián đoạn cũng quên mất chuyện ăn cơm, được ra ngoài là chuyện vui nhất!

Ba ngày tiếp theo, trừ mỗi lần 996 đột ngột xuất hiện đúng giờ cơm câu kéo hắn đi ăn đủ kiểu thì Lục Hành Thâm khá là yên tĩnh.

Trừ căn phòng ngủ ở tầng một dành cho Hạ Ca.

Lúc Lục Hành Thâm làm thí nghiệm thường có tật xấu không muốn cho người khác biết, đó là không tiếp nhận bất cứ tin tức nào đến từ bên ngoài, không lọt nổi đầu điều gì.

Nhưng trong trạng thái tập trung ấy, người bình thường chỉ biểu hiện trạng thái không phản ứng, còn Lục Hành Thâm dù không biết người khác đang nói gì cũng có thể thản nhiên trả lời.

Hệt như hắn thật sự nghe được, còn đáp lại lời đối phương, nhưng sau đó hỏi lại sẽ không nhớ đã từng nói gì.

Trước khi Hạ Ca đến, chút thói xấu ấy của hắn chỉ có trợ lý thân thiết và chú Đức biết, bác sĩ Lý từng gặp một lần, cho nên vẫn chưa có hậu quả.

Bây giờ Lục Hành Thâm đắm chìm vào nghiên cứu ba ngày, đến cả bị kéo đi ăn cũng ăn cơm theo kiểu máy móc, vừa ăn vừa tự hỏi, mơ mơ màng màng nghĩ đến trạng thái con chíp, lúc quay về với hiện thực mới phát hiện viện nghiên cứu ngập trong mùi thi công.

Mà thông báo trí não hắn có thêm một tờ hoá đơn năm chữ số.

Lục Hành Thâm nhận ra có thể trong lúc vô thức hắn đã đồng ý với việc không nên, cẩn thận đi tuần một vòng trong sở nghiên cứu, lại không phát hiện bất thường ở đâu.

Hành lang vẫn là hành lang, cửa sổ vẫn là cửa sổ.

Mãi tới khi hắn đi vào một vườn hoa nhỏ, lơ đễnh liếc qua phòng 996.

Lục Hành Thâm: "Gì đây?"

Hạ Ca đẩy cánh cửa trên cửa sổ sát đất, đi xuống theo bậc thang màu trắng ngà, lắc lư đôi tai tới trước mặt Lục Hành Thâm: "Anh hỏi cái này hả? Đây là cửa kính mới hoàn thành hôm nay! Chất liệu không phản quang, rất tiện!"

Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm cánh cửa kính kia thật lâu, hít sâu một hơi.

"Tôi cho cậu lắp...?"

"Đúng vậy."

Hạ Ca vẫn chưa phát hiện bất thường: "Anh còn nói tôi lắp cho đối xứng, vì vậy mới lắp như thế này!"

Lục Hành Thâm cúi đầu ấn trán.

Vì sao tầng một đã có một cửa chính còn phải mở thêm một cánh cửa lề thủy tinh cách cửa chính chưa đến mười mét.

Cũng may sân lớn, cộng thêm hàng rào chắn bên ngoài đảm bảo an ninh.

Hạ Ca còn đứng bên cạnh báo cáo công việc, nói kiến thức về mấy ngày nay.

Hoàn thành bài tập, giao bài, vì hiệu quả vòng cổ trên mèo không có tác dụng quá cao nên bọn họ phải dành thêm thời gian huấn luyện mèo, đạt được mục tiêu bài tập, giảng viên cho điểm khá cao.

Đám chó mèo rất ngoan, rất đáng yêu, trong lúc đó cậu còn làm một tấm thảm lông từ lông mèo thu gom được, bây giờ đang đặt trong phòng riêng.

Hôm nay phải đi thi thể dục, thời gian hẹn Phó Bạc Vọng cũng là hôm nay nhưng là buổi chiều, chỉ cần ngồi xe sẽ tới kịp.

Lục Hành Thâm vừa nghe vừa nhớ tới khuôn mặt đáng ghét của Phó Bạc Vọng, khẽ chau mày: "Để tôi gọi bác sĩ Lý đi cùng cậu."

Hắn bận ba ngày, bây giờ là lúc nghỉ xả hơi.

Hạ Ca: "Được!"

Lục Hành Thâm liên lạc với Lâm Ngọc Âm, xác nhận đối phương vẫn đang dưỡng bệnh, nghe nói mấy hôm nay Phó Bạc Vọng muốn đến tìm càng đóng chặt cửa ở nhà.

Sau một hồi trò chuyện đơn giản, Lục Hành Thâm gửi một dãy số liệu vào cho 996.

"Đây là quan hệ bạn bè trong trường của Lâm Ngọc Âm cùng một số học sinh quen mặt, nhớ đừng để lộ dấu vết hay quá lộ liễu."

