Thiên nhiên muôn năm

Hạ Ca không hỏi Lục Hành Thâm có phải không được mang những món đồ bị bỏ trong này đi hay không.

Cánh cửa phòng bị khóa đã nói hết tất cả, Hạ Ca tự giác không mang đồ ra ngoài mà đi dạo ngay trong phòng tìm linh kiện, cố gắng luyện tập.

Nhân lúc Lục Hành Thâm chưa rời đi, Hạ Ca nhanh chóng hỏi hắn mấy câu.

Linh kiện này phải bảo quản như thế nào, cái này cái kia tháo ra có thể dùng được không? Vì sao cái này không giống như trong sách, có phải tôi lấy nhầm hay không?

Lục Hành Thâm từ đứng trước cửa trả lời đến bất đắc dĩ đi qua xác nhận, cuối cùng gõ gậy xuống đất, để một chiếc ghế dựa thoải mái từ từ xuất hiện trên đất, sau đó ngồi lên.

Nếu trong thời gian ngắn không đi được, vậy thì chấp nhận ngồi đây chỉ đạo vậy.

Hạ Ca luyện tập cực kỳ thuận lợi.

Cơ sở dữ liệu của Lục Hành Thâm hay mấy món đồ phế thải này đều như kho báu trời cho cậu, mỗi khi cậu cần gì đều có thể tìm ra ngay.

Lại thêm người giàu kinh nghiệm như Lục Hành Thâm ngồi bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ, mọi việc càng trở nên đơn giản.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, trời dần dần trở tối không biết từ bao giờ.

Đồng hồ trong cơ thể Hạ Ca nhắc cậu đi ngủ, cậu mới vội dừng công việc.

Hạ Ca hơi hối hận, không ngờ mình lại làm việc tới muộn như thế.

Hạ Ca nhớ tới túi hạt giống chưa kịp đi gieo giống vẫn còn cất trong phòng.

Chuyện trồng hoa đành phải dời sang ngày mai, Hạ Ca đứng dậy, rời khỏi phòng cùng Lục Hành Thâm.

Cửa điện tử sau lưng phát ra tiếng vận chuyển máy móc, lần nữa đóng lại, căn phòng không có cửa sổ giữ vững an ninh cao nhất.

Phòng Lục Hành Thâm ở dưới tầng một, đối với hắn thì chỉ là một căn phòng ngủ tạm thời.

Nếu là trước đây, thức xuyên đêm không phải chuyện lớn đối với hắn, chỉ cần hắn muốn kéo dài mạch suy nghĩ hoặc hoàn thành một chuyện là có thể ba ngày không ngủ.

Nhưng hôm nay, tới tận giờ phút này, hắn không thể chống lại nổi cơn buồn ngủ, đôi mắt cay xè nặng nề.

Có lẽ là vì không thể muốn ngủ khi nào thì ngủ khi ấy, cũng như muốn thức thì thức vậy, cơ thể dần quen với việc đi ngủ đúng giờ mỗi đêm.

Dù sao sáng hôm sau có ngủ bù được hay không sau một đêm mất ngủ là chuyện khó nói.

Khi đi ngang qua phòng người máy, Lục Hành Thâm lơ đễnh liếc mắt.

Cửa phòng nho nhỏ hé mở, 996 chúc hắn ngủ ngon, sau đó đi vào đóng cửa, tấm biển nhỏ treo bên trên khẽ đong đưa, phần trang trí lại nhiều hơn so với ấn tượng trước đó.

Bìa cứng làm biển số phòng được dây leo phong cách điền viên bao quanh, phía dưới trừ hoa văn trang trí đơn giản thì còn được dán lên mấy phiến lá lập thể, hoa, bánh kẹo cắt bằng giấy.

Dán tất cả các món đồ thủ công lên khiến tấm biển số phòng nho nhỏ trở nên bắt mắt hơn, phía dưới còn đính một tấm ảnh chụp 996, có vẻ là chụp trong vườn hoa nhà ai đó, người máy dưới ánh mặt trời đang đứng giữa vườn hoa hướng dương thật lớn, nụ cười tươi tắn hơn cả hoa hướng dương.