Hạ Ca mở ra xem thử, trong đầu có thêm một số thông tin về các thầy cô và vài người, bố cục trường học cùng với mấy nơi thường tới, thêm đó còn đánh dấu phân biệt những người liên quan.

Có thể nói số người Lâm Ngọc Âm quen không nhiều, người quen y lại không ít, bên trong có đề cập chỉ cần có người chào hỏi thì phải gật đầu đáp, nhưng nếu có người bàn tán sau lưng cứ giả điếc là được.

Hạ Ca đọc xong thấy rất phức tạp, nhưng cậu sẽ cố gắng làm hết sức.

Còn về cậu Trần và hai người trong nhóm đều đã gặp Lâm Ngọc Âm trước đó, biết có một thành viên như thế, vì lần này làm việc chung nhóm mới quen nhau.

Nghe nói bài thi thể dục được phân chia theo từng nhóm, không chia theo lớp, Hạ Ca thầm cầu nguyện có thể gặp được cậu Trần.

Ít nhất đứng trước mặt cậu Trần, cậu có thể thả lỏng hơn.

Lúc sắp ra ngoài, bác sĩ Lý lái xe tới đón vẫn mặc chiếc áo blouse trắng cuốn hút, cười tủm tỉm phất tay với Hạ Ca.

Hạ Ca lại mặc chiếc sơ mi trắng đã giặt sạch, tóc và tai trở về giống con người, sau đầu đeo trí não giả, đi đến cổng chợt xoay người phất tay với Lục Hành Thâm.

"Tôi đi học đây! Bye bye!"

Sau đó vui vẻ chui vào xe.

Bác sĩ Lý đặt tốc độ lái mức vừa, mấy ngày không gặp lại càng hứng thú với Hạ Ca hơn.

"Đi học mà vui vậy à?"

Hạ Ca gật đầu: "Đúng vậy, trước giờ tôi chưa từng được học đại học, chắc sẽ thú vị lắm đây!"

Bác sĩ Lý bật cười: "Nơi cậu chưa từng đi nhiều như vậy, chẳng lẽ chỗ nào cũng thấy thú vị?"

"Tất nhiên rồi! À, trừ bãi rác, lò mổ v...v..."

Dù bác sĩ Lý hỏi gì nói gì, Hạ Ca đều nghiêm túc suy nghĩ trả lời.

"Trừ mấy chỗ đó ra, những nơi tôi muốn đi còn rất nhiều, nếu hôm nay đủ thời gian, tôi còn muốn tới xem thử thư viện đại học trông như thế nào..."

Cậu đã mơ ước được đến thư viện rất lâu, cũng như hy vọng được lên đại học vậy.

Hạ Ca chưa từng học đại học, cũng không biết nếu mình không có bộ não và chip của người máy mô phỏng thì có tư cách đi học đại học hay không.

Trước kia lúc còn học cấp ba, giáo viên sẽ thường xuyên an ủi cậu, nói cậu không nhớ được là vì quá ốm yếu, sức khỏe kém sẽ dẫn tới đầu óc không bắt kịp, nói cậu học ít môn quá nên mới thành tích kém, nếu cơ thể khỏe lên, cố gắng học các môn cũng sẽ trở nên giỏi hơn.

Còn có đúng như giáo viên nói không thì Hạ Ca không biết, nhưng điều này không ngăn nổi nỗi khát khao được học đại học trong lòng cậu.

Hạ Ca vui vẻ nói: "Tôi nghe nói trường Đô Lâm là trường đại học cực tốt, còn lớn hơn cả công viên, chẳng những có bốn nhà ăn ba tầng, một cái bể bơi, hai sân vận động trong ngoài nhà mà còn có thư viện lớn nhất thế giới, ngầu quá."

"Nhớ rõ nhỉ, Lục Hành Thâm dạy trước cho cậu rồi à? Hắn không sợ cậu đi lạc hay sao?"

"Chắc không đến nỗi đâu?"

Hạ Ca ngẫm nghĩ: "Anh ấy nói trên từng giao lộ sẽ có cột chỉ đường, nếu có cột chỉ đường, sao tôi có thể lạc được?"

Bác sĩ Lý không nhịn nổi giơ tay xoa đầu cậu.

Hạ Ca khó hiểu nhìn bác sĩ Lý, không hiểu vì sao bị xoa đầu: "Bác sĩ Lý cũng thấy trường học tốt lắm hả? Trước kia Lục Hành Thâm học ở đây đúng không?"

"Cậu ta? Cậu ta cần gì phải thế, cũng chỉ là lấy cái bằng mà thôi."

Bác sĩ Lý lắc đầu, nhớ lại hồi hai người còn đi học, ghen tị không thôi.