Bước chân Lục Hành Thâm bỗng dừng lại trong chốc lát, ánh mắt dần thu hồi khỏi tấm ảnh, lần nữa rơi lên chiếc biển kia.

Ban đầu ở đó chỉ có mấy chữ to, hắn nhớ hình như là "Phòng của 996".

Bây giờ có vẻ đã được viết lại, biến thành những con chữ lập thể vừa hoa lệ vừa ấu trĩ bằng sáp màu.

Trên đó viết ——

[Phòng của Hạ]

Cậu viết tên của mình lên.

Tên của người máy.

Lục Hành Thâm không dừng lại lâu, tiếp tục đi về phía trước, quay về phòng mình rửa mặt nằm ngủ.

Dù thế nào đi nữa thì thời gian đi ngủ vô cùng quý giá.

Hôm nay Hạ Ca ngủ rất ngon, chất lượng giấc ngủ cao, chỉ mơ một ít chuyện vặt vãnh, trong mơ vẫn mơ màng nhớ phải ươm trồng hoa.

Không biết có phải vì có chức năng đi ngủ không, cứ mỗi lần ngủ một giấc ngon lành rồi tỉnh dậy, Hạ Ca có thể cảm thấy đầu óc và cơ thể nhẹ nhàng hơn nhiều.

Người máy không biết mệt như loài người, nhưng khi có cảm giác mệt mỏi được quét sạch vẫn có thể nói là tinh thần sảng khoái.

Sáng nay Hạ Ca hiếm có khi chỉ làm sandwich và sữa bò đơn giản, ăn nhanh rồi vọt vào vườn hoa.

Trông vừa bận rộn và ngập tràn sức sống.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm trồng hoa nhưng nghĩ sao cũng thấy thú vị, hứng khởi bắt đầu công tác chuẩn bị.

Sau khi xác nhận trồng gì ở chỗ nào và phương pháp gieo trồng, Hạ Ca cầm lấy xẻng đào đất khởi công.

Người máy không sợ phơi nắng, vừa hay hôm nay quản gia tới, thỉnh thoảng hướng dẫn cậu, giúp nhổ cỏ dại, mọi thứ đâu ra đấy.

Trồng hoa không phải chỉ ghi nhớ như đi học hay nghiên cứu chế tạo là được, ngày nào cũng phải cẩn thận chăm sóc, dù là khi ươm mầm cũng phải chăm bẵm tỉ mỉ.

Hạ Ca ỷ mình là người máy, đặt luôn đồng hồ báo thức trong đầu, lúc nào cũng được nhắc nhở không sợ bị quên, cực kỳ an toàn.

Sáng nhổ cỏ cho tới trưa, xử lý hết hạt giống bị hỏng, Hạ Ca mới làm việc mình cần làm, nhân tiện định xem thử hoa mê tang sắp ra quả.

Hỏi xin quản gia phân bón cần dùng, công cụ, danh sách mua sắm lại có thêm mấy món đồ.

Mắt thấy tiền tiêu vặt Lục Hành Thâm cho trước đây càng lúc càng ít, Hạ Ca nhịn không được nghĩ phải nhanh kiếm thêm thu nhập mới được.

Kiếm thêm thu nhập, trang trí vườn hoa thật đẹp, lại cố gắng chuẩn bị cho sinh nhật Lục Hành Thâm, trước đó hắn đã từng nói là sẽ trúng vào mùa đông.

Cây mê tang có ra quả vào mùa đông không?

Hạ Ca nhổ mấy ngọn cỏ dại xung quanh, phát hiện một số loài lạ mắt nhưng lại mọc đầy đất, nhổ tận gốc theo lời quản gia hướng dẫn.

Nếu là người làm chuyện như thế này sẽ rất tốn sức cũng rất mệt mỏi, may mà cậu hoàn toàn không có nỗi lo ấy.

Sung sướng nhất là dù ngồi xổm lâu cũng không bị tê chân!

Hạ Ca vui vẻ chất một ụ lớn, đặt hết lên một cái xe rùa nhỏ, định lát nữa sẽ đổ vào thùng ủ phân, lại thấy một cây cỏ dại trông rất đẹp.

Là một loài thực vật không biết tên, lá cây màu lục lam xinh đẹp, nhất là viền lá màu lam nhạt như kết sương, rõ ràng chưa nở hoa, vậy mà lá non trên đỉnh trông giống một đóa hoa màu xanh nước biển.

Thật ra đó chỉ là phiến lá mà thôi.

Hạ Ca càng nhìn càng thấy thích mắt, không nỡ nhổ đi, cuối cùng để lại vài ngọn, đồng thời hái ngọn đẹp nhất vui vẻ chạy đi tìm Lục Hành Thâm.

Lục Hành Thâm đang tính toán số liệu gần cửa sổ trong căn phòng nào đó, công việc không nhiều, chỉ là phải liên tục điều chỉnh xác nhận số lượng. Hạ Ca chạy quanh sở nghiên cứu một vòng, lập tức phát hiện ra hắn bên bệ cửa sổ.

Bên cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, Lục Hành Thâm ngẩng đầu, nhìn thấy 996 đang dán trên cửa kính.

Người máy cười thật tươi, sốt ruột hối hắn mở cửa sổ, cơ thể không chịu yên phận mà cứ lắc qua lắc lại, thấy hắn nhìn mình thì vui vẻ dán mặt vào, mũi đè chặt trên kính.

"Lục Hành Thâm! Lục Hành Thâm!!"

Kêu một tiếng, gõ kính một cái, lại gọi một tiếng.

Lục Hành Thâm nhấn ấn đường, đứng dậy đi qua.

Cũng không phải bắt buộc mở cửa sổ, nhưng luôn cảm thấy như vậy sẽ khiến 996 không từ bỏ ý đồ, nói không chừng còn sẽ vì thấy xa quá mà nhảy cửa sổ chạy vào.

Cọt kẹt, cửa sổ mở ra, Lục Hành Thâm còn chưa kịp hỏi, 996 đột nhiên vươn tay trái luôn giấu sau lưng, đẩy một đóa hoa màu lam tới trước mặt hắn.

Không, không phải hoa, chỉ là một loài cây màu lam nhìn giống hoa mà thôi.

"Nhìn nè!"

Hạ Ca kiêu ngạo nâng chùm cây kia lên cao, vì mặt sàn phòng cao hơn bên ngoài nên cậu nhón chân xích lại gần chút, cánh tay phải ôm lấy bệ cửa sổ.

"Đẹp đúng không? Lục Hành Thâm, cây này tên gì?"

Tất nhiên Lục Hành Thâm không biết.

Hắn sẽ không ghi nhớ những thứ không liên quan đến công việc hay nghiên cứu.

Loài cây màu lam dán quá sát, gần đến mức đôi mắt con người không thể nhìn được, Lục Hành Thâm lùi về phía sau, vươn tay cầm lấy nó quan sát.

"Ừ, không biết."

Chữ "Ừ" phía trước là công nhận nó đẹp, nửa câu sau là trả lời câu hỏi, Hạ Ca đã quen với những câu đối thoại không rõ ý như thế, nghe xong hiểu ngay.

"Tôi phát hiện được trong vườn hoa đó, trông đẹp quá, tôi muốn phơi khô... A!"

Lúc đang phấn khích nói, cậu đột nhiên thấy ngón tay Lục Hành Thâm lắc một cái.

Ngón tay phải trần chạm vào thân cây bỗng bị gì đó đâm trúng, trong lòng bàn tay rỉ ra một giọt máu.

Hạ Ca nhìn thật kỹ, lúc này mới phát hiện phần gốc lá có gai ngược.