"Lúc tôi còn đang chết chìm trong biển bài tập và luận văn, cậu ta đã giao thành quả nghiên cứu lên, được cử thẳng đi du học... Làm gì có ai lên đại học còn nhảy lớp, nhảy thẳng lên nghiên cứu sinh còn tiếp tục nhảy, quá bi3n thái."

Hạ Ca càng nghe càng ngưỡng mộ, đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, trông chờ anh ta nói thêm.

Bác sĩ Lý lại thấy khi đó tràn ngập ký ức đau khổ, lảng sang chuyện khác: "Vì sao cậu muốn tới thư viện? Nhóc Lục muốn đọc gì à? Lên mạng hoặc vào kho sách của Lục Hành Thâm sẽ có."

"Có! Muốn đọc sách dạy chế tạo chip! Còn muốn đọc rất nhiều sách khác."

Hạ Ca cười ha ha.

Thật ra cậu chưa nói, đúng là muốn đọc nhiều sách, nhưng quan trọng nhất vẫn là muốn đến thư viện.

Có thể những học sinh khác sẽ không như vậy, mục đích đến thư viện chỉ là đến thư viện, có lẽ nếu nói ra sẽ bị cười nhạo, nhưng quả thật cậu rất muốn làm thế.

Trong lúc trò chuyện đã tới trường học Đô Lâm.

Phía trên trường học là khu cấm bay, bác sĩ Lý đỗ xe trước cổng, sau khi tìm chỗ để xe thì dẫn Hạ Ca đi vào trong trường.

Cửa AI xác nhận thân phận cả hai, thuận lợi cho vào.

Vừa đi vào cổng, một dòng suối phun phát ra tiếng nước ào ào tạo thành một dải cầu vồng dưới nắng.

Từng tốp học sinh trẻ tuổi đi vào trường, có người đang nói chuyện, có người đang cúi đầu điều khiển trí não, vừa đi vừa học.

Hạ Ca ngẩng đầu lên, xuyên qua lớp cầu vồng nhìn tòa nhà vừa cao vừa hoa lệ như cung điện phía sau suối phun.

Đó là thư viện đầu tiên của trường Đô Lâm.

Bác sĩ Lý đứng cạnh vỗ vai cậu: "Đi thôi, không phải muốn tới thư viện xem à? Bây giờ đang rảnh, chúng ta đi luôn cũng được."

Hạ Ca đi theo hai bước, đột nhiên chững lại, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Lý, có phải thư viện chỉ cho học sinh vào thôi không?"

Bác sĩ Lý bật cười, búng tay một cái, trí não trong lòng bàn tay phản chiếu một tấm căn cước.

"Tôi là cựu sinh viên đã tốt nghiệp, tất nhiên cũng có thể vào."

"Oa..."

Hạ Ca phấn khích, bước chân lại trở nên nhẹ nhàng.

Vào thời tinh tế, mức độ bảo tồn sách báo càng lúc càng cao, vì bị phong hóa và ăn mòn, phần lớn các sách báo đều được tái bản in lại.

Mà với những cuốn sách cổ lưu trữ từ mấy trăm năm trước không thể in ấn lại thường sẽ được quét 3D, triển lãm trong thư viện dưới hình thức thực tế ảo.

Thư viện khổng lồ bao gồm chín tầng, diện tích cực lớn, càng lên cao càng chứa kiến thức vượt xa bình thường, vô số kệ sách cùng các trang thiết bị đứng sừng sững khiến người ta vừa đi vào đã cảm thấy chấn động như đứng trước một dãy núi nguy nga.

Khi đứng trước tri thức, con người luôn nhỏ bé như vậy.

Hạ Ca lướt qua lướt lại giữa ba tầng, dần dần trở nên yên tĩnh.

Cậu vuốt v e bình thủy tinh bảo vệ cuốn sách cổ, nhìn hàng chữ chi chít bên trong, thật lâu không cử động cũng không nói gì.

Lớp thủy tinh trong suốt được ánh đèn chiếu sáng, phản xạ khuôn mặt lặng lẽ của Hạ Ca, một lát sau cũng phản chiếu mặt bác sĩ Lý.

Anh ta đứng bên cạnh người máy, nhẹ nhàng vỗ vai 996, nhớ tới lời dặn của Lục Hành Thâm lúc nhờ anh ta hỗ trợ.

[Dạo này 996 thường xuyên xuất hiện trạng thái khác thường, dẫn tới bị phán đoán mất khống chế, thậm chí có thể sẽ bị lộ thân phận, nhờ cậu để mắt hơn]

[Ồ? Lỡ tới lúc bất đắc dĩ thì sao, tắt máy à?]

[Không, cố gắng điều chỉnh cho cậu ta, nếu có người quấy nhiễu, phiền cậu giải quyết nhân tố quấy nhiễu đi]

Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lý: Tóm lại là không có ý diệt khẩu, tôi không phải loại đen tối kia.