Không to như hoa hồng mà có hình răng cưa giống lưỡi mèo.

Nhưng bén hơn lưỡi mèo nhiều...

"Xin lỗi... Tôi không quan sát kỹ đã đưa cho anh."

Hạ Ca vội lấy đi gốc cây trong tay hắn, động tác rất nhanh, một tay Lục Hành Thâm cầm cây, không kịp để ý đã bị cậu lấy về: "Đau lắm à? Chảy máu rồi, có cần lấy hộp y tế khử độc không?"

Nhưng cậu không biết hộp y tế hoặc cồn tiêu độc đặt đâu, càng không biết người của thế giới này xử lý vết thương như vậy thế nào.

Lục Hành Thâm lại rất thản nhiên, chỉ tiện tay lấy khăn tay ra khỏi túi lau đi, chỉ là một vết thương nhỏ đến không thấy rõ mà thôi, máu nhanh chóng ngừng chảy.

"Không sao."

Hạ Ca còn đang xấu hổ lo lắng nhìn hắn, hai tay gác bên bệ cửa sổ, trên mặt đều là vẻ "hối lỗi".

"Xin lỗi..."

"Vết thương nhỏ, đừng quan tâm."

"Nhưng rõ ràng tay anh rất quan trọng."

Hạ Ca vẫn còn nhớ tay Lục Hành Thâm như tay của nhà ảo thuật, cũng giống tay bác sĩ ngoại khoa, thon dài hữu lực, có thể chế tạo ra những thứ tinh vi nhất thế giới.

Rõ ràng là một đôi tay tài cán, chắc chắn là rất quý giá, bình thường cậu chưa hề thấy Lục Hành Thâm chạm lung tung, càng chưa từng bị thương nên không mảy may xây xước.

"Tôi bất cẩn quá, cứ nằng nặc đưa cho anh mới hại anh bị thương."

Hạ Ca nghiêm túc suy nghĩ, hơi cúi đầu: "Tôi không bị thương nhưng lại quên mất người khác sẽ đau, sẽ bị thương."

Sao lại trở nên như vậy? Rõ ràng trước kia cậu không bộp chộp như thế.

Hạ Ca cẩn thận nhớ lại, trước kia cậu cũng hấp tấp, không suy nghĩ gì đã làm như bây giờ ư?

Một bàn tay ấm áp cứng cáp đặt lên đầu, Hạ Ca bị xoa đến đong đưa, giương mắt nhìn lên.

"Cậu không bị thương là được."

Lục Hành Thâm thấy cậu ngẩng đầu, thu tay lại, vẫn thản nhiên như cũ: "Nếu cậu bị thương dù chỉ là một vết nhỏ như vậy cũng sẽ phải sửa rất lâu, nhưng con người có thể mặc kệ, dần dần tự khỏi."

Hạ Ca mơ màng nhìn hắn: "Vậy à?"

"Ừ, cho nên vậy là hợp lý, đừng áy náy vì người bị thương không phải mình."

Lục Hành Thâm nói thẳng, hoàn toàn không giống đang an ủi người khác: "Lấy cây ra, tôi tra xem là loại nào."

"Ừm..."

Hạ Ca thả lại gốc cây giấu đi lên bệ cửa sổ, nhìn Lục Hành Thâm đang chụp ảnh, nhìn một lúc, bỗng "A" lên.

"Lục Hành Thâm."

"Ừ?"

"Tay trái cũng bị đâm rồi... Ở đó có vết máu..."

Hạ Ca căng thẳng nói, sốt ruột tới mức muốn nhảy thẳng từ cửa sổ vào: "Nhuộm đỏ cả găng tay rồi! Đau chết mất đau chết mất, hay để tôi đi lấy cồn tới cho anh!"

Trời ơi, cậu làm gì thế này! Biết thế đã không hái, ai mà biết mấy thứ nho nhỏ nhìn không thấy kia có thể đâm thủng cả găng tay kia chứ